Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Từ sau khi kiểm tra chứng chỉ Đông y xong mấy ngày không có động tĩnh, mắt thấy chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán.

Dựa theo lịch trình trước đó, lục Kiều trực ngày ba mươi tết và mùng một đầu năm, mùng hai mới được nghỉ luân phiên.

Hai ngày nay bệnh nhân trong khoa Đông y rõ ràng ít hơn so với trước, có lẽ là năm mới đã đến, người phương Đông tương đối truyền thống, ít nhiều có chút tin tưởng loại chuyện này, đừng nói là khoa Đông y bên này, ngay cả bệnh nhân các khoa khác cũng giảm bớt rõ rệt.

Thời điểm cuối năm không đến vạn bất đắc dĩ bệnh nhỏ đau nhỏ người ta cũng sẽ không đến bệnh viện.

Đến đúng giờ tan tầm, bình thường Lục Kiều tan tầm lúc năm giờ rưỡi, đồng nghiệp giao nhận trực ban đã tới.

Trước tiên cô chạy một chuyến đi chợ, cuối năm nhiều người bán hàng rong, cái gì cũng có, chỉ cần bạn muốn chứ không có thứ bạn tìm không thấy, cái gì ăn, chơi, hàng tết, quần áo, kể cả đồ thủ công đều có thể tìm ra.

Đi trong đám người, Lục Kiều phát hiện còn có chỗ viết câu đối, giá cả cũng không đắt, mười xu đến mười lăm xu.

"Nào nào, mọi người nhìn hạt dưa một chút, hạt dưa này của tôi vừa lớn còn tiện nghi!"

"Không không không không, ngài mua giá này tôi lấy hàng cũng không lấy được, ngài thêm một chút, thêm một chút."

"Ôi chao, bộ quần áo này chính là mẫu mới nhất bên thành phố Bắc Kinh, ngài nhìn chất lượng này, cảm giác này, mười lăm đồng không đắt, thật không đắt."

"Nhường, nhường đường a!" Khi tiếng chuông xe đạp vang lên, một chiếc xe đạp đi qua khu vực đông đúc này.

Nghe bên tai pháo hoa náo nhiệt, đám người đi qua đi lại, anh đến tôi lui mặc cả, đượm không khí ngày tết.

Với diện mạo của Lục Kiều, cho dù chen chúc trong đám người cũng khiến người ta chú ý.

Tiểu cô nương thật xinh đẹp, không ít thanh niên đều đặt tầm mắt âm thầm nhìn về phía cô.

Ai cũng muốn nhìn xem cô nương này nhà ai, quay đầu lại đến cầu hôn.

Từ đầu đường đi dạo đến cuối phố, lúc đi ra trên tay Lục Kiều đã xách không ít đồ đạc, lần trước Lý gia cho không ít tiền cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu, hơn nữa hôm trước còn phát tiền lương, trong tay Lục Kiều cũng có thể tiêu xài hào phóng một lần.

Bánh kẹo, hạt đậu phộng, quần áo, đồ ăn nhẹ, thịt, chi tiêu tiền không nương tay chút nào.

Lúc trước đã nói chờ khi nào cô được nghỉ phép phải đến nhà y tá trưởng Ngô Xuân Ngọc bái phỏng, trước đó người ta đã giúp cô không ít, tết đi lại cũng là nhân tình qua lại.

Xách túi lớn túi nhỏ về thôn, từ lúc vào thôn đã gặp không ít người chào hỏi.

Hiện giờ Lục Kiều đã là người nổi tiếng trong thôn, người ta bây giờ chính là bác sĩ hẳn hoi, nghe nói người đi khám bệnh ở bệnh viện kia đều phải xếp hàng dài chờ đợi.

Đối mặt với nhiệt tình của người trong thôn Lục Kiều vẫn luôn cười tủm tỉm chào hỏi đối phương, không có chút ngạo khí của người có văn hóa, càng không có cái loại ý tứ cao cao tại thượng xem thường người trong thôn bọn họ.

