Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Ban đêm, toàn bộ trong thôn yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chó nhà nào đó trong thôn kêu, lúc này đi trên đường thậm chí có thể rất rõ ràng nghe được tiếng côn trùng "rì rầm" trong bụi cỏ ven đường.

Trong bóng tối, mấy bóng người lén lút xuất hiện trong thôn yên tĩnh, mấy người cố ý bước chân nhẹ nhàng, nhưng không khí xung quanh bọn họ dường như đều mang theo một mùi rượu khiến người ta chán ghét, nhưng vô luận là từ động tác của bọn họ hay là bước chân cẩn thận đều không giống người uống rượu say.

Bọn họ quả thật không có uống rượu say, trong đó nam nhân đi đầu nếu bất kỳ người nào của Lý gia thôn nhìn thấy hắn đều có thể nhận ra người này chính là người của thôn bọn họ.

Chuyện còn phải kể từ buổi chiều, sau khi Tam Lại Tử nhìn thấy Lục Kiều, toàn bộ tâm tư đều ở trên người Lục Kiều, nhiều năm như vậy hắn còn chưa từng thấy cô nương nào đẹp như vậy, nhìn thấy khuôn mặt kia của Lục Kiều hắn có thể nhớ thương mấy ngày không có hứng thú với người phụ nữ khác.

Vừa vặn anh em trong thôn cách vách rủ hắn cùng uống rượu, nam nhân uống nhiều liền thích tùy tiện khoác lác, nhớ thương Lục Kiều buổi chiều gặp mặt, miệng cũng không sạch sẽ, trong lòng có chút ý nghĩ kia liền nói ra.

Nói cái gì mà Lục Kiều chỉ cần nguyện ý đi theo hắn, cho dù muốn mạng hắn cũng được, hắn cam đoan xem cô như tổ tông mà nâng niu, cam đoan cô nói đông hắn không dám đi tây.

Có thể chơi cùng nhau đều không phải người tốt lành gì, bọn họ cùng chơi đều là lưu manh trong thôn ghét bỏ không cần, một đám không phải trộm gà mò chó chính là lười biếng. Đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn, không có biện pháp cũng không ai nguyện ý gả cho loại người như bọn họ.

Lúc có tiền lấy đi dỗ dành tiểu quả phụ trẻ tuổi trong thôn, không chừng còn có thể ăn mặn, về phần cô nương nhà người ta bọn họ không dám nghĩ tới.

Rượu vào gan cũng lớn, ai nấy nghe được lời này liền hăng hái.

Không phải chỉ là một cô gái thôi sao, thích là được.

Cô nương nhà người ta cũng không dễ giải quyết, mấy người đang lải nhải đột nhiên nhắc tới con gái nhà ai bị một người đàn ông nhìn thân thể sau đó liền thành thành thật thật kết hôn.

Bọn họ đều biết Lục Kiều, nổi danh là cô nương xinh đẹp nhất mười dặm tám thôn xung quanh, bộ dạng xinh đẹp, mắt to miệng anh đào, làn da trắng nõn có thể phát sáng. Đúng vậy, sờ một cái còn không biết trơn trượt như thế nào, chậc chậc chậc.

Tam Lại Tử cũng không phải người hiền lành gì, nghe được lời này của bạn tốt, gan chó liền nổi lên, thừa dịp rượu nóng đầu, gọi một đám bạn tốt quay về Lý gia thôn.

Hắn cũng không tin Lục Kiều bị phá hỏng thanh danh còn có thể không gả cho hắn, có câu nói này rất hay, cầu phú quý trong hiểm nguy, đánh một trận, vạn nhất thành công, Lục Kiều chính là vợ hắn, hắn liền có một người vợ làm bác sĩ, đến lúc đó những người anh em kia của hắn không phải đều phải hâm mộ hắn sao?

Chỉ nghĩ thôi trong lòng đã thấy vui sướng.

Nhưng mà Tam Lại Tử không chú ý mấy người bạn tốt đi theo phía sau nháy mắt với nhau, rõ ràng là có tính toán khác.

Nói đùa, bọn họ vất vả đi, chỉ vì thành toàn cho hắn sao, hừ, thật vô liêm sỉ.

Thành thật mà nói, hôm nay họ đã có tính toán từ lâu, bọn họ nghe nói gần đây cuộc sống của Lục gia thôn Lý gia rất tốt, còn có thể ăn thịt, nói như vậy trong nhà nhất định có tiền, nhà họ Lục có một người làm việc ở bệnh viện, tối thiểu phải có tiền lương.


Còn nữa, tiểu cô nương Lục gia kia hỏi một chút mấy tên du thủ du thực mười dặm tám thôn kia ai không nhớ thương cô chứ.

Nghĩ đến cô gái nhà họ Lục kia, bao nhiêu người một đêm ngủ không được.

