Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều


Edric thật ra không hề "buồn rầu" chuyện tình cảm, trong lòng hắn thì tên ngốc Keiran chắc chắn chạy không khỏi nắng.
Edric phát hiện vòng tay mới, vũ khí mới nghiên cứu của liên bang đã mục rỗng, bên trong toàn là cát.
Tuy không có tính phòng thủ hay tấn công mạnh nhất, dù sao nó cũng không phải vũ khí dùng trên chiến trường, nhưng trong tầm giá này, thiết kế này, nó được đánh giá là vũ khí phòng thân tốt nhất hiện tại.

Edric thậm chí còn không biết được Anzasil ra tay lúc vào, có lẽ là lúc hắn ngồi xuống cầm cát.
Edric tự cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, nếu lúc đó hắn không thuyết phục được Anzasil, thì có lẽ cả hắn và Keiran đều bỏ mạng.

Anzasil hơn Edric hai tuổi, nhưng năng lực có lẽ hơn hắn hai mươi năm.

Edric lúc trước không biết "thực chiến" trong lời Anzasil là thế nào, lần này có lẽ cũng đã hiểu được đôi phần, dị năng Anzasil không hơn hắn bao nhiêu, nhưng tiềm năng và kỹ năng đã vượt xa.

Anzasil đến lúc muốn giết người vẫn bình tĩnh đến lạ, trước khi ra tay không mảy may lộ ra sát ý khiến đối thủ sợ hãi đề phòng, giống như cha hắn, giống như ông hắn, là người đã đi qua nhiều trận chiến, thấy qua biết bao cái chết.
Từ đầu đến cuối Anzasil luôn xác định sẽ ra tay với Edric và Keiran, hắn không muốn bất kỳ thứ gi uy hiếp đến Tư Niên.

Dù gia thế Edric có lớn đến thế nào cũng không thể bao phủ cả vũ trụ.

Hắn thực hiện biết bao nhiệm vụ, gây thù oán với biết bao người, việc lẫn trốn cũng làm không ít lần.
Hắn thừa biết nếu ai đó bắt được Tư Niên sẽ giam cầm cậu cả đời, nuôi cậu như nuôi thú, dùng cậu như vật thí nghiệm, cho cậu đi lai giống, sinh ra nhiều vật thí nghiệm hơn, hoặc là đưa cậu ra chiến trường, tiềm năng của huyền thú rất mạnh mẽ, huyền thú có thể dùng máu của mình chúc phúc cho chiến sĩ, huyền thú có thể cảm ứng các thể năng lượng bất thường, huyền thú có thể điều khiển tinh thú, trên đời này hiện tại chỉ có một huyền thú duy nhất, thì có nghĩa là Tư Niên có thể kêu gọi tất cả tinh thú.
Dùng Edric có kể bao nhiêu cậu chuyện, có đưa ra bao nhiêu hứa hẹn, Anzasil vẫn không nghe vào.

Hắn chỉ xem đó là những lời cuối cùng của một trong những người bạn thân thiết.

Chính lúc hắn ra tay thì, Edric đã hỏi " cậu nỡ sao?".

Trong phút chốc Anzasil liền không thể vận chuyển dị năng được.
Hắn không nỡ.

Hắn muốn bé con của hắn lớn lên dưới ánh mặt trời.

Em ấy muốn làm anh hùng, em ấy muốn vào học viện quân sự, em ấy muốn dạy lại tầng lớp sau bảo vệ con người, em ấy muốn đi du lịch khắp nơi, em ấy muốn khi già sẽ chọn một nơi an lạc để ở lại mãi.

Em ấy còn muốn quang minh chính đại cầm tay hắn rong ruổi trên chiến trường, rong ruổi khắp vũ trụ.


Nếu hai mươi bốn năm sau, may mắn đến với hắn, hắn còn muốn cùng em đi đến cục dân chính, cùng em ký giấy kết hôn, cùng em bước vào lễ đường.

Hắn nào nỡ để em không danh không phận cả đời.
Anzasil quyết định đánh cược, hắn tin Edric một lần, chỉ cần lên chiến trường, hắn sẽ nhanh chóng đủ năng lực bảo vệ Tư Niên.
Edric không biết chỉ một giây nữa hắn sẽ không còn cơ hội ngắm bình minh.
Anzasil và Tư Niên bên phòng này, lại yên bình hơn rất nhiều.

Anzasil bế Tư Niên đi tắm, cố nhớ vài chuyện thú vị kể cho cậu nghe, không muốn làm cậu căng thẳng.
Tư Niên cũng phối hợp thả lỏng, còn dụi dụi vào ngực Anzasil an ủi ngược lại hắn.
Anzasil muốn dỗ Tư Niên ngủ một lúc, đêm qua cậu không ngủ được bao nhiêu, nhưng tinh thần Tư Niên đang rất cao, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại, Anzasil đếm hải cẩu đến mỏi miệng Tư Niên vẫn mở mắt đao đáo.
Cuối cùng Anzasil cũng khuất phục, nuôi bé con thật sự không dễ dàng.
Anzasil dẫn Tư Niên ra phòng giữa sớm hơn lời hẹn.

