Phúc Bảo ăn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem, đôi mắt đen tròn cứ nhìn cô chằm chằm.
Nhìn thấy bé ăn ngon lành, Lâm Thư Nhan lại bẻ thêm cho bé một miếng bánh nhỏ.
Nhưng lần này, bé cầm bánh trên tay, không ăn mà chỉ nắm chặt.
“Ăn no rồi sao? Sao con không ăn nữa?” Lâm Thư Nhan hỏi.
Phúc Bảo xoay đầu nhìn ra cửa, im lặng không trả lời, như thể đang nghĩ về ai đó.
Lâm Thư Nhan suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhiên hiểu ra, “Con muốn để dành cho anh trai phải không?”
Phúc Bảo gật đầu, hai bím tóc nhỏ lắc lư, sợ mợ không đồng ý, bé càng siết chặt miếng bánh hơn.
Lâm Thư Nhan mỉm cười, đứa trẻ này còn nhỏ thế mà lại biết quan tâm người khác, cô nhẹ nhàng nói, “Phúc Bảo cứ ăn đi, mợ sẽ để dành phần khác cho anh nhé.”
Đôi mắt to lại nhìn về phía bàn, Phúc Bảo không hiểu, mợ không thích anh trai, sao lại chịu để dành bánh cho anh?
“Ăn đi nào, anh con có phần rồi.”
Thấy bé vẫn không động tĩnh, Lâm Thư Nhan lại nói thêm.
Lúc này Phúc Bảo mới ngoan ngoãn ăn nốt.
Hai đứa nhỏ là con của chị gái Hạ Chương.
Nghĩ đến cảnh chúng còn nhỏ mà đã mất mẹ, cha cũng không cần, Lâm Thư Nhan không khỏi thấy có chút chua xót.
Ký ức trong đầu ngày càng rõ ràng, Lâm Thư Nhan vừa ăn bánh vừa nhớ lại nội dung cốt truyện.
Hai đứa bé là con của chị gái Hạ Chương.
Việc Hạ Chương cưới cô là để hoàn thành thủ tục cho chúng nhập hộ khẩu.
Theo yêu cầu của Cục Công An, anh phải lập gia đình.
Nói đến Hạ Chương, anh không phải người tầm thường.
Là con trai trưởng trong gia đình thủ trưởng họ Hạ, năm nay 27 tuổi, hiện là đoàn trưởng trong quân đội.
Nhưng đó là chuyện trước kia.
Mẹ của Hạ Chương có xuất thân phức tạp, là con gái của một gia đình tư sản.
Mặc dù thời kỳ nhạy cảm đã qua nhiều năm và mẹ anh cũng đã mất, nhưng lại bị người ta lôi chuyện cũ ra để tố cáo, khiến gia đình đang bị điều tra, còn cha anh cũng bị giáng chức.
Vị hôn thê trước của anh cũng vì chuyện này mà lập tức hủy hôn.
Hạ Chương chỉ còn cách nhờ chú thím tìm cho một người vợ, với sính lễ lên đến một ngàn đồng.
Lưu Tú Mai và chồng vốn định tìm một người dễ sai khiến để làm cháu dâu, họ tham lam tiền bạc của Hạ Chương, không muốn cháu dâu chiếm mất.
Là một cô ngốc không biết tranh giành, một cô ngốc dễ điều khiển, vì vậy khi bà mai đưa Lâm Thư Nhan đến, chú thím anh liền đồng ý ngay.
Sau khi lãnh chứng,
Chú thím mỗi ngày đều lẻo mép trước mặt nguyên chủ, nói rằng sau khi Hạ Chương trở về, tài sản sẽ thuộc về hai đứa nhỏ, còn nguyên chủ chỉ là đang nuôi con cho người khác mà thôi.
Họ còn nói con cái trộm đồ của cô, sau lưng thì mắng cô là mụ đàn bà chanh chua, điên loạn.
Lâm Thư Nhan ngây ngô, chỉ cần một chút kích động là đã vớ ngay gậy gộc đánh người.
Lại thêm chú thím đi nói với đứa trẻ rằng Lâm Thư Nhan muốn đánh chết chúng để chiếm đoạt gia sản.
Hạ Tiểu Thụ coi em gái như bảo bối, trước khi mẹ mất còn dặn dò phải bảo vệ em gái suốt đời.
Vì vậy, trong truyện, cậu luôn hận Lâm Thư Nhan, và khi lớn lên, chính tay cậu đã giết chết cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Thư Nhan rùng mình, nhớ lại hình ảnh Hạ Tiểu Thụ trong ký ức của nguyên chủ, quả thật là một người đáng sợ và lạnh lùng.
Nhưng hiện tại, kết hôn chưa đến một tháng, cô chỉ mới đánh bọn trẻ hai lần, vẫn còn có thể cứu vãn.
Hơn nữa...!chỉ vài tháng nữa thôi, Hạ Chương sẽ trở về và đề nghị ly hôn với cô.