Đầu Phó Vân Thâm càng đau hơn.
Cậu ấn huyệt Thái Dương: “Ai bảo cậu ta mặc đồ con gái, đồ con gái ở đâu ra?”
Chu Thực trỏ vào cậu: “Cậu chứ ai, cậu bảo anh Mộ mặc mà.”
Phó Vân Thâm đơ mặt, mí mắt nhảy mạnh lên.
Cậu biết, nhất định là rượu giả hại người, thế nên lại hỏng bét nữa rồi.
“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
Chu Thực đáp: “Nhà vệ sinh, thay quần áo chứ đâu.”
Phó Vân Thâm không nói hai lời, đứng phắt dậy rồi ra khỏi phòng bao.
Nhà vệ sinh ở đầu hành lang.
Cậu dạo bước đi vào, tìm từng phòng một, đến phòng cuối cùng thì cửa nhà vệ sinh vừa mở ra.
Hai người đối mặt với nhau.
Trong môi trường đang có phun nước làm mát không khí và mùi hơi nằng nặng, hai đôi mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Đôi đồng tử sâu thẳm của Phó Vân Thâm phản chiếu gương mặt của cô.
Thời Mộ đã thay đồ nữ xong.
Tóc giả xoăn dài và mềm mại buông lơi trên vai, mày rậm mũi cao, sóng mắt hoa đào long lanh, váy rất vừa người ôm trọn vòng eo mảnh mai, đi xuống dưới nữa là đôi chân thon dài và thẳng tắp.
Thậm chí, cô còn tô son môi màu nam tính.
Dưới ánh đèn ấm áp, nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đầy đặn và quyến rũ.
Phó Vân Thâm nhìn cô, không khí như chìm vào im lặng.
Đột nhiên, có người đi từ ngoài vào.
Thời Mộ còn chưa kịp nói gì, đã bị cậu chàng xô đẩy vào buồng vệ sinh.
Đoạn cậu trở tay khoá cửa lại.
Thời Mộ sửng sốt: “Phó Vân Thâm, cậu làm gì thế?”
Phó Vân Thâm cũng sững sờ và chẳng nói chẳng rằng chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Trong khoảnh khắc ban nãy, cậu đã xem Thời Mộ là con gái...
Nhưng kỳ lạ thay, Phó Vân Thâm không ghét.
Có lẽ bắt đầu từ lúc mười hai tuổi, Phó Vân Thâm nhận ra mình có bệnh tâm lý.
Cậu không thích tiếp xúc với con gái, càng không thích đụng chạm tay chân với người khác.
Sau này lớn lên và có hiểu biết, cậu bắt đầu tự điều chỉnh tâm lý cho mình, cuối cùng tình hình cũng lắng xuống.
Tiếp đó, cậu xem nhiều bộ phim khác nhau với thái độ học hỏi, không ghét và thân thể cũng sẽ có phản ứng.
Tuy vậy, chỉ cần dẫn nhân vật chính trong bộ phim vào mình thì cậu bắt đầu buồn nôn và ghê tởm, càng chán chê tình yêu và hôn nhân.
Phó Vân Thâm nghĩ, có lẽ đời này mình sẽ như vậy.
Thậm chí, cậu còn cho rằng sống một mình cũng rất tốt.
Thế nhưng hôm nay, nhìn Thời Mộ, có một ý tưởng rất kỳ diệu đang chậm rãi nảy sinh trong cậu.
Buồng vệ sinh nhỏ hẹp, khiến hai người cách rất gần nhau.
Cậu chớp mắt, im lặng nhìn kỹ gương mặt của Thời Mộ.
Thời Mộ bị nhìn đến mức lúng túng, bèn vội vã cúi đầu xuống: “Cậu, cậu nhìn tôi xong chưa vậy?”
“Tôi có thể chạm vào cậu một chút không?”
Tim Thời Mộ đập thình thịch: “Gì cơ???”
Phó Vân Thâm mong mỏi nhìn cô: “Trước kia, cậu đã từng đồng ý với tôi một yêu cầu.
Cậu còn nhớ rõ không?”
“...!Gì hả?”
“Tôi gọi cậu là ba, cậu sẽ làm tôi vui mà.”
“...”
Trí nhớ thằng oắt này tốt quá đi chớ!
Thời Mộ nhíu mày, không cam không nguyện gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu.
Cô trợn to hai mắt hỏi trong cơn hoảng loạn: “Cậu nói tôi biết trước muốn chạm vào đâu đi đã?”