Nhưng vừa ra đã thấy Keiran ngồi ở đấy.
Tư Niên lần này không đợi Keiran lên tiếng đã hỏi thăm:
" Edric không ra cùng cậu sao?"
Keiran cau mày, sau đó ấp úng, ngại ngùng:
" Không có"
Edric vẫn còn trong phòng tắm, Keiran sợ Edric như mọi lần sỗ sàng đi ra nên hắn đánh trước bài chuồn.
Keiran đã đoán đúng.

Edric không cố ý là thật, nhưng quên mang nhẫn không gian vào cũng là thật.

Hắn gọi vài tiếng không thấy Keiran đáp lời, liên không mảnh vải che thân bước ra, quả nhiên đà điểu ngốc của hắn đã bỏ trốn.
Lúc Edric ra phòng giữa, thì có hơi bất ngờ, hắn không nghĩ Anzasil và Tư Niên ra sớm đến vậy, còn chưa đến giờ, hắn chỉ ra để "sỗ sàng" với Keiran một chút.
Anzasil nhìn ra vẻ bất ngờ trên gương mặt Edric nên đùa giỡn:
" Keiran nãy giờ cứ đợi cậu mãi, Tư Niên dụ dỗ bỏ cậu lại mà nhất định không chịu đây này"
Keiran không đồng ý:
" Làm gì có chuyện đó chứ."
Edric trong phòng tắm vừa điều chỉnh tâm trạng xong, nhưng vẫn còn một chút canh cánh trong lòng với Anzasil, nhưng sau câu nói đùa này, bọn họ dường như trở lại những ngày tháng trước.
Bọn họ đến khu du lịch biển nổi tiếng ở đây.

Thủy cung là địa điểm đầu tiên được chọn.

Thủy cung rất lớn, vô cùng lớn, phải có xe chạy họ mới đi được xa.

Nếu nói nơi này là thủy cung thì nói đây là đường dưới biển sẽ hợp lý hơn.
Sinh vật biển ở đây cũng không mang hình thức nuôi nhốt, giam cầm.

Tụi nó hoàn toàn sống trong tự nhiên, sống dưới biển sâu.

Và người ta sẽ thường xuyên đem con mồi, thức ăn vứt ở một khu vực đã định trước, chẳng bao lâu chúng đã có thói quen bơi xung quanh khu vực này, và những người đi dưới lòng biển sẽ thấy chúng.

Tư Niên ngỡ ngàng ngắm từng rạn san hô đỏ rực trải dài, cùng nhiều loài cá bé bé đủ màu bơi thành đàn lượng lờ rất đẹp mắt, mấy con sứa đuôi dài đang nhảy múa cùng sóng, vài con rùa biển chậm rãi bơi qua như đi dạo chợ.

Chạy hết rừng san hô, thì rất nhanh đã đến rừng rong biển, rong rất đa dạng chủng loại, có nhiều thứ Tư Niên chưa nhìn thấy bao giờ, rong biển phất phơ trong làn nước, muôn màu muôn vẻ, cá ở đây khá lớn và tương đối nhiều.
Anzasil thấy hải cẩu nhỏ nhìn chằm chằm đám cá và rong, dù Tư Niên chưa khóc lóc đòi hỏi, hắn đã dỗ dành:
" Em ngoan, khi về anh mua cá cho em"
Tư Niên cũng không để tâm lắm, cậu chỉ vào một con cá lạ, đang phát quang lộng lẫy sắc màu:
" Con đó được không anh?"
Anzasil nhìn một chút thì cũng nhìn thấy con cá bé cưng của hắn muốn:
" Nó là cá Họa, có độc đấy, không ăn được, nhưng nhà giàu thích mua nó để làm cá cảnh"
Keiran, ngồi sau Tư Niên, đang giả vờ bị thần linh thu lại khả năng nhìn và nghe cuối cùng cũng lên tiếng:
" Khi vào đến Bechi, tôi cho cậu vài con"
Tư Niên từ chối:
" Chúng tôi không có chỗ nuôi, cũng không ai có thời gian chăm sóc cả."
Anzasil còn nghĩ là do hải cẩu nhỏ ganh tị nên cũng tỏ thái độ:
" Tôi chỉ nuôi một mình em ấy thôi"
Keiran lại giả vờ mất đi giác quan.
Nhưng Edric lại lên tiếng:
" Chúng ta có thời gian thì đến Bechi chơi được không? Tôi cũng muốn đến nơi cậu lớn lên"
Keiran "bình tĩnh" "không để tâm" nói:
" Được mà, tôi sẽ dẫn các cậu đi chơi"
Bọn họ đi cả buổi trưa, Tư Niên trong đầu lúc này chỉ còn cá lớn, cá mập, rồng biển, rắn biển khổng lồ, thằn lằn biển.

Anzasil vẫn nhớ chính sự.


Dùng xong bữa chiều, bọn họ liền đi đến cửa hàng hôm trước.
Vừa đến đã có người ra chào đón.
Miyosa đi ra, lại cúi người chào:
" Rất vui khi các vị đã đến, mời mọi người theo tôi"
Miyosa dẫn họ lên tầng trên.
Tầng tên là một căn phòng lớn, khá đơn giản, chỉ có những dụng cụ tương đối cơ bản trong sinh hoạt.

