Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi châm chước nói: “Tình yêu có thể cảm nhận được, khi con đã nghi ngờ một người không yêu con thì tức là người đó thực sự không yêu con.
Mẹ nói những lời như vậy, đơn giản là vì thím Tiền chỉ muốn nghe những lời như vậy.”
Phó Yến Yến cúi đầu không nói gì, vậy thì có phải chứng minh, Kim Tú Châu của kiếp trước căn bản là không yêu mình không?
Thấy cảm xúc của cô bé suy sụp, Kim Tú Châu lại an ủi: “Thực ra con không cần buồn vì chị Đại Nha, đôi khi nhận rõ sự thật cha mẹ không thương mình cũng là chuyện tốt.”
Phó Yến Yến lại ngẩng đầu nhìn cô.
Kim Tú Châu cười nói: “Sẽ bớt được rất nhiều phiền não.
Thực ra thì người với người chung đụng với nhau sẽ trộn lẫn rất nhiều thứ, cho nên sau này, bất kể con gặp được ai, đối phương không thích con thì con cũng đừng thích người đó, đừng lấy lòng nhân nhượng người đó, chỉ cần làm chính bản thân con là được.
Trên đời này có vô số người, rồi sẽ có kẻ vô duyên vô cớ thích con, hoặc có người thích con không cần lý do.”
Phó Yến Yến không ngờ sẽ có một ngày mình nghe được những lời này từ miệng Kim Tú Châu.
Nhưng không thể không nói rằng, những lời này cứ như một đôi tay, từng chút một phủi sạch cánh cổng đã phủ đầy bụi bặm trong lòng cô bé.
Ánh sáng bên ngoài thoáng chốc chiếu vào bên trong.
…
Buổi chiều Giang Minh Xuyên về nhà, Kim Tú Châu vui vẻ chia sẻ với anh: “Em cảm thấy Yến Yến nhà mình có lẽ là một thiên tài.”
Giang Minh Xuyên nhét củi vào bếp lò, nghe vậy thì nở nụ cười: “Sao em lại nói vậy?”
Kim Tú Châu bèn kể lại cho Giang Minh Xuyên nghe chuyện hồi sáng.
Cô không sợ Giang Minh Xuyên cảm thấy lòng dạ của mình xấu xa, dù sao trước mặt anh, cô là loại người như thế nào, anh đã biết từ lâu rồi:
“Con bé mới ba tuổi mà đã hiểu được cong cong vẹo vẹo trong đó, còn đi thẳng vào vấn đề vạch trần sự thật, thông minh quá chứ còn gì nữa.”
Tuy rằng Giang Minh Xuyên cũng rất kinh ngạc vì Yến Yến sẽ nói những lời này, nhưng anh càng nhức đầu vì tư tưởng nguy hiểm của Kim Tú Châu: “Em không thể dạy con kiểu đó.
Con bé mới ba tuổi, sao có thể nói những lời như vậy với con bé? Lỡ sau này nó vặn vẹo thì sao?”
Kim Tú Châu lườm anh: “Em đều nói đạo lý thật sự nhé, sao lại vặn vẹo được? Chẳng lẽ dạy nó thiện lương hiểu chuyện chịu thiệt thòi thì phải chịu đựng? Thế mới là dẫn nó vào con đường sai lầm.
Con cái nhà bình thường thì phải tinh ranh hơn mới được.
Anh cứ xem đi, nếu tính cách của Đại Nha vẫn không thể thay đổi thì sau này con bé còn chịu khổ nữa cơ.”
Giang Minh Xuyên biết mình không thể nói rõ ràng với cô, đành phải chờ ăn cơm xong rồi trò chuyện với con gái một mình, nói với cô bé rằng có thể nghe một số lời mà mẹ dặn, nhưng có những lời không thể cho là thật:
“Làm người quan trọng nhất là thiện lương chân thành, trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt, con vẫn còn là con nít, đừng nghĩ rằng con người đều rất phức tạp.”
Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nói một câu: “Nhưng mà cha đâu có chân thành.”
Nghe vậy, Giang Minh Xuyên nở nụ cười: “Sao cha lại không chân thành?”
Phó Yến Yến nói: “Con nghe thấy hết rồi, hồi trước cha cho chú Ngô mượn tiền, chú Ngô nói tạm thời không trả được, cha bảo là không cần trả, nhưng mẹ không biết chuyện này.”
“…”
Giang Minh Xuyên quay sang nhìn về phía cửa theo phản xạ, thấy không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Phó Yến Yến hiện lên ý cười.
Giang Minh Xuyên hơi xấu hổ: “Vậy thì cũng phải xem là chuyện gì, con còn nhỏ, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Thông minh quá sẽ bị tổn thương, mình đừng khiến mình quá mệt mỏi.”