"Kiều Kiều, đã trở lại rồi à, buổi tối đừng quên đến nhà chị ăn cơm đó, bây giờ đã bắt đầu xào rau rồi."

Vương Lệ cố ý chờ trên đường, hôm qua cô đã nói với Lục Kiều hôm nay đến nhà bọn họ ăn cơm, cô thấy Lục Kiều gần đến giờ tan tầm, cho nên cố ý ra ngoài chờ.

"Chị dâu, em về nhà trước, lát nữa sẽ qua." Chuyện ăn cơm này Lý gia đã nói mấy lần, đoạn thời gian trước Lục Kiều rất bận rộn, phải đi làm còn phải chuẩn bị thi chứng chỉ, kiểm chứng kết thúc bên bệnh viện lại bận rộn, nên kéo dài đến hôm nay.

"Ừ, em về đi, nhớ mang theo mấy người Lục Thịnh nha, nhiều người thêm náo nhiệt." Vương Lệ dặn với theo.

"Vâng." Lục Kiều đáp một tiếng, tiếp tục đi về nhà.

Một lúc sau, cô đã đi bộ đến cửa nhà.

Lục Kiều đột nhiên phát hiện căn nhà bên cạnh nhà mình hình như có động tĩnh, liền tò mò nhìn qua.

Tới đây cũng đã một tháng, Lục Kiều vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà bên cạnh có người, lúc trước nghe người trong thôn nói gia đình này không ở đây nữa.

Đây là, trở lại rồi?

Chỉ trong chốc lát, cô về đến nhà mình.

Chuyện của gia đình cách vách Lục Kiều cũng có nghe người trong thôn nói có một quả phụ, khi chồng mất thì gả cho một quân nhân, bởi vì người chồng thứ hai còn có hai đứa con nhỏ nên cô ta đi theo quân đội cùng chăm sóc đứa nhỏ.

Lúc này đã cuối năm trở về cũng bình thường.

Trong viện, Lục Kiều vừa vào cửa ba huynh đệ đã sớm chờ, ba đôi mắt sáng lấp lánh nhìn qua.

"Chú Lý bảo chúng ta qua ăn cơm."

"Chị, chị dẫn ba chúng em đi nha?"

"Chúng em tuyệt đối nghe lời, sẽ không làm chị mất mặt!"

Có đồ ăn ngon bọn họ cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Có câu nói rất hay, ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

"Đợi lát nữa đi, Lục Thịnh đem mấy thứ này cất vào trong tủ, đồ tết tự mình ăn, hai hộp điểm tâm một hộp mang qua nhà chú Lý, một hộp để mùng hai chúng ta mang qua nhà thím Vương chú Ngô, quần áo này các cậu mỗi người một bộ, tự mình cất đi mặc tết."

Đưa đồ trên tay qua, Lục Thịnh sửng sốt một chút mới nhận lấy, nhìn túi lớn túi nhỏ, trong lòng chua xót không thôi.

Bọn họ cũng có quần áo mới.

Lục Kiều cũng quá tốt rồi.

Lục Thịnh lập tức đi sửa sang lại đồ đạc, ánh mắt Lục Khải và Lục Phóng linh hoạt tiến lại gần xem quần áo mới.

A, nhìn tốt quá, quần áo này không rẻ nha.

Mỗi người đem quần áo mới của mình về phòng giấu đi, thừa dịp Lục Thịnh sửa sang lại những thứ khác, Lục Phóng đã điên cuồng đi tới bên cạnh Lục Kiều.

Lục Kiều ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Tiểu Đậu Đinh năm tuổi bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc.

"Chị, chị đi làm một ngày chắc mệt mỏi rồi, em ấn vai cho chị thả lỏng nha."

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Một đôi tay nhỏ bé đặt trên vai cô, hơi dùng sức.

