Anh không giải thích nhiều, đưa đứa bé trong lòng cho cô.
Tuy rằng vừa ở bên nhau không lâu, nhưng Kim Tú Châu vẫn rất tin tưởng người đàn ông trước mắt.
Trực giác mách bảo cô rằng đối phương sẽ không bỏ mặc cô một mình, bèn gật đầu, nhận lấy đứa bé.
Đứa bé vẫn đang ngủ, dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nó theo phản xạ dụi đầu vào lòng Kim Tú Châu.
Giang Minh Xuyên bước vào sở cảnh sát.
Kim Tú Châu bèn tò mò quan sát mọi thứ chung quanh, thấy đối diện có người ra ra vào vào, tay cầm bánh bao màn thầu ăn, cô nhất thời cảm thấy hơi đói bụng.
Trên cánh cửa đối diện viết bốn chữ “Nhà Hàng Quốc Doanh”, chữ đầu tiên cô không biết, nhưng dựa theo ký ức trong đầu “Kim Tú Châu”, cô biết đây là nơi mà người có tiền ăn tiệc lớn theo lời nói của người khác, đồ ăn trong này cực kỳ đắt tiền.
Tuy nhiên Kim Tú Châu không phải là người sẽ bạc đãi bản thân.
Trước khi ra khỏi nhà, cô đã mang theo toàn bộ tiền riêng mà mấy năm nay “Kim Tú Châu” dành dụm được, tổng cộng hơn bảy mươi đồng, phiếu gạo năm ký và phiếu vải năm thước.
Trong mắt cô, số tài sản này không thể gọi là nhiều, nhưng đối với “Kim Tú Châu” mà nói lại rất nhiều, mỗi lần Phó Kiến Quốc về nhà, cô ta phải tranh thủ lúc nửa đêm người ta ngủ say để lấy trộm từ túi anh ta.
Phó Kiến Quốc vô ý vô tứ, phát hiện thiếu tiền cũng không nghi ngờ cô ta, có lẽ anh ta đã từng nghi ngờ, nhưng không hỏi ngay trước mặt cô ta.
Thế là khi Giang Minh Xuyên mượn tiền xong đi ra thì thấy Kim Tú Châu một tay bế đứa bé, một tay cầm bánh bao đang ăn: “…”
Anh không ngờ trên người cô vẫn còn tiền.
Tiền của anh đều đã đưa cho nhà họ Phó và nhà họ Kim, thậm chí không mua nổi vé xe về nhà, đành phải tạm thời hỏi mượn chiến hữu, chuẩn bị lúc khác sẽ trả tiền cho người ta.
Thấy anh đi ra, Kim Tú Châu còn đưa một cái màn thầu cho anh.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua, quả thực anh rất đói bụng, lưỡng lự một lát rồi nhận lấy cắn một miếng, đồng thời cũng tiếp nhận đứa trẻ trong lòng cô.
Thấy đứa bé vẫn đang ngủ, anh không nhịn được hỏi một câu: “Nó cứ ngủ mãi thế này sẽ không sao chứ?”
Kim Tú Châu lại hiểu nhầm ý anh, giải thích: “Tôi có giữ lại hai cái bánh bao, chờ lát nữa con bé tỉnh dậy thì có thể cho nó ăn.”
Giang Minh Xuyên gật đầu, không nói tiếp.
Hai người lâm vào im lặng.
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, Kim Tú Châu đi sau anh hai bước theo thói quen.
Anh hơi ngượng nghịu, thầm nghĩ nếu sau này hai người sẽ phải sống cùng nhau thì có một số việc mình nên nói trước với cô, bèn nghiêm túc nói:
“Năm nay tôi ba mươi mốt tuổi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được chiến hữu của cha tôi nhận nuôi, bây giờ sống trong bộ đội quanh năm.
Cô đi theo tôi thì chỉ có thể theo vào quân đội, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô và đứa bé, còn cô… phải thu hồi tâm tư khác.”
Câu nói cuối cùng, anh hơi nhấn mạnh.
Nghe vậy, Kim Tú Châu chột dạ nhìn anh, làm nũng một câu theo phản xạ: “Biết rồi mà.”
Cô biết rõ anh để bụng chuyện tối qua.
Giang Minh Xuyên nhìn cô, anh không quen người khác nói chuyện với mình kiểu này, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Buổi sáng thức dậy, Kim Tú Châu không chải đầu, tóc bù xù xõa trên vai, nhưng dường như cô vẫn chưa ý thức được điều đó, thấy anh nhìn mình thì hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Thấy cô đã thành thật, Giang Minh Xuyên bèn nhìn về phía con đường đằng trước, nói tiếp: “Năm ngoái tôi nhận nuôi con của một chiến hữu, tên thằng bé là Hạ Nham, tính cách hơi nội hướng nhạy cảm, cha thằng bé đã từng là tiểu đội trưởng của tôi, rất tốt bụng.”