“Cho tôi xem thử đó là cái gì.”
Thời Mộ không cam tâm tình nguyện lắc lắc cái lọ trước mắt cậu, lí nhí: “Lão Hạ cho tôi quỷ khô để bồi bổ cơ thể.”
Phó Vân Thâm cau mày: “Nhảm nhí, quỷ bị phơi khô mà chưa bị tan biến à?”
Hạ Hàng Nhất giải thích: “Tôi dán bùa rồi, không tan biến đâu.
Tôi sợ thối nên mỗi ngày phơi khô xong đều bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh nữa.”
Thời Mộ mừng thầm, không khỏi vỗ vai Hạ Hàng Nhất: “Người anh em, cậu thật có tâm.”
Hạ Hàng Nhất cười xấu hổ.
Mọi người vào phòng chuẩn bị bữa ăn tối, còn Thời Mộ một mình đứng trong sân nhỏ nếm quỷ khô.
Hạ Hàng Nhất đã xé nhỏ hồn của nó ra, hồn thể đen đúa ỉu xìu nằm trong lọ, quỷ này đã chết từ sớm, dù quỷ Hoa Đà tới cũng không thể cứu sống nổi.
Thời Mộ đưa lên mũi hít một hơi, có mùi cá muối khô.
Cô cầm một miếng quỷ khô lên bỏ vào miệng, có vẻ hơi ngọt, cô bèn nghiêng đầu gọi Phó Vân Thâm: “Lấy cho tôi ít muối đi.”
Phó Vân Thâm lười ngó ngàng đến cô.
Trái lại, Bối Linh nghe thấy.
Cô ấy vội cầm lọ muối ra ngoài rồi đưa lọ muối qua cùng với ánh mắt sáng rỡ.
Thời Mộ cảm ơn, sau đó rắc vào trong.
Bối Linh hơi ngạc nhiên: “Thời Mộ, anh ăn gì vậy á ~”
Thời Mộ lắc lắc cái lọ cho muối thấm đều, đoạn cô quệt một cái rồi nếm thử, vị quá đỉnh, ăn ngon tuyệt.
“Em có thể nếm thử không?” Bối Linh không nhìn thấy bên trong có gì, chỉ nghĩ đồ trong lọ đó rất ngon, bởi vậy cô ấy lập tức thấy tò mò không thôi.
Thời Mộ ôm chặt cái lọ, lắc đầu: “Không cho em ăn đâu.”
Bối Linh phồng má: “Thời Mộ thật nhỏ mọn, em không thèm ăn nữa.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô ấy vẫn không cầm lòng được ngó nghiêng nhìn cái lọ, tỏ vẻ vô cùng thèm ăn.
Thời Mộ ngồi một mình trên xích đu, say sưa ăn cá khô.
Chẳng bao lâu sau, một lọ quỷ khô lớn đã được tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn lại chút cặn dính trên thành lọ, Thời Mộ ợ một cái, rồi đặt lọ lên bệ cửa sổ.
Cô vừa mới vào nhà thì Bối Linh đã ra ngoài.
Bốn bề vắng lặng, cô bé lén lút nhìn vào lọ, trống trơn, chẳng có gì cả, cũng không có bất kì mùi vị gì.
Cô ấy bèn quệt ngón tay vào rồi nếm thử, nhưng không nếm được gì.
Bối Linh nghiêng đầu, chẳng lẽ Thời Mộ ăn không khí hả?
“Linh Linh, vào ăn cơm nè ~” Chu Thực ra ngoài gọi cô ấy, nhẹ nhàng đè cùi chỏ xuống đầu cô.
Bối Linh vội vàng để lọ xuống, theo Chu Thực vào phòng ăn.
Bữa ăn tối đa phần do Hạ Hàng Nhất làm, Phó Vân Thâm và Chu Thực chỉ có thể phụ bếp.