Không thể không nói, nhìn dáng vẻ tri kỷ này của Tiểu Đậu Đinh Lục Phóng khiến Lục Kiều nhịn không được nở nụ cười.

Lục Thịnh và Lục Khải nhìn thấy dáng vẻ vỗ mông ngựa của thằng út, trong lòng chua xót.

Xưa nay không biết thằng út lại nhiều tâm nhãn như vậy.

Đủ ân cần nha, bình thường cũng không thấy nó ấn cho bọn họ được một cái.

Nịnh hót!

Lục Phóng biểu thị, sức lao động của nhóc chỉ xứng với người có địa vị cao nhất trong gia đình, chị gái nhóc hiện là trụ cột của gia đình nên cần phải lấy lòng nha.

* * *​

"Được rồi được rồi, cầm điểm tâm theo, chúng ta ra ngoài."

Hưởng thụ trong chốc lát, mấy người tính toán xuất phát.

Lục Kiều dẫn ba hùng hài tử ra ngoài, dọc theo đường đi ba đứa nhóc này miệng luôn rì rầm mãi không dừng lại..

Mà cách vách Lục gia, trong sân im ắng, trong viện hai đứa nhỏ bốn năm tuổi nghe được động tĩnh ríu rít bên ngoài, vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa.

Trong phòng, nữ chủ nhân cũng nghe được động tĩnh bên cạnh, nhận thấy trong sân tầm mắt hai tiểu oa nhi tò mò nhìn sang, nữ nhân bước nhanh đi ra.

"Đừng nhìn đừng nhìn, Tiểu Vận, Tiểu Phong, mấy đứa nhỏ cách vách các con cũng đừng cùng bọn họ chơi đùa."

"Tại sao ạ?" Bé trai Giang Phong năm nay năm tuổi, nghe mẹ kế nói như vậy liền hỏi ngược lại một câu.

"Đúng vậy, mẹ, con thấy mấy ca ca (anh trai) thoạt nhìn rất tốt nha." Bé gái cũng hỏi theo.

"Đã nói các con đừng cùng bọn họ chơi đùa, các con có phải đứa trẻ tốt không, đứa trẻ tốt phải ngoan ngoãn nghe lời, mấy người cách vách kia không phải là người tốt, sẽ cướp kẹo của các con ăn, sẽ trộm đồ." Người phụ nữ dọa hai đứa trẻ.

Cướp kẹo, vậy bé không muốn!

Ăn cắp, đó là đứa trẻ xấu!

Hai đứa bé nghe được lời của mẹ kế trong lòng tính toán không chơi đùa với mấy tiểu ca ca cách vách kia.

Thấy hai đứa trẻ yên tâm nghe lời nói của cô ta, sau đó người phụ nữ trở lại phòng bắt đầu dọn dẹp.

Người phụ nữ tên là Lý Thục Phân, người chồng đầu kết hôn chưa tới hai năm đã đi, bởi vì bộ dáng xinh đẹp thường xuyên bị tiểu lưu manh tiểu côn đồ xung quanh thôn quấy rầy, Lý Thục Phân liền dứt khoát tìm nam nhân gả.

Nhưng mà trên thực tế Lý Thục Phân là người trọng sinh, cô sống lại khi người chồng đầu tiên qua đời nửa tháng, sau đó nhanh chóng nhờ người tìm Giang Khôn.

Vì sao lại là Giang Khôn, bởi vì Lý Thục Phân biết tương lai Giang Khôn sẽ là lãnh đạo lớn của bộ đội, hai mươi năm sau mang theo hài tử vinh quang hồi hương.

Kiếp trước Lý Thục Phân cũng nghe người ta nói đến Giang Khôn, trong năm đầu tiên khi người đàn ông của cô ta qua đời, Giang Khôn từng muốn tìm một người phụ nữ kết hôn chăm sóc hai đứa con của anh.

