Từ nhỏ cô đã hiểu, loại trẻ con không ai quan tâm như cô, chỉ có học hành mới có lối thoát.
Nhưng lúc đi người cha vô trách nhiệm chỉ để lại cho cô hai trăm tệ, số tiền này còn không đủ nộp học phí.
Cô ở trong nhà suy nghĩ mấy ngày, quyết định đến thành phố tìm cha mẹ.
Cô còn chưa thành niên, bọn họ nhất định phải quan tâm
Nhưng đến khi cô đến thành phố, cặp cha mẹ kia đá cô qua lại như quả bóng, lại không hề nhắc đến chuyện để cô ở lại.
Thấy cha mẹ vô tình như vậy, Tô Tả Thu hoàn toàn lạnh lòng, cũng không còn bận tâm đến mặt mũi gì nữa.
Trước hết là đi đến tổ dân phố nơi bọn họ sống, sau đó là đến cổng đơn vị làm việc của bọn họ khóc lóc.
Hai người bị cô dây dưa đến hết cách, dưới sự hòa giải của tổ dân phố cũng chỉ đồng ý cung cấp tiền học phí và tiền sinh hoạt.
Lại sợ cô ở thành phố sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình hiện tại, còn yêu cầu cô phải về quê học.
Tô Tả Thu không có ý kiến, cô cũng không ở đây để người ta ghét.
Chỉ cần nộp học phí đúng hạn cho cô, cô học ở đâu cũng được.
Cứ như vậy cho đến đại học, ngoài mỗi học kỳ gửi tiền một cách không tình nguyện ra, trong mấy năm đó, cặp cha mẹ nhẫn tâm kia chưa từng trở về thăm cô.
Lúc lên đại học, cha mẹ muốn để cô vay tiền học tập.
Ban đầu Tô Tả Thu cũng có dự định như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao phải thế?
Cũng đâu phải cha mẹ cô không trả nổi, tại sao phải thêm gánh nặng cho quốc gia?
Thế là cô tiếp tục đòi tiền học phí và tiền sinh hoạt, không cho thì ăn vạ ở nhà bọn họ không chịu đi, có đôi khi còn đi đến tổ dân phố tìm người nói chuyện phiếm.
Bọn họ tai to mặt lớn còn không sợ mất mặt, một trẻ mồ côi không nơi nương tựa như cô có gì phải sợ?
Cô cũng không tin gì mà không vạch áo cho người xem lưng.
Nếu như không nói, làm sao người khác biết bản thân bọn họ sống vẻ vang đẹp mặt, vậy mà ngay cả con gái ruột cũng không quan tâm?
Dưới sự ăn vạ của cô, cha mẹ cặn bã chỉ đành thỏa hiệp, tiếp tục bất đắc dĩ cung cấp tiền cho cô học đại học.