Phó Yến Yến không trả lời, trái tim vừa tê vừa mỏi.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cha Giang vẫn luôn suy nghĩ cho cô.
Giang Minh Xuyên ra ngoài, không lâu sau trong phòng bếp đã truyền ra tiếng trò chuyện.
Chờ cha ra ngoài, Hạ Nham đang tập viết chữ bên cạnh không nhịn được lại gần hỏi em gái: “Em với cha nói cái gì vậy? Sao anh nghe không hiểu?”
Nụ cười trên mặt Phó Yến Yến biến mất, thản nhiên liếc cậu bé: “Đồ ngốc.
”
Hạ Nham tủi thân: “Sao em lại mắng người?”
Cậu bé cảm thấy em gái đối mặt với người và ở sau lưng người khác cứ như hai người khác nhau.
…
Chuyện ngoài lề:
Kim Tú Châu: Anh cho người khác vay tiền mà không đòi lại hả?
Giang Minh Xuyên: Vợ à, em nghe anh giải thích…
Phó Yến Yến: Anh trai nói.
Hạ Nham (không thể tin nổi): Anh nói á?
Phó Yến Yến: Thấy chưa, anh nhận rồi kìa.
…
Trong nhà bếp, Giang Minh Xuyên đang trò chuyện với Kim Tú Châu về công việc của cô.
“Đầu bếp Trương nói chú ấy đã xin công việc đầu bếp nấu bữa sáng cho em, tạm thời bắt đầu hỗ trợ làm bữa sáng, sau này hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc thì sẽ được phân phối nấu bữa trưa hoặc bữa tối.
”
“Tiền lương cũng như những người khác, mỗi tháng hai mươi đồng, mỗi tháng được nhận phiếu gạo 2,5kg, nửa lạng dầu vừng, còn những thứ khác cuối năm sẽ phát.
Nhưng em phải dậy sớm, mỗi ngày 3 giờ sáng phải đến căn tin làm việc, 9 giờ sáng kết thúc công việc, buổi tối từ 9 giờ đến 10 giờ chuẩn bị đồ dùng cho sáng mai.
”
Đãi ngộ tiền lương có thể sánh bằng công nhân trong thành phố, điều duy nhất không tốt là phải dậy sớm ngủ trễ.
Nhưng đối với Kim Tú Châu mà nói, chuyện này không phải là vấn đề.
Hồi trước cô làm nha hoàn thường xuyên phải gác suốt cả đêm, nhất là mùa đông, cho dù mặc áo khoác cũng cảm thấy lạnh gần chết.
Hơn nữa, ngay cả Hầu phủ phu nhân thì mỗi ngày cũng phải dậy vào giờ Dần để trang điểm mặc quần áo rồi đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, so với bây giờ mà nói thì cũng là ba bốn giờ sáng.
Kim Tú Châu lơ đễnh gật đầu: “Được thôi, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
”
Giang Minh Xuyên nghi ngờ nhìn cô.
Anh nghe con gái nói, mỗi ngày cô đều ngủ đến giữa buổi sáng mới dậy.
Buổi tối, Kim Tú Châu còn muốn chen đến bên cạnh Giang Minh Xuyên, Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ đè tay chân của cô, thì thầm: “Sáng mai em còn muốn dậy sớm không?”
Nghe vậy, Kim Tú Châu hơi xoắn xuýt, lưỡng lự rồi nói: “Thế thì tụi mình nhanh một chút?”
Giang Minh Xuyên: “…”
Thấy anh không nhúc nhích, Kim Tú Châu tranh thủ thời cơ đặt tay lên ngực anh vuốt ve một phen.
Giang Minh Xuyên đỏ mặt, anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào mặt dày cỡ này.
Thấy Kim Tú Châu lại sắp bò lên người mình, anh ôm chầm lấy cô rồi giữ trong vòng tay của mình thật chặt, nói bằng giọng điệu không cho phép cãi lại: “Nghe anh, ngủ đi.
”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lúc nói chuyện hơi nóng sẽ phả lên đỉnh đầu của Kim Tú Châu, khiến người ta ngứa ngáy.
Gò má của cô dán lên lồng ngực của người đàn ông, không biết là nhiệt độ cơ thể của anh cao hay là vì gò má của cô nóng ran mà cô cứ cảm thấy cả người nóng bừng.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu trải nghiệm cảm giác được một người ôm vào lòng thật chặt, thỏa mãn như ôm cả thế giới.
Mà giờ khắc này, ổ chăn nho nhỏ yên tĩnh ấy chính là cả thế giới của cô.
…
Một đêm ngủ ngon.
Rạng sáng, Kim Tú Châu thức dậy đúng giờ.