Chu Thực không nhận ra có gì không ổn, hỏi theo cuộc đối thoại: “Anh Thâm muốn chơi gì kích thích hả?”
Đôi mắt Phó Vân Thâm xoay chuyển rồi chợt dừng lại ở Thời Mộ, cái nhìn này đầy ý vị sâu xa.
Cô bị nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả tóc gáy, còn mơ hồ có dự cảm xấu.
Phó Vân Thâm uống một hớp cạn hết bia trên tay, đặt chai bia nằm xuống bàn: “Chúng ta chơi đổ xúc xắc, ai lắc được một điểm trước thì sẽ được quay chai bia.
Cái chai nhắm ngay ai thì người đó phải hoàn thành nhiệm vụ theo chỉ thị, không được phép từ chối.
Người chơi hoàn thành nhiệm vụ có thể tiếp tục ấn định vòng mới, bắt đầu vòng thứ hai.
Sao hả, có muốn chơi không?”
“Được nha! Cái này thú vị đấy!!”
Chu Thực đồng ý ngay tắp lự, sau đó lấy xúc xắc trong ngăn kéo ra.
Nụ cười của Phó Vân Thâm sâu dần lên.
Thời Mộ nuốt nước bọt, gần như cô có thể xác định rồi, người trước mắt này chắc chắn không phải là Phó Vân Thâm, bình thường đại lão kiệm lời nói không tới mấy câu, sao lại chủ động bảo chơi trò chơi chứ.
Đây trăm phần trăm là công chúa Vân Vân bé bỏng rồi, nhưng tại sao chị ấy phải làm vậy? Có phải muốn chơi cô không thế!
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, càng nghĩ càng cảm thấy dám lắm, cô không khỏi rụt vào góc tường, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Vậy bắt đầu từ anh Mộ đi.” Chu Thực ném xúc xắc và hai ly rượu tới.
Thời Mộ rối rắm, giữ xúc xắc bằng hai cái ly rồi lắc qua lắc lại, sau đó thảy lên mặt bàn, bên trên hiện ba điểm, không được quay.
Tiếp theo là Bối Linh, hai điểm, vẫn không thể quay chai.
Chu Thực bốn điểm.
Hạ Hàng Nhất ba điểm.
Hạ Hàng Nhất vừa thấy hơi đáng tiếc, vừa bất đắc dĩ đưa xúc xắc cho người cuối cùng là Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm lật qua lật lại con xúc xắc, lòng thầm tính toán.
Chị giơ cái ly lên, xúc xắc xoay tròn qua lại ở bên trong, nụ cười vừa tươi rói vừa tự tin.
Trong lòng Thời Mộ càng thêm sợ hãi.
Cạch.
Mặt ly úp trên bàn, mở ra, một điểm.
Hơi thở của Thời Mộ cứng lại, cảm thấy đại sự không ổn rồi.
“Tôi tôi tôi, tôi đi vệ sinh cái đã, mọi người chơi trước đi!” Mới vừa đứng dậy, cánh tay cô lập tức bị Phó Vân Thâm kéo lại.
Chị cười ranh mãnh: “Chờ tôi quay xong chai bia rồi cậu đi tiểu sau, đừng vội.”
Thời Mộ: “...”
Vội lắm!
Vội muốn chết đây nè!
Đây trăm phần trăm không phải chuyện gì tốt!!
Không sao, còn phải quay chai bia nữa, cái này cần thử thách vận may mà, cô làm gì xui xẻo đến nỗi bị quay trúng chứ.
Nhưng lỡ trúng rồi sao?
Thời Mộ nhíu chặt chân mày gần như thắt lại, nếu trúng, chị ấy có bắt mình mặc đồ con gái không thế? Không đâu nhỉ, công chúa bé lương thiện vậy, chắc chắn sẽ không làm thế đâu.
Chị bắt đầu xoay, chai bia quay vòng vòng trên bàn, làm trái tim Thời Mộ cũng quay theo, tốc độ chuyển động của chai bia từ từ chậm lại, miệng chai xẹt qua Hạ Hàng Nhất, sau đó đến Bối Linh rồi bắt đầu dừng lại.
Thời Mộ trợn to mắt, đang muốn thở phào thì cái bàn đột nhiên bị ai đạp ở phía dưới, chai rượu lại bắt đầu đung đưa, nhắm chính xác ngay Thời Mộ.
“...” Công chúa bé muốn chơi cô đó!!!!!!!!
Sau khi được như ý, công chúa bé cười tươi như hoa: “Úi chà, anh Mộ trúng chiêu rồi kìa.”
Thời Mộ cười như mếu, gần như cắn răng nghiến lợi: “Vân Vân, tôi khuyên cậu nên lương thiện đi.”
Công chúa bé lườm nguýt: “Tôi vẫn muốn đấy, dáng vẻ anh Mộ nhà chúng ta trắng trẻo thế này, mặc đồ nữ nhất định rất đẹp à nha.
Chu Thực, thấy đúng không?”
“...” Cái miệng rách này của chị ấy mở ra là trần trụi vậy hay sao hả!
Chu Thực sửng sốt một chốc, đồng tử chuyển qua nhìn mặt Thời Mộ, quan sát trên dưới một phen, mắt chợt sáng lên rồi cậu ta gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp anh Mộ, tôi còn tưởng rằng là con gái đấy, suýt nữa đã làm tôi đắm đuối rồi.”
Thời Mộ bình tĩnh, nhấc chân và đạp mạnh lên giày của Chu Thực.
Cậu
.