Hạ Hàng Nhất phụ trách lo toan việc nhà từ sớm, mười một mười hai tuổi đã nấu ăn rất giỏi.
Vì muốn bồi bổ cho Thời Mộ, cậu ấy càng bỏ công bỏ sức gấp mười lần để nấu được một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị.
Mọi người ngồi quanh bàn tròn.
Bối Linh vốn muốn ngồi gần Thời Mộ, kết quả bị Chu Thực giành trước.
Vì vậy, cô ấy khẽ cắn môi tỏ ý không vui, tính trả thù bằng cách bỏ một miếng thịt đầy mỡ vào trong chén của Chu Thực.
Chu Thực cười ngốc nghếch: “Cảm ơn nha, Linh Linh.
Sao em biết anh thích ăn thịt mỡ vậy.”
Bối Linh sững sờ, cúi đầu và mạnh cơm vào miệng.
Nhiều người ăn cơm sẽ ngon miệng hơn.
Liên tục năm ngày phải ăn đồ ngoài, cuối cùng Thời Mộ cũng được ăn món nhà làm rồi.
Vả lại, tay nghề của Hạ Hàng Nhất cực kì giỏi, khiến cô cảm động suýt nữa bật khóc.
Cô vừa gặm xương vừa giơ ngón cái với Hạ Hàng Nhất, miệng nhồm nhoàm không rõ đang nói gì.
Hạ Hàng Nhất gắp đồ ngon vào chén Thời Mộ, rồi nói với cô bằng giọng yêu chiều dành cho trẻ con: “Thời Mộ ăn nhiều vào, coi cậu đói và gầy chưa kìa.”
Phó Vân Thâm chậm rãi nhai cơm, liếc cô rồi kề tai nói nhỏ: “Hạ Hàng Nhất tốt với cậu quá nhỉ, vừa nấu cơm vừa mang đồ ăn vặt tới cho nữa.”
Thời Mộ chỉ lo ăn, không hề nghe ra được giọng điệu của Phó Vân Thâm có gì đó hơi sai, cô bèn gật đầu phụ hoạ: “Cậu nói đúng, lão Hạ đúng là người tốt, cậu phải học hỏi đi nhé.”
...!Học hỏi đi nhé.
Phó Vân Thâm khẽ nghiến răng, hừ lạnh: “Tôi nấu ăn không ngon, đúng là có lỗi với cậu nhỉ.”?
Người này lại uống lộn thuốc.
Trong khi hai người đang châu đầu ghé tai thì Chu Thực đột nhiên ôm mông hú lên, ngay sau đó cậu ta xô mạnh Thời Mộ: “Anh Mộ, sao cậu lại véo mông tôi hả!!”
Sức Chu Thực khá lớn, cậu ta đẩy chiếc ghế đẩu của Thời Mộ một cái khiến cô lao thẳng tới gần Phó Vân Thâm hơn.
Phó Vân Thâm, đang ghé sát vào cô thì thầm, trơ mắt nhìn gương mặt trái xoan xinh xắn dần tới gần mình.
Chỉ nghe một tiếng “chụt”, cả căn phòng yên lặng như tờ.
Cô đang cầm chén cơm còn chưa kịp để xuống, miếng xương mới vừa gắp lên đã rớt xuống bàn rồi lăn “cộp cộp” xuống đất vài vòng.
Ba người trố mắt, hết sức kinh ngạc nhìn Phó Vân Thâm và Thời Mộ.
Đôi môi hai người dán chặt, khăng khít khó chia lìa.
Thời Mộ có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình trong mắt cậu, cũng cảm nhận được sự ấm áp khi môi kề môi, và cả vị dinh dính của món sườn xào chua ngọt.
Nụ hôn sườn xào chua ngọt, rất dầu mỡ.
Nhịp tim Thời Mộ đập với tốc độ nhanh.
Tim Phó Vân Thâm cũng nhảy lên liên hồi.
