Uống thuốc gì? Đã tê liệt không thể nhúc nhích rồi thì còn uống thuốc kiểu gì nữa? Trước kia chị còn mong anh cả của anh ta sẽ khỏe lên, bây giờ xem ra, khó lắm.”
“Nếu tiền của cha sấp nhỏ đều về tay chị hết thì chẳng lẽ chị lại không cho Đại Nha đi học hay sao? Con bé còn có một đứa em trai, mấy năm nữa nó phải cưới vợ, chị phải dành dụm tiền cho Tiểu Quân cưới vợ nữa chứ.
Chị cũng vất vả lắm chứ bộ.”
Nói rồi, đôi mắt cô ta lại đỏ hoe, mắng mình số khổ.
Kim Tú Châu đau lòng nhìn cô ta, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta dỗ dành: “Không ngờ trong lòng chị lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.
Chị cũng đừng trách Đại Nha, con bé đã ngoan hơn rất nhiều đứa trẻ khác rồi, không thì đâu có nhịn đến bây giờ mới gây sự.
Thực ra nói hết suy nghĩ trong lòng cũng tốt, chị nghĩ mà xem, bình thường chị cứ chê con bé im ỉm, bây giờ con bé nói cho chị biết suy nghĩ trong lòng nó rồi, chứng minh đây là tiến bộ của nó, sau này nó sang nhà chồng mới không sợ chịu thiệt thòi.”
Dừng lại trong chốc lát, cô an ủi tiếp: “Hơn nữa, nghe chị nói xong, em cảm thấy cả nhà bác cả của Tiểu Quân có những chỗ rất đáng suy xét.
Có lẽ cha và bà nội của Tiểu Quân cũng không phải không biết, chỉ có điều họ nể tình cảm trong gia đình nên khó mà nói gì, chị làm con dâu bị kẹt ở giữa thì đúng là hơi khó xử, nhưng bây giờ Đại Nha lại gây sự trong nhà, có thể coi đây là một cơ hội tốt.”
Nghe vậy, Tiền Ngọc Phượng vốn đang nôn nóng không khỏi bình tĩnh lại, cảm thấy rất có lý.
Lại nghe câu nói kế tiếp, đôi mắt cô ta sáng rực lên: “Ý em là sao? Em nói tiếp đi.”
“Em nhìn quần áo của Đại Nha, có thể thấy được cha và bà nội của Tiểu Quân vẫn rất thương con bé.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu thật mạnh: “Chứ còn gì nữa, hồi nhỏ cha con bé vừa về nhà đã đòi bế nó, bà nội của nó cũng không nỡ để nó làm việc nặng.”
“Người ngoài tốt cách mấy cũng không bằng con ruột của mình.
Chị dâu về nhà dỗ dành Đại Nha, ngẫm lại hồi chúng ta làm con gái, thực ra cũng không phải không thương em trai em gái, chẳng qua chúng ta cũng cần xác định cha mẹ yêu thương chúng ta.
Nhưng khi làm cha làm mẹ rồi thì không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, có đôi khi làm tốt cách mấy cũng không bằng một câu nói êm tai.
Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chỉ biết nhìn mặt ngoài chứ không hiểu được suy nghĩ trong lòng chị đâu.”
Những lời này quả thực nói hết ruột gan của Tiền Ngọc Phượng, cô ta cảm thấy Đại Nha không biết được trong lòng mình suy nghĩ cho con bé nhiều cỡ nào.
Cô ta ngẫm lại lời nói của Kim Tú Châu, càng ngẫm càng thấy có lý.
Đúng thế, cô ta là con dâu nên nói nhiều cỡ nào cũng không bằng một câu của con mình.
Nhưng cô ta là người ngoài thì bác cả lại càng là người ngoài.
Sau khi nghĩ thoáng đạo lý này, Tiền Ngọc Phượng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy muốn rời đi.
Cô ta phải về nhà trò chuyện với Đại Nha một phen mới được.
Kim Tú Châu cố ý đưa cho cô ta hai cái bánh xốp.
Về đến nhà, Phó Yến Yến nhìn cô, bỗng hỏi một câu: “Mẹ thật sự cảm thấy thím Tiền rất thương chị Đại Nha ạ?”
Kim Tú Châu hỏi lại theo phản xạ: “Sao con lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì nếu thím Tiền thật sự rất thương chị Đại Nha thì sẽ không kể khổ với mẹ.”
Kim Tú Châu sửng sốt, lập tức nở nụ cười, không cảm thấy con gái mới ba tuổi nói như vậy thì không ổn chỗ nào.
Có những đứa trẻ thông tuệ sớm hơn người khác.