Cho nên, tối nay bọn họ muốn tiền, người cũng muốn.

Anh em tốt không phải lúc nào cũng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Về phần Tam Lại Tử, hắn tính cái rắm gì, cùng hắn chơi đùa đã là để ý tới hắn, còn muốn ăn mảnh, nằm mơ!

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Đoàn người rất nhanh đi tới bên ngoài sân Lục gia, mấy người nhìn một chút tường viện không tính là cao, tính toán vụng trộm trèo tường đi vào.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, thân ảnh đen thui của mấy người xuất hiện trên tường viện.

Đột nhiên, cạch một cái, một người trong đó dưới chân không đạp vững tạo ra chút động tĩnh.

Nghe được tiếng động, mấy đồng bọn hung tợn nhìn về phía người nọ.

Nhận được tầm mắt bất mãn mà các anh em nhìn qua, hắn nhếch miệng cười cười lấy lòng, dáng vẻ chân chó kia quả thực làm cho người ta nhìn mà cay con mắt.

Làm ra động tĩnh, mấy người trong lúc nhất thời không dám có động tác nữa, một đám dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.

Một lát sau, trong phòng không có động tĩnh gì, mấy người suy đoán người trong phòng hẳn là không nghe được thanh âm vừa rồi, lúc này đoàn người mới tiếp tục động tác.

Nhưng mà mấy người không biết chính là, động tác của bọn họ đã sớm bị Lý Thục Phân ở sân bên cạnh biết được, thậm chí Lý Thục Phân còn chưa ngủ chỉ chờ bọn họ đến cửa Lục gia.

Từng người một lặng lẽ mò vào trong sân Nhà họ Lục, cho dù tối đen như mực, bọn họ vẫn chuẩn xác tìm được phòng của Lục Kiều.

Vừa nghĩ đến trong phòng có một tiểu cô nương xinh đẹp, nội tâm bọn họ nóng lên.

Từng bước tới gần phòng kia, càng gần bọn họ càng giống như ngửi thấy mùi khuê phòng của tiểu cô nương.


Đứng bên ngoài phòng, Tam Lại Tử đứng ở phía trước, nước miếng đều sắp chảy xuống.

Mà trong phòng, hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Bên cạnh cửa, một bóng dáng mảnh khảnh dựa vào đó, tim đập thình thịch, trên tay cô cầm một bao đồ vật, hô hấp cố ý nhẹ lại.

Cách một cánh cửa, trong cửa ngoài cửa là hai thế giới.

Ngay khi gã đàn ông đưa tay định đẩy cửa, căn phòng bên cạnh đột nhiên bật đèn lên.

Lập tức tiếng nói chuyện của anh em Lục Thịnh vang lên.

"Đại ca, vừa rồi em nghe được trong viện chúng ta có động tĩnh, có phải là ăn trộm hay không?"

"Đại ca, em cũng nghe được."

"Anh đi ra ngoài xem một chút, các em ở trong phòng." Tiếng này là của Lục Thịnh.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy trong phòng có người đứng lên.

Mấy tên côn đồ trong viện hoảng hốt, nếu tiểu tử kia náo loạn, trong chốc lát người trong thôn chạy tới bọn họ bị bắt thì không tốt.

"Đi vào, đẩy cửa." Một người đàn ông trong đó nói xong trực tiếp đẩy vướng víu ra, giơ chân đá cửa, định xông vào phòng Lục Kiều.

Về phần thằng nhóc kia, bắt cô nương Lục gia, thằng nhóc kia còn dám làm ầm ĩ không?

Tiếng đạp cửa rất lớn, Lục Thịnh nghe thấy động tĩnh lập tức xông ra ngoài.

Vừa rồi sở dĩ nhóc lên tiếng chính là vì hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, không nghĩ tới đối phương lại chó gấp nhảy tường cư nhiên muốn xông vào phòng Lục Kiều.

Trong vài giây ngắn ngủi, cánh cửa phòng của Lục Kiều lung lay sắp đổ xuống.


Đạp một lần nữa "ầm" một tiếng, cánh cửa hoàn toàn bị phá hủy.

Mấy người đàn ông nhìn thấy cánh cửa rơi xuống, ánh mắt nóng rực nhìn qua, một đám tranh nhau muốn đi vào.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Lục Thịnh chạy ra, dưới chân nhóc còn chưa kịp mang giày, liếc mắt một cái nhìn thấy cửa phòng Lục Kiều bị phế, mấy người đàn ông còn định xông lên, trong nháy mắt lớn tiếng quát lớn một câu: "Các người làm gì!"

"Ha ha!"

Mấy người bị Lục Thịnh chọc cười, nhìn rắm thối này, hoàn toàn không quan trọng.

Vẫn là người trong phòng quan trọng hơn.

Mấy người lần nữa cất bước, vừa bước một bước, mắt thấy sắp vào phòng.