Tiếng đồng hồ kêu “tích tắc”, ánh sáng lung lay dưới mắt cô trông cực kì gợi cảm, Phó Vân Thâm những tưởng cánh cửa lòng của mình sẽ không bao giờ bị nhiễu loạn, nhưng giờ phút này, nó đang rối bời.
Trong sự tĩnh lặng, Thời Mộ nghe được điểm tình cảm đang điên cuồng tăng lên, đầu tiên là 100, tiếp theo là 200, kế đến là 300, cuối cùng đột phá 5000! Tốc độ nhanh đến mức người ta phải tặc lưỡi.
Cuối cùng, cô hoàn hồn, nhanh chóng tránh khỏi Phó Vân Thâm.
Đoạn cô vội vã lau miệng qua loa, rồi lừ mắt nhìn Chu Thực bên cạnh.
“...” Chu Thực rất chột dạ.
Chu Thực cảm thấy hôm nay chắc mình phải chết ở đây rồi.
Chu Thực lập tức sắp hưởng thọ mười bảy tuổi.
Cậu ta đã chọn xong cả vị trí mộ cho mình luôn, tuy giá tiền hơi cao nhưng ba cậu ta nhất định sẽ mua được.
Chu Thực cười lúng túng: “Anh em...!Anh em thôi mà.”
Thời Mộ vẫn đang nhìn cậu ta chằm chằm.
Chu Thực rụt cổ: “Cậu, cậu đừng nhìn tôi như vậy, nếu không phải cậu sờ mông tôi trước thì tôi sẽ...!sẽ đẩy cậu sao?”
...?
Còn dám đổ thừa cô?
Thời Mộ xoè hai tay: “Hai tay tôi cầm xương để gặm, cậu bảo tôi sờ mông cậu kiểu gì?”
Chu Thực cũng rất bất đắc dĩ: “Không phải cậu, chắc không phải là Bối Linh chứ?”
Thời Mộ hừ lạnh: “Chắc ma sờ đó.”
Họ vừa dứt lời, Bối Linh đột nhiên nhìn tay mình, chớp mắt vài cái rồi lại nhìn sang Thời Mộ với vẻ mặt rất chột dạ.
“Không sao, tôi không ngại.” Phó Vân Thâm gắp một con tôm to vào chén cô, biểu cảm trên gương mặt điển trai của cậu trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, hiển nhiên cậu rất thích thú.
Thời Mộ phồng má, tỏ vẻ rất oan ức: “Nụ hôn đầu của tôi mất rồi, sau này hôn con gái kiểu gì nữa?”
Phó Vân Thâm hơi cụp mắt, chống cằm nhìn cô: “Yên tâm đi, con gái sẽ không để mắt đến cậu đâu.”
Bối Linh đang định xen vào thì Phó Vân Thâm đã cắt lời: “Không bao gồm cô.”
Bối Linh - không hiểu sao bị loại ra ngoài: “...”
Thời Mộ liếc Phó Vân Thâm, thấy cậu cười nhẹ nhàng, cô bỗng chốc cảm thấy thật bất mãn.
Cô để đũa xuống, khập khễnh ra phòng khách xem tivi.
Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất cùng dọn dẹp chén đũa.
Hạ Hàng Nhất có thể thấy rõ tâm trạng Phó Vân Thâm rất tốt, bởi trong quá trình rửa chén cậu luôn ngâm nga rồi cười khẽ.
Cậu ấy nhìn bóng lưng Thời Mộ rồi bình tĩnh dời mắt, cúi đầu nói: “Cậu vui nhỉ.”
“Ừ.” Cậu đáp, môi hơi nhướng lên.
Hạ Hàng Nhất mím môi, đóng cửa phòng bếp lại rồi lấy hết can đảm nhìn cậu: “Tôi đã nghĩ kĩ rồi, suy cho cùng tôi vẫn phải nói với cậu.”
Vẻ mặt cậu ấy vô cùng tập trung, khiến nụ cười của Phó Vân Thâm dần tắt lịm, thay vào đó nét mặt cũng nghiêm túc hơn, thậm chí mắt cậu còn ánh lên vẻ thù địch: “Cậu thích Thời Mộ à.”
Giọng điệu chắc nịch.
Hạ Hàng Nhất sững sờ, bối rối hỏi: “Ai nói với cậu vậy?”
Phó Vân Thâm cười hừ, vẫy khô nước trên tay, rồi im lặng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Đoạn cậu bật sáng màn hình, chìa ra trước mặt cậu ấy: “Chứng cứ ở đây, cậu còn dám nói dối?”
Hạ Hàng Nhất sững sờ, sau đó bật cười.
Đẩy mắt kiếng lên, cậu khó kìm nổi nụ cười: “Bối Linh làm cho tôi đó, lúc vừa lên thành phố, lần đầu tiên sử dụng điện thoại thông minh nên tôi không thành thạo lắm, vì vậy tôi đã nhờ Bối Linh cài đặt giùm.
Rốt cuộc ai nói với cậu rằng tôi thích Thời Mộ?”
Hai người đồng thời im lặng, lại đồng thanh mở miệng: “Chu Thực.”
Hạ Hàng Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết mà, cậu ấy nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.
Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy Thời Mộ đẹp giống ngôi sao điện ảnh ấy, nên mới đặt làm hình nền, rất mát mắt mà.”
Phó Vân Thâm: “Đây là ngôi sao điện ảnh bị bôi đen thảm thương nhất đấy.”
Hạ Hàng Nhất: “...”
Phó Vân Thâm cất di động lại, tiếp tục rửa chén.
Hạ Hàng Nhất hé miệng, trông có vẻ cậu ấy đang có rất nhiều lời muốn nói, nhưng dường như không biết mào đầu thế nào.
Đắn đo hồi lâu, cậu mới cẩn thận mở lời: “Vân Thâm, có phải cậu thích Thời Mộ không?”
“Bõm”.
Chén trong tay Phó Vân Thâm rớt xuống bồn.
Cậu lặng lẽ vớt lên, lau khô, cố tỏ ra trấn định: “Tôi không cài đặt hình cậu ấy làm hình nền.”
Hạ Hàng Nhất hoà nhã nói: “Cậu đừng gạt tôi, lần trước ở ký túc xá tôi đã phát hiện ra rồi, cậu rất săn sóc và nhẫn nại với Thời Mộ.
Bây giờ ngẫm lại, hồi đó cậu không kèm Toán cho tôi, hôm kia ném quần lót tôi đã phơi khô vào ao nước, hôm qua làm bài tập lại chỉ cho tôi đáp án sai.
Cậu xem tôi là tình địch hư cấu chứ gì.”
“...” Cậu ấy biết hết.
Phó Vân Thâm cụp mi, hơi chột dạ.
“À, đúng rồi.” Hạ Hàng Nhất tươi cười với cậu: “Tôi còn ăn phải một con gián giả trong bọc chuột khô, đó cũng là do cậu bỏ vào hả.”
Phó Vân Thâm phủ nhận: “Tôi chỉ bỏ mù tạc vào thôi, gián nhất định là do Chu Thực bỏ vào.”
Hạ Hàng Nhất cười càng xán lạn hơn: “Lừa cậu thôi, giờ thì tôi biết rồi.”
Phó Vân Thâm ngước mắt, thản nhiên thốt ra ba từ: “Ông cụ non.”
“Cảm ơn.” Hạ Hàng Nhất hớn hở đón nhận đánh giá mỹ miều này.
“Vậy chúng ta quay lại vấn đề trước đó, cậu thích Thời Mộ hả?”
Phó Vân Thâm hừ nhẹ: “Không liên quan gì đến cậu.”
Nụ cười của cậu ấy phai nhạt hơn, dòng nước chảy qua ngón tay đã in hằn vết chai nhỏ, Hạ Hàng Nhất kể bằng giọng chậm rãi và ấm áp: “Tôi sinh ra tại một nơi tên là thôn Tuyền Nhai, thôn chúng tôi được xây dựng ở lưng chừng núi, đường xá khó đi và rất khép kín.
Trong thôn chỉ có mấy trăm hộ gia đình, ai cũng biết nhau, vì đều kinh doanh thi hài nên không tránh khỏi việc phải giao thiệp với ma quỷ, bởi vậy người trong thôn vừa mê tín vừa thiển cận.
Năm tôi năm tuổi thì có một người thầy tới thôn dạy tình nguyện, thầy ấy ở cùng với một người anh hàng xóm gần nhà tôi.”
Phó Vân Thâm dừng động tác lại, ngạc nhiên nhìn thoáng qua cậu ấy.
Thần sắc Hạ Hàng Nhất không thay đổi, tiếp tục kể: “Tuổi nhỏ, không biết đồng tính luyến ái là gì, tôi chỉ cảm thấy hai người đó rất tốt, tôi cực kì thích ở bên họ, có thể được nghe kể rất nhiều chuyện.
Sau này mọi chuyện bị công khai, ông anh đó bị tế tổ.”
“Tế tổ?”
Cậu ấy ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập u ám: “Anh ấy bị thiêu sống, ngọn lửa đó do tự tay ba ruột của anh ấy châm lên.”
Hạ Hàng Nhất hít sâu, trí nhớ của một cậu bé năm tuổi không mấy rõ ràng, tuy vậy cậu ấy vẫn nhớ rõ mồn một về ngọn lửa dữ dội và vẻ lạnh nhạt của những người xung quanh vào hôm đó, tạo thành sự trái ngược với tiếng gào khóc đầy đau khổ của thầy giáo kia.
Chẳng bao lâu sau, thôn làng lâm vào cảnh hoang tàn và nhiều gia đình phải rời đi, đổi sang nơi khác tiếp tục kiếm sống.
“Tôi kể những điều này với cậu không phải vì chuyện gì khác, mà chỉ muốn hai người chuẩn bị sẵn tâm lý thôi, dù tôi đến từ thôn đó nhưng cũng hiểu được có rất nhiều tình cảm không được người thường chấp nhận.
Nếu cậu chọn con đường này, không biết sẽ bị bao nhiêu người ruồng rẫy đâu.”
Phó Vân Thâm trả lời: “Tôi đã quen rồi.”
Hạ Hàng Nhất nhìn cậu: “Còn Thời Mộ thì sao?”
Cậu liếm môi, thần sắc trông có vẻ cô đơn.
Phó Vân Thâm nhận ra có lẽ mình đã cong rồi, cũng có thể là thẳng, cậu không biết nữa, trong lòng cậu đang rất rối loạn, vả lại cậu còn chưa làm rõ được thân phận và giới tính của Thời Mộ nữa.
Nếu Thời Mộ là nam thì cậu cong; nếu Thời Mộ là nữ...!vậy sao cô lại lừa cậu chứ? Cô làm vậy với mục đích gì?
Hạ Hàng Nhất úp chén đũa ngay ngắn, ra chiều an ủi vỗ vai Phó Vân Thâm: “Vân Thâm, tôi và cậu quen biết chưa lâu, nhưng ngoại trừ nhỏ mọn và thích trả thù vặt ra thì cậu rất tốt, thế nên bất kể cậu làm gì tôi đều sẽ ủng hộ cậu.
À đúng rồi, tôi có đồ muốn cho cậu nè.”
Hạ Hàng Nhất rời khỏi nhà bếp, lúc trở lại thì cậu ấy còn cầm theo một quyển sách ——
[100 điều cần lưu ý về mối quan hệ đồng giới]
Phó Vân Thâm: “....