“Mặt.”
“Ố.” Thời Mộ yên tâm: “Vậy cậu chạm vào đi, đâu phải chưa từng sờ đâu chứ.”
Chuẩn bị sẵn sàng, cô ngước mặt lên và nhắm nghiền hai mắt.
Dưới ánh đèn, da mặt cô mịn màng, lông mi cong dài.
Ngón tay của Phó Vân Thâm chuyển động nhưng lại tần ngần không chạm vào.
Thời Mộ chờ đến mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu có sờ không hả?”
“Cậu mở mắt ra trước đi.”
Thời Mộ mở mắt: “Lắm chuyện thế, mau sờ đại cho ông nhờ.”
Phó Vân Thâm liếm môi dưới, từ từ giơ tay lên, ngón tay chạm vào khuôn mặt của cô, động tác rất nhẹ như lông vũ cào qua, hơi nhột.
Đầu ngón tay của cậu lướt qua trán cô, qua sống mũi, đến gương mặt, tiếp theo là cánh môi, sau đó ngón tay chợt dừng lại.
Đôi môi của Thời Mộ đẹp vô cùng, cườm môi nho nhỏ, và khóe môi hướng lên làm cho người ta có ảo giác lúc nào cô cũng đang cười.
Cằm của cô cũng rất xinh và mượt mà, khiến người ta muốn nắn bóp.
Với cả đôi mắt kia, trắng đen rõ ràng...
Phó Vân Thâm bình tĩnh quan sát.
Nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
Thời Mộ nhíu mày thúc giục: “Cậu xong chưa, có phải cậu muốn gay tôi không vậy?”
Phó Vân Thâm hoàn hồn, đoạn cười khẽ, sâu trong mắt như nhuốm sương mù: “Nếu tôi nói tôi muốn gay cậu thì sao?”
Trong mắt cậu, quả nhiên nét mặt cô trở nên hoảng sợ.
Thời Mộ đẩy chàng trai ra, cẩn thận lùi về sau hai bước, cất giọng thảm thiết: “Anh trai ơi, đừng nhé.
Tôi chỉ xem cậu là anh em thôi, chơi anh em sẽ bị thiên lôi dòm ngó đó.”
Phó Vân Thâm hừ, kéo ngay tóc giả trên đầu cô xuống, nhìn qua nhìn lại một hồi: “Đây là cái khỉ gì đây, người khác bảo cậu mặc đồ con gái thì cậu mặc liền hả?”
Thời Mộ: “Không phải cậu bảo tôi mặc sao.
Cậu mà kêu tôi mặc là tôi chắc chắn sẽ mặc ngay và luôn, ai bảo tôi thích cậu chi.”
Tay cậu khựng lại, đôi mắt bỗng sâu lắng hơn: “Cậu thích tôi ư?”
Thời Mộ toan gật đầu thì kịp nhận ra câu của mình có ý nghĩa khác.
Cô bèn lẹ làng giải thích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi nói thích là cái kiểu thích anh em với nhau đó mà.
Tôi thích cậu cũng như thích Chu Thực vậy thôi.”
Sắc mặt Phó Vân Thâm sa sầm, giọng cậu lạnh nhạt hẳn: “Cậu so sánh tôi với Chu Thực?”
Thời Mộ không mảy may cảm thấy nguy hiểm đang xuất hiện, nói tiếp: “Bởi vì cậu cũng là anh em của tôi mà.”
[Đinh! Phó Vân Thâm bật buff tình anh em không như nhau, hiệu ứng buff: Mỗi tiếng giảm -10 điểm huynh đệ, kéo dài bảy ngày.]
Kèm theo giọng của hệ thống, cậu chàng đập tóc giả lên mặt cô rồi càu cạu ra ngoài.
Thời Mộ bị tóc giả đập vào mặt: ???
Uống lộn thuốc hả trời ơi?!
Đến tận bây giờ, hệ thống chưa từng nói sau này sẽ có cái loại buff rác rưởi đó!!!
Với lần này, hệ thống đưa ra giải thích như sau: [Tuy tôi là hệ thống nhưng Phó Vân Thâm đâu phải là hệ thống.
Loài người là nhân tố không xác định, khả năng nào cũng có.
Ký chủ, cô phải cố gắng lên.]
Rồi tra thêm miếng dầu.
Hệ thống: [Ký chủ à, tôi thấy cô càng ngày càng cáu
.