Đột nhiên, một mùi lạ xông vào.

Một màn bụi phấn tung bay, nương theo đó là một mùi thuốc, mấy người phản xạ muốn lui về phía sau.

Nhưng mà còn chưa kịp có động tác, lập tức mấy tiếng "bịch bịch" vang lên.

Một, hai, ba.. Tất cả đều nằm trên mặt đất.

Trơ mắt nhìn một màn này Lục Thịnh đều sửng sốt, cái này, đây là sao?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Ngay lúc Lục Thịnh sững sờ, nhóc nhìn thấy một bóng người từ trong phòng đi ra.

Dưới ánh trăng, bóng dáng của cô mảnh khảnh, lúc đi ra còn giơ một tay che miệng mũi.

Nhìn thấy mấy người đàn ông nằm trên mặt đất trước cửa phòng mình, Lục Kiều vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi.

Chậc chậc chậc, còn tưởng rằng khó đối phó.

Kết quả, chỉ có thế này?

Lúc này Lục Kiều hoàn toàn quên mất vừa rồi mình khẩn trương, mới vừa rồi không biết là ai sợ không kiềm chế được mấy người bên ngoài thì phải làm sao.


"Sửng sốt làm gì, nhanh chóng trói người lại." Lục Kiều mở miệng.

"Ồ, à, được." Lục Thịnh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, sau khi cầm sợi dây thừng ra mới nhớ ra cái gì, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lục Khải và Lục Phóng chạy từ trong phòng ra: "Lục Khải, em đến hỗ trợ, Lục Phóng em đi qua nhà trưởng thôn gọi người tới."

Lục Khải vội vàng đi qua hỗ trợ, Lục Phóng chạy đi, vươn cái chân ngắn ngủn ra ngoài tìm người.

Chuyện trói người này, Lục Thịnh và Lục Khải rõ ràng không quá thuần thục, lăn qua lăn lại một hồi lâu mới trói được mấy người đàn ông lại.

Lúc này Lục Thịnh mới có thời gian đánh giá Lục Kiều, ánh mắt nhìn mấy người đàn ông trên mặt đất, sau đó lại nhìn Lục Kiều, muốn nói lại thôi.

"Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Khải mở miệng hỏi.

"Bị đổ thuốc, phụ nữ và trẻ em chúng ta ở nhà, tôi biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, cũng may đoạn thời gian trước tôi chế thuốc mang theo bên người." Lục Kiều giải thích vài câu.

Là một tiểu tiên nữ tay trói gà không chặt, Lục Kiều tỏ vẻ dùng thuốc quả thực rất thích hợp với cô.

"Chết rồi?" Vừa nghe thấy dùng thuốc, Lục Khải trợn to hai mắt, nói xong liền muốn đi xem mấy người trên mặt đất còn thở hay không.

"Chưa chết, chỉ ngất đi, giết người là phạm pháp, tôi ngốc sao?" Nghe Lục Khải nói vậy, cô trực tiếp liếc mắt một cái.

Cô chính là công dân tốt tuân thủ pháp luật, loại chuyện lỗ vốn như giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này cô mới không làm.

Ngay khi Lục Khải đặt tay lên mũi một người đàn ông trên mặt đất, có tiếng bước chân vội vàng tới.

Một giây sau, Lục Phóng dẫn cả nhà Lý Đại Phúc tới, năm sáu đại lão gia vừa vào phòng, nhìn thấy mấy người đàn ông nằm trên mặt đất, sau đó chú ý tới động tác thăm dò hô hấp của Lục Khải.

Trong lòng mấy đại lão gia Lý gia lập tức run sợ.

Chết rồi, người không còn?

"Thôn trưởng gia gia, các chú, người không chết, chỉ là tạm thời ngất đi." Lục Thịnh vội vàng giải thích một câu.

Đoàn người nghe Lục Thịnh nói lời này trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Lục Kiều, mấy người này giao cho chúng ta, Đại Phúc mấy con đưa người đến kho hàng trống của đại đội canh gác, sáng mai đều đưa đến cục công an." Thôn trưởng đen mặt, đặc biệt là lúc nhìn thấy vết xước trên mặt đất tức giận không nhẹ, trực tiếp giơ chân lên đạp hai cái.

Mấy người khác là người ngoài thôn, thế nhưng Tam Lại Tử là người của thôn Lý gia, trộm gà mò chó còn chưa tính, thế mà còn ăn cây táo rào cây sung dẫn người bên ngoài đến hãm hại cô nương thôn Lý gia, quả thực đáng chết mà.

Chuyện lần này không thể tùy tiện, nhất định phải giết gà dọa khỉ cho một giáo huấn, miễn cho một số người trong thôn tâm thuật bất chính cho rằng cũng có thể dùng chiêu này cưới vợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận