Bà ta chỉ đắc ý vì con gái mình sắp lấy tiểu đoàn trưởng tiền đồ, hai người ân ái xứng đôi, còn con gái nhà hàng xóm vốn là bị bỏ rơi ngay ngày cưới, một năm trôi qua cũng không thấy ai đến đón, nói vài câu dẫm đạp lên Ôn Ninh để khoe khoang con gái mình thôi, đâu đáng để nhà họ Ôn làm lớn chuyện như vậy.
"Hoa Phân, Ninh Ninh, thôi bỏ đi, Hải Yến cũng không cố ý nói thế đâu.
"
Những xã viên xung quanh cũng khuyên can, nhất thời ồn ào náo nhiệt.
Khi hai anh em nhà họ Ôn làm việc đồng áng về nghe tin thì mẹ mình đã bắt bà hàng xóm Trương nhận lỗi, hơn nữa còn chống nạnh nhìn một vòng, nói lời hung dữ với mọi người:
"Mọi người nghe rõ chưa? Sau này nếu tôi còn nghe thấy ai dám chê bai con gái và con rể tôi, chắc chắn sẽ tìm đại đội trưởng và lãnh đạo xã đến làm chủ!"
Mẹ Ôn khí thế hung hăng, Ôn Ninh lại chụp mũ lớn, một phen lời nói có sức răn đe cực lớn, năm nay ai dám công khai bôi nhọ quân nhân và quân thuộc?
Ai dám trêu chọc lãnh đạo xã và đại đội trưởng? Bà hàng xóm Trương bị mọi người khuyên bảo nên cúi đầu với người ta, lúc này mới coi như dập tắt được cơn giận của nhà họ Ôn.
Một nhà khuyên mẹ Ôn về nhà, Ôn Ninh nhịn đôi giày vải cọ xát vào chân đi theo, trong lòng chỉ thấy không thoải mái.
Vừa rồi một phen lời nói kia là cô học từ cuốn thoại bản xuyên không của mình, cô biết triều đại này đặc biệt tôn trọng quân nhân, quân thuộc cũng được hưởng lợi, địa vị không tệ, nếu không thì nguyên thân cũng không thể nhận được công việc nhàn hạ như lắc quạt thổi rơm.
Một đám người về đến nhà, sau bữa tối những người khác đi ra ngoài tản bộ, mẹ Ôn thương con gái nên kéo Ôn Ninh vào bếp riêng hấp cho cô một bát trứng hấp, nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài gần đây.
Bà biết bệnh của con gái cũng xuất phát từ đây, chỉ khuyên cô: "Những lời đồn đại bên ngoài con đừng để ý.
"
Nếu để bà bắt được ai truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ xé nát miệng người đó!
"Con biết.
" Ôn Ninh sẽ không vì chuyện này mà khó chịu, cô chỉ muốn cuộc sống ổn định hơn nên phải ngăn chặn mấy tin kiểu này lan truyền.
"Nhưng mà! "
Mẹ Ôn nói vậy, trong lòng vẫn lo lắng: "Con rể đi lâu như vậy, mẹ vẫn lo lắng, Ninh Ninh, hay là để Tiểu Bằng đưa con đến quân khu tìm nó.
"
Tiếp tục như vậy, mẹ Ôn cũng lo lắng lời đồn đại trở thành sự thật, người phụ nữ bị chồng bỏ thì làm sao mà sống được? Nước bọt cũng có thể dìm chết người.
Ôn Ninh nghe vậy liền cảnh giác, cái tên chồng quái quỷ kia không phải ý của cô, khi là quận chúa đã phải chọn chồng ngàn lần, huống chi bây giờ lại càng không có lý do gì để tùy tiện chấp nhận một người chồng chưa biết.
Cô đang chuẩn bị bỏ anh ta, sao có thể đi tìm anh ta được.
"Con không đi.
" Ôn Ninh thẳng thắn.
"Này, con bé này! " Mẹ Ôn lo lắng cô còn nhỏ, không hiểu những chuyện này, vừa định nói thêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cậu con trai út chạy vào nhà.
"Mẹ, chị!" Cậu con trai út nhà họ Ôn là Ôn Bằng cầm một phong thư màu vàng chạy vào:
"Anh rể về rồi, muốn đón chị đi theo quân ngũ!"