Nhưng nguyên chủ có người trong lòng ở thành phố, vốn không hề thích Hàn Chấn Vũ không có công việc đàng hoàng.
Kết hôn mấy tháng, hai người còn chưa nói với nhau mấy câu, càng đừng nói là chung chăn gối.
Tuy danh tiếng của Hàn Chấn Vũ không tốt nhưng là một người đứng đắn.
Tuy hai người ngủ chung một giường nhưng một người ngủ đầu giường một người ngủ cuối giường, Hàn Chấn Vũ cũng không hề chạm vào cô ấy.
Ngày kết hôn đã nói với nguyên chủ rằng, nếu như muốn ly hôn thì có thể nói bất cứ lúc nào, anh sẽ hoàn toàn phối hợp.
Mặc dù nguyên chủ không thích anh nhưng cũng không dám ly hôn.
Sợ ly hôn sẽ không có nơi để đi, nếu như về viện thanh niên trí thức, chắc chắn mấy nữ thanh niên trí thức kia sẽ bắt nạt cô ấy nghiêm trọng hơn.
Nhưng gia đình của tên lưu manh Hàn Chấn Vũ cũng rất phức tạp, mẹ ruột anh đã mất từ khi mới sinh anh, mẹ bây giờ là mẹ kế, cha lại rất sợ vợ.
Hai cậu em trai và một cô em gái là con của mẹ kế, cũng đều không phải đèn cạn dầu.
Sau khi nguyên chủ gả tới đây, cuộc sống như nước sôi lửa bỏng.
May mà Hàn Chấn Vũ có bản lĩnh, nếu không cô ấy đã bị ăn sạch không còn một mảnh xương nào ở cái nhà này rồi.
Lúc Hàn Chấn Vũ ở nhà không ai dám bắt nạt cô.
Nhưng cũng không biết Hàn Chấn Vũ làm gì ở bên ngoài, cứ hai ba ngày lại ra ngoài, có đôi khi bảy tám ngày mới trở về, ở nhà ngủ một đêm lại đi, một tháng thì có hơn hai mươi ngày ở bên ngoài.
Người trong nhà đều nói anh ra ngoài lêu lổng, mục đích là vì trốn tránh lao động.
Lúc Hàn Chấn Vũ không ở nhà, cả nhà này sẽ bắt nạt nguyên chủ một cách trắng trợn.
Những công việc bẩn thỉu cực nhọc trong nhà đều giao cho cô ấy làm, sai bảo cô ấy như người ở.
Ngay cả hai em dâu là thanh niên trí thức cũng loại người hai mặt.
Bề ngoài thì tỏ ra rất hòa thuận với chị dâu cả là cô ấy, nhưng sau lưng lại âm thầm khinh thường.
Còn thường xuyên châm ngòi để em chồng nhằm vào cô ấy, nói xấu cô ấy ở trong thôn, cùng người của viện thanh niên trí thức cô lập cô ấy.