Trên giường có một ông lão đang nằm.

Là ông lão lần trước nhìn Tư Niên.
Lần này khi Tư Niên đến, ông vẫn chăm chú nhìn cậu.
Tư Niên đến gần hơn, ông lão bậc cười, cười một lúc lại khóc.

Sau khi bình tĩnh mới chầm chậm nói:
" Cậu đó thể đến gần hơn không?"
Anzasil dẫn Tư Niên tiến lên, hắn vẫn chắn trước Tư Niên.
Ông lão ra hiệu Miyosa đến gần và dìu ông đến đến gần một chiếc tủ không gian.
Từ tủ, ông lại lấy ra một tấm giấy.
Hiện tại, con người ít sử dụng giấy, tất cả đều là trên máy.
Nhưng liên bang cũng ý thức được tầm quan trọng và lợi ích của sách, nên những thứ tri thức quan trọng đều cho in ấn, lưu giữa, một số ít thì đưa ra thị trường nhưng không được ưa chuộng lắm.

Sách trên quang não là miễn phí, tại sao còn phải đi mua.

Tư Niên cảm thấy chỉ còn có mỗi Anzasil lại thích sách đến thế.
Trên tấm giấy đã cũ và chuyển màu của ông lão được vẽ thân ảnh một chàng trai.
Giấy đã hiếm, tranh vẽ tay còn hiếm hơn.
Tất cả đều tập trung vào bức tranh.
Mọi người đều cảm thấy là rất giống Tư Niên.
Keiran cảm thán:
" Thật giống cậu đấy Tư Niên"
Edric cười:
" Là tổ tiên của cậu à?"
Tư Niên rất lấy làm lạ trả lời:
" Các cậu cảm thấy giống tôi đến thế sao?"
Tư Niên không thấy người này giống cậu, hoàn toàn không giống, vô cùng xa lạ.

Người trong tranh vô cùng xinh đẹp, nếu cậu ta tồn tại bây giờ, hay thời đại của Tư Niên kiếp trước, cũng sẽ làm biết bao người phát rồ, sự sinh đẹp đó không chỉ đến từ gương mặt, mà còn cả khí chất.


Tựa như ánh trăng, tựa như mặt trời, vừa tao nhã, dịu dàng, vừa ấm áp, tươi sáng, một vẻ đẹp phi giới tính.
Tư Niên biết ngoại hình mình không quá tệ, nhưng xuất sắc như thế cậu thật sự không dám so bì.
Anzasil không nói lời nào.

Anzasil nghĩ đây là Tư Niên của hắn.

Bức tranh làm hắn rất đau lòng.

Chàng trai khoác trên mình một chiếc áo lông màu trắng, mái tóc cũng trắng xóa, tuyết trên trời cũng đang lả tả rơi.

Dường như cậu ấy đang đi dạo trên cát, mắt nhìn về hướng biển xa, đây là một bức tranh được vẽ bằng giấy bút, nhưng Anzasil lại dường như cảm nhận được nỗi cô đơn cùng cực, niềm nhớ thương, sự hoài niệm, và có cả trông ngóng, đợi mong.
Ông lão cẩn thận đưa bức tranh lên bàn và ngồi xuống, cũng làm dấu mời họ ngồi, chờ mọi người đều vào vị trí, thì ông mới lên tiếng:
" Đây là bức tranh do tổ tiên tôi vẽ, ông có dị năng thiên phú về mảng này, người ta nói ông có thể thổi hồn cho bức tranh, nên ông là người vẽ tranh đẹp nhất tộc người cá vào mấy nghìn năm trước.

Các cậu có nghe qua truyền thuyết về một nhân loại có quang dị năng, giúp tộc người cá đánh đuổi Xifia từ rất lâu về trước không?"
Anzasil gật đầu:
" Chúng tôi đã có nghe qua"
Ông lão lại tiếp tục:
" Đó không phải truyền thuyết, quả thật có một người như thế.

Người trong tranh là nhân loại đó, cậu ấy đã ở Deri mười năm.

Và có nhờ tộc người cá lưu truyền lại một chiếc chìa khóa dẫn đến một nơi bí mật, chúng tôi gọi đó là thần điện.

Và mười nghìn năm sau, sẽ có người có năng lượng tương thích với chiếc chìa khóa đến tìm lại."
Ông lão nhìn Tư Niên:
" Tôi khẳng định người thừa kế đó là cậu"
Tư Niên vẫn còn đang hoang mang
Anzasil đã hỏi tiếp:
" Tư Niên sẽ không bị ảnh hưởng gì đúng không? Thần điện đó có buộc phải đi?"
Ông lão cũng trả lời:
" Đây quả thực là vật thừa kế, không có ảnh hưởng gì đến cậu ấy.

Còn thần điện thì tôi hoàn toàn không có thông tin gì.

Nhưng cậu trai trẻ này phải đi xem, nơi đó là dành cho cậu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận