Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Bởi vì sự kiện tự sát tập thể, trường học không cho phép học sinh ở lại trường vào ngày nghỉ. Thứ sáu, chuông tan học vừa vang lên, học sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhốn nha nhốn nháo ra khỏi trường.
Ngoài cổng lớn đậu đầy các loại xe sang trọng, trong đó có một chiếc xe thể thao màu đỏ vô cùng bắt mắt, Chu Thực đi cùng hai người, thấy thế bĩu môi, nói: “Chị tôi tới đón rồi, tôi đi trước, chủ nhật gặp.”
“Chủ nhật gặp.”
Sau khi Chu Thực rời đi, Thời Mộ nhìn về phía Phó Vân Thâm.
Hai tay cậu đút túi, sáng trong như ngọc, dù đám học sinh e ngại hai tay cậu nhuốm máu, cũng không kiềm được mà chìm đắm trong đôi mắt tĩnh mịch kia, cảm nhận được ánh mắt của nữ sinh bốn phía, gương mặt Phó Vân Thâm vẫn đạm bạc.
“Đi thôi.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ hơi sửng sốt.
Phó Vân Thâm đi phía trước nói: “Không phải cậu không có chỗ để đi sao?” Cậu cười khẽ. “Cậu cho rằng cũng sẽ có xe thể thao tới đón chúng ta?”
Thời Mộ xoa nhẹ vành tai, ngượng ngùng đuổi theo.
Trường trung học liên kết Anh Nam nằm ở vị trí phải đi mấy cây số mới có thể đến trạm xe duy nhất, hai người sóng vai cùng đi, nắng ấm sau lưng kéo dài bóng của hai người.
Con đường vừa thẳng vừa vắng, Phó Vân Thâm đi một mình đã quen, hôm nay bên cạnh lại có thêm một người, trông có vẻ không được tự nhiên.
“Phó Vân Thâm, bây giờ cậu đang sống một mình hả?”
“Ừ.”
Mắt cô sáng lên, không hỏi thêm nữa.
Tiếng bước chân lộp bộp, sau một lát, bên tai vang lên tiếng của cậu: “Còn cậu.”
Thời Mộ nhanh chóng trả lời: “Người nhà tôi đều không có ở đây, chỉ để lại ít tiền cho tôi, cũng không còn bao nhiêu, mấy ngày nay tôi phải cố tìm được một công việc, nếu không sẽ không trả nổi học phí.”
Điểm này cô cũng khá hâm mộ Phó Vân Thâm.
Ba Phó Vân Thâm vốn mở cửa hàng, sau đó cửa hàng bị dỡ bỏ và di dời đi nên nhận được một khoản tiền khá lớn, cộng thêm tài sản mẹ đẻ để lại, giá trị con người phải nói ít nhất là hơn trăm triệu.
Không giống cô, trừ một cái hệ thống vô dụng ra thì cả cái rắm cũng không có.
[Hệ thống kiểm tra thấy ký chủ có hành động nhục mạ, khấu trừ X100 điểm huynh đệ, suy nghĩ trong đầu cũng phạm pháp, xin ký chủ thận trọng từ lời nói đến việc làm.]
???
Không công bằng đâu trời ơi!!
Sau khi trời tắt nắng hẳn, cuối cùng Phó Vân Thâm và Thời Mộ đã tới trạm xe, đứng ở trạm, bốn bề vắng lặng. Thời Mộ đi mệt rồi nên không chút do dự ngồi lên băng ghế chờ, im lặng đợi xe.
Trong hoàng hôn yên tĩnh, cô nhìn thấy ánh đèn lóe lên, chiếc xe đã đến gần.
Thời Mộ mới vừa giơ tay lên chuẩn bị đón xe, Phó Vân Thâm lại đột nhiên nắm tay cô.
[Đinh! Thành công nắm tay Phó Vân Thâm, đạt được X100 điểm huynh đệ]
Vậy là nắm rồi đó hả?
Vui mừng tới quá đột ngột, Thời Mộ hơi quá khích.
Mắt vừa chuyển, cô thấy Phó Vân Thâm nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Trong lòng Thời Mộ hồi hộp, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Chiếc xe đang lái tới chỗ họ toàn thân máu đỏ, bên trong xe, vô lăng tự chuyển động.
Đây không phải là xe mà người sống nên lên.
Cô vội vàng ngừng thở, từ từ cúi thấp đầu xuống.
Chờ chiếc xe kia mất dạng, Thời Mộ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đến rồi.”
Xe buýt dừng lại ngay trạm, Phó Vân Thâm đi lên, ném vào hai đồng tiền xu. Bên trong xe rất ít người, họ đều ngồi ở hàng cuối cùng.
Thời Mộ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, dần dần buồn ngủ, mí mắt cô run rẩy, cuối cùng không chịu nổi, đầu từ từ ngã dần về hướng cửa sổ xe, bỗng xe lắc lư, đang lúc đầu cô sắp va vào cửa sổ thì một đôi tay vòng qua từ phía sau, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Phó Vân Thâm cẩn thận nhìn
//