Mà Lý Thục Phân sống lại nắm lấy cơ hội này, cô nguyện ý chiếu cố hai đứa nhỏ của Giang Khôn, bởi vì cô biết tương lai hai đứa nhỏ này một người sẽ là nhà khoa học do quốc gia bồi dưỡng, còn có một người sẽ tiếp nhận nhân mạch của Giang Khôn trong bộ đội, sau đó từng bước thăng tiến.

Về phần vì sao không để cho hai đứa nhỏ cùng mấy đứa con nhà họ Lục chơi đùa, còn không phải sợ hai cái bánh bao thơm ngon nhà mình bị lệch lạc sao.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Nếu Giang Phong, Giang Vận là giáo cụ tích cực thì Lục Gia chắc chắn là giáo cụ tiêu cực.

(*) Giáo cụ: Đồ dùng dạy học.

Muốn nói Giang Phong và Giang Vận là giáo cụ tích cực, như vậy mấy người Lục gia kia tuyệt đối là giáo cụ tiêu cực.

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, vài tháng sau Lục Kiều sẽ lập gia đình, sau đó còn bị bạo lực gia đình, cuối cùng không giải quyết được gì mà người cũng không còn.

Mà sau khi Lục Kiều lập gia đình, ba nam oa kia cũng không có người quản, cả ngày không học tập chăm chỉ còn trộm gà trộm chó, nếu không phải người trong thôn thấy bọn họ đáng thương sợ là đã sớm bị đuổi ra khỏi thôn.

Chờ ba nam hài Lục gia lớn lên, lão đại Lục Thịnh cướp bóc bị bắt vào tù. Lục Khải cả ngày cùng tiểu tức phụ, góa phụ trong thôn chung đụng, hắn luôn dỗ dành nữ nhân nuôi hắn, về phần Lục Phóng thì càng không học tốt, cả ngày đi theo một đám côn đồ đi dạo xung quanh, ăn uống đánh bạc tứ đổ tường đều đầy đủ.

Cho nên Lý Thục Phân tuyệt đối không cho phép hai đứa nhỏ Giang gia này chơi đùa với bọn chúng.

Có câu nói rất hay, gần son thì đỏ gần mực thì đen, mấy đứa nhỏ chơi cùng sớm muộn cũng hư hỏng.

Bên kia, bọn Lục Kiều đã đi tới Lý gia.

Vừa vào cửa Lục Kiều đã bị nhiệt tình kéo vào phòng nói chuyện, mấy người Lục Thịnh cùng mấy đứa trẻ Lý gia ghé vào cùng chơi đùa.

"Cháu xem cháu kìa, tới liền tới, còn mang theo đồ làm gì, lần sau không cho mang đâu đó." Lão thái thái oán trách mở miệng cười nói.

"Làm khách sao có thể tay không tới cửa ạ." Lục Kiều cười trả lời một câu, thái độ ôn hòa làm cho người khác ở chung cũng tự nhiên.

Lý gia thật lòng thích Lục Kiều, lúc ăn cơm ong tục khiến Lục Kiều ăn nhiều.

Nếu không phải Lục Kiều là một cô gái, mấy đại lão gia Lý gia đều phải kéo nàng uống mấy chén.

Khoảng ong giờ, một bữa cơm cũng ăn xong, bọn Lục Kiều tạm biệt người Lý gia nhiệt tình.

Ra khỏi Lý gia, đoàn người đi về nhà.

Đêm ở nông thôn có chút yên tĩnh, Lục Kiều đi ở phía trước, Lục Phóng đi bên cạnh nàng.

Phía sau, Lục Thịnh và Lục Khai nhìn ong lưng người phụ nữ phía trước, tầm mắt tối tăm thỉnh thoảng đảo qua người phía trước.

Chị ấy, có vẻ thực sự đã thay đổi.

Nghĩ đến sự biến hóa gần đây của Lục Kiều, hai huynh đệ đi ở phía sau hai mặt nhìn nhau một cái.

Có lẽ, những ngày tháng như vậy cũng.. Rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui