Trong cái nóng của tháng bảy, đất trời Liệt Dương như thiêu như đốt , cát bên đường sáng rực, tỏa ra một loại cảm giác ngột ngạt oi bức khó tả.
Người đi đường đông như kiến chen chúc vội vàng , cố gắng đi nhanh về nhà để thoát khỏi cái lồng hấp to lớn này.
Không ai muốn dừng lại ngoại trừ Thời Mộ.
Đối với Thời Mộ, kỳ nghỉ hè là cơ hội tốt để kiếm tiền.
Khi Hạ Hàng Nhất và Chu Thực lên tàu về quê, cô đang bày một quầy hàng trên phố để xem bói cho mọi người, có rất nhiều khách xem nhưng tất cả đều là con gái.
"Anh đẹp trai, anh có thể xem nhân duyên giữa chúng ta được không?"
"Anh đẹp trai, anh nhìn thấy gì trong mắt em không? Đều là anh."
"Một trăm tệ, hẹn hò với tôi?"
"Thêm Wechat tôi sẽ làm cho cậu hạnh phúc!"
Có rất nhiều người, nhưng không ai trong số họ là nghiêm túc xem bói, bất đắc dĩ, Thời Mộ viết lại bảng hiệu -- "Bán nghệ không bán thân, không xem thì chớ quấy rầy".
Đám đông ngay lập tức giải tán.
Thời Mộ ngồi xuống bên cạnh một người ăn xin, hắn ngồi với cô cả buổi sáng với chiếc bát vỡ chứa đầy tiền lẻ mười hai mươi đô la, cũng như đồ uống và bánh Hamburger mà một người tốt bụng nào đó đã cho.
Người đàn ông vô gia cư cúi đầu đếm tiền, không quên cười nhạo cô: " Tôi là một tên ăn xin cũng biết cái bói toán này của cô đều là lừa bịp làm gì có ai tin.
Thà cô dẫn khỉ đến làm xiếc có khi còn kiếm nhiều hơn."
Thời Mộ ngồi xổm quá lâu nên hai chân có phần tê dại, cô đổi tư thế, " Huấn luyện khỉ làm xiếc là dựa vào kỹ thuật, tôi dựa vào trí tuệ, hai cái này không giống.""
Kẻ lang thang cười cất tiền lại vào trong túi, "Vậy cô có khả năng thì tính một quẻ cho tôi đi , nếu như trúng toàn bộ tiền trong bát của tôi đều thuộc về cô."
Thời Mộ cong môi cười, "Được thôi, nhưng chúng ta cần tìm người làm chứng."
"Đơn giản." Kẻ lang thang bị mắc lừa, gõ gõ bát kéo sự chú ý của người xung quanh , "Anh đẹp trai bên cạnh muốn tính cho tôi một quẻ , nếu là đúng thì tiền của tôi sẽ đưa cho hắn, nếu là không thì quần áo trên người hắn sẽ thuộc về tôi, người hảo tâm nào giúp ta làm chứng đi a!
Người ăn xin cùng thần cơ đặt cược?
Rất hiếm lạ.
Vì vậy rất đông người đi bộ trong phố thương mại liền vây kín quanh đây.
Thời Mộ nhìn người ăn mày, trực tiếp nói: "Ông có một người con gái bị chết."
Một vài từ đơn giản nhưng ngay lập tức làm thay đổi bộ mặt của người ăn xin già.
Thời Mộ lại nói: "Là ông giết cô ấy."
Xung quanh im lặng, rồi náo động.
Ý cười rất sâu, "Nhưng tôi vẫn phải chúc mừng ông, ông không cần phải chạy trốn nữa."
Khi giọng nói vừa dứt, ba cảnh sát chen qua vòng vây và đưa tài liệu của họ cho người ăn xin già.
"Chúng tôi nghi ngờ rằng ông có liên quan đến một vụ án giết người ba năm trước.
Xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi."
Người ăn xin già gần như không có cơ hội phản ứng, hắn ta bị còng rồi đưa đi.
Đám đông đột nhiên im lặng.
Thời Mộ ngồi xếp bằng, hơi nhắm mắt lại, rất có phong thái của một bậc cao nhân.
Ngay sau đó, người xung quanh mới phản ứng bắt đầu tranh cãi cùng xô đẩy, "Đại sư, tính cho tôi một quẻ, tôi có thể vào đại học năm nay không?"
"Đại sư, khi nào thì người yêu của tôi ly hôn!"
"Đại sư, khi nào thì mẹ vợ tôi mới chết!"
"Đại sư, ngài có thể trị bệnh lây qua đường sinh d.ục không!"
".
.
."
Buổi tối bảy giờ, dưới ánh mắt của mọi người, Thời Mộ đóng quầy hàng rời đi, xách cặp sách cúi đầu đếm tiền, hôm nay thu hoạch tốt, tổng cộng kiếm được hai nghìn tiền mặt.
Wechat chuyển đến là ba nghìn, làm tròn thành năm nghìn.
Nếu cứ tiếp tục tốc độ này, kiếm một trăm nghìn một tháng không phải là mơ.
Nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ , không thể rời khỏi thế giới này thì cô cũng có thể dựa vào nghề này để kiếm tiền mua nhà và đi học đại học.
Sau khi cẩn thận thu lại tiền, điện thoại cô đột nhiên vang lên, là Phó Vân Thâm.
Do dự vài giây, Thời Mộ trả lời cuộc gọi.
"Cậu đang ở đâu?" Qua micro, giọng nói của thiếu niên từ tính, êm tai .
Thời Mộ:" Phố đi bộ, tôi đang chuẩn bị ngồi xe trở về."
Phó Vân Thâm dừng lại, nói: "Buổi tối tôi sẽ phái người tới đón cậu, nhớ mặc bộ đồ tôi mang cho cậu ."
Còn chưa kịp hỏi gì, Phó Vân Thâm ở đầu bên kia đã cúp máy.
Không thể giải thích được.
Thời Mộ lại cất điện thoại vào túi, lên xe buýt vừa mới đến.
Vừa tới cửa nhà, từ xa nhìn thấy một người mặc đồ đen đang đợi trước mặt, Thời Mộ liếc mắt, cảm thấy người này rất quen, trong lòng tự hỏi một chút.
Hình như là tài xế của Phó thiếu gia, cô trong lòng thả lỏng, bước nhanh đi tới.
Tài xế kính cẩn đưa túi cho Thời Mộ: "Cái này cho ngài, sau khi thay xong tôi sẽ đưa ngài qua."
Thời Mộ chớp mắt: "Đi đâu?"
Lái xe mặt không chút thay đổi nói: "Cái này không tiện nói ra."
Phó Vân Thâm lại làm việc gì đó thần thần bí bí, Thời Mộ bĩu bĩu môi, cầm cái túi tiến vào buồng trong.
Đó là một bộ đồ trắng đắt tiền với chất liệu vải mịn, mềm mại và tinh tế, Thời Mộ nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cùng đại lão tình cảm thâm sâu, chắc chắn cậu sẽ không hại cô.
Nghĩ đến đó, Thời Mộ liền thay bộ đồ.
Bộ quần áo này được đặt may cho Thời Mộ, vừa vặn với cơ thể, có cổ tay áo độc đáo, cùng với nước da trắng ấm như ngọc bích, giống như thiếu niên quý tộc đẹp trai ,tràn trề sức sống trong các bức tranh sơn dầu nổi tiếng.
Cuối cùng mang giày da vào, Thời Mộ bước lên xe.
Đoạn đường này cực kỳ dài, đến tận lúc chạng vạng tối, các tòa nhà cao tầng hai bên đều biến thành đồng bằng hoang vu, nhìn con đường quanh co không đầu không cuối, Thời Mộ rốt cuộc không bình tĩnh nổi, ghé vào trên ghế dựa hỏi chính tài xế lái xe, "Còn chưa tới ?"
Lái xe: "Ngài đừng nóng vội, lập tức sẽ đến."
Thời Mộ ngồi xuống lại.
Nửa giờ sau, trời hoàn toàn tối, Thời Mộ bụng cũng đói, đường bắt đầu xóc nảy, cô có chút buồn nôn, kìm nén không được lại hỏi: "Tiên sinh, tới rồi sao?"
Người lái xe vẫn trả lời lấp lửng: "Rất nhanh liền tới."
Thời Mộ ôm bụng nhìn qua cửa sổ xe cảnh sắc hoang vu bên ngoài, có chút không bình tĩnh, Phó Vân Thâm không phải là muốn mang cô tới nghĩa địa chôn đi?
Trong lúc suy nghĩ miên man, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Thời Mộ vội vàng xuống xe, vừa nhìn thấy cảnh vật trước mắt, mí mắt kịch liệt nhảy lên.
Đêm không trăng, đất đai cằn cỗi, bia mộ tồi tàn tầng tầng lớp lớp.
Đây là...
Nghĩa địa.
Mẹ kiếp!
Phó Vân Thâm đây là muốn chôn cô hả !!
Thời Mộ quay đầu định chạy, lúc này nến ven đường đã sáng lên, ánh nến nhỏ bé đung đưa trong gió còn sót lại hệt như ma trơi , đầy rẫy quỷ dị, hàng nến thông hướng đến một con đường nhỏ bên trong.
Thời Mộ nhìn tê cả da đầu, đột nhiên nghe phía sau tiếng động cơ phát động, lái xe lại thừa dịp cô đang sững sờ mà nghênh ngang chạy!
Một vùng nghĩa địa hoang tàn, hoang vu, khô héo.
Chỉ có một người Thời Mộ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, còn rất đói.
Cô nghiến răng cắn chặt da đầu bước vào trong.
Đi ngang qua con đường đầy nến, Thời Mộ nhìn thấy một cái bàn dài trải khăn trải bàn màu trắng, phía trước thắp nến hình tam giác, cũng có nhạc cổ điển, âm nhạc du dương vang lên trong đêm tối càng trở nên quái dị.
Thời Mộ toàn thân tê dại, hàm răng run rẩy.
Đang trong cơn hoảng loạn , đột nhiên một bóng đen hiện ra từ bóng tối.
Thời Mộ bình tĩnh nhìn.
Dưới ánh nến mờ ảo, người thanh niên mặc vest đen cao như cây nêu, mái tóc đen dày được vuốt sau đầu hiện ra khuôn mặt anh tuấn.
Đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ đang nhìn cô.
Đôi mắt cậu bình thường đều là dửng dưng nhưng lúc này lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Thời Mộ sửng sốt, buột miệng: "Cậu bôi cái gì trên đầu vậy , bóng loáng."
Phó Vân Thâm cẩn thận sờ sờ tóc, nói: "Sáp vuốt tóc."
Thời Mộ: ".
.
.
Cậu bôi cái đồ chơi này làm gì?"
Phó Vân Thâm; "Đẹp trai."
".
.
." Có đẹp trai hay không cô không nhìn ra, nhưng Thời Mộ nhìn ra đầu óc Phó Vân Thâm bây giờ hình như có chút bệnh rồi.
Cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, tiếng gió xen lẫn tiếng quạ kêu, không gian càng lúc càng trở nên quái dị, Thời Mộ rùng mình, không nhịn được mà vòng tay lại: "Sao cậu gọi tôi tới đây?"
Phó Vân Thâm hai mắt lấp lòe: "Hẹn hò."
Im lặng.
Thời Mộ khóe miệng co quắp động, "Cậu.
.
.
cùng tôi đến nghĩa địa hẹn hò?"
Phó Vân Thâm nói: "Tôi mời cậu ăn cơm."
Thời Mộ; ".
.
.
Con mẹ nó cậu là muốn cho tôi ăn tro cốt trộn lẫn cơm sao?"
Phó Vân Thâm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi mời cậu ăn Quỷ Hồn với cơm."
Nói xong liền kéo Thời Mộ đi tới bên bàn, cậu chỉ vào huyệt khô bên trái nói: "Cái kia gọi là Vương Nhị, cả đời làm không ít chuyện xấu, hẳn là ăn ngon, kế tiếp cạnh hắn là quả phụ Lưu , thủy chung, vị có thể hơi ngấy.
Phía trước kia chôn Lưu sẹo mụn, là một tên ác bá.
Tôi đều đã điều tra qua, bên này chôn đều không phải người tốt lành gì, cậu có thể yên tâm ăn, bữa này tôi mời."
Phó Vân Thâm mỉm cười, giọng điệu có chút đắc ý: "So với mấy tiểu quỷ trước kia thì lành mạnh hơn nhiều."
Thời Mộ: "..."
Phó Vân Thâm bước tới mở nắp ra, miếng bít tết trên đĩa trông cực kì ngon lành: "Đây là món mà tôi đặc biệt nhờ đầu bếp nấu , cậu chắc là không thích, cho nên tôi chỉ cho chuẩn bị một phần."
? ? ?
?
? ? ?
Phó Vân Thâm mở một phần kia trước mặt cô, một mình bưng mấy đĩa nước sốt, thêm ít lá rau để trang trí, nhẹ giọng nói: "Tương ớt tương vừng mặn muối tất cả đều có, tôi vốn là muốn bắt mấy con quỷ cho cậu , nhưng bọn chúng đều sợ tôi, tôi vừa đến chúng đều đã trốn hết, cho nên.
.
.
Thời Mộ nói tiếp: "Cho nên con mẹ nó cậu để tự tôi bắt?"
Phó Vân Thâm gật đầu, châm chước một lát nói: "Tiệc đứng."
Thời Mộ cúi đầu nâng trán, hoàn toàn mất bình tĩnh.
Đang êm đẹp tự dưng đưa cho cô một bộ đồ đắt tiền, bắt cô ngồi trên xe hai tiếng đồng hồ đến nghĩa trang này, lại nhẹ nhàng nói hẹn hò, mẹ nhà hắn hai cái đại nam nhân hẹn cái rắm ý!!
Vừa vặn, Thời Mộ nhìn thấy một con tiểu quỷ lén lút từ mộ phần bay ra, giống như là muốn tránh, cô híp mắt bước đến, đem quỷ bắt lấy.
Đây là một con ma nam trạc ba mươi tuổi, cái chết không ghê gớm nhưng nhìn có vẻ hơi tiều tuỵ, trên người âm khí rất nặng có vẻ lúc hắn còn sống đã làm rất nhiều điều ác.
Sau khi bị bắt, hồn ma có chút kinh hãi, chưa kịp phản kháng, Thời Mộ đã khéo léo xoắn Quỷ Hồn thành một quả bóng vuông, cô cẩn thận đặt quả cầu ma vào đĩa tây, rắc gia vị lên, đặt một chiếc khăn xuống đùi, cầm dao và nĩa lên bắt đầu nếm thử.
Ngay khi cắn miếng đầu tiên, mày Thời Mộ đã nhíu thật chặt.
Phó Vân Thâm nhìn cô: "Không ngon?"
"Không phải không thể ăn , chỉ là.
.
."
Thời Mộ miệng cố nhai nuốt xuống, thần sắc phức tạp, " Vị rễ bản lam *, để quá thời hạn mất rồi ."
(* Rễ bản lam hay còn gọi là bản lam căn là một loại thuốc được dùng phổ biến trong Y học cổ truyền, chuyên trị phong nhiệt, giải độc, giải cảm, đau họng, rôm sảy, mụn nhọt, quai bị, viêm gan, viêm não, đau dây thần kinh, rong huyết,… hiệu quả.)
Phó Vân Thâm chậm rãi nếm thử miếng bít tết, trầm mặc nói: "Thật đáng tiếc tôi không thể thử hương vị đó được."
Vốn chỉ là một lời thuận miệng nhưng đến tai Thời Mộ lại chính là trần trụi khiêu khích.
Trong bụng hai con cổ hiển nhiên cũng không chịu được cái mùi này, kêu gào để cô dừng lại.
Để trả thù chúng nó quấy phá, Thời Mộ hai ba miếng liền đem rễ bản lam quỷ ăn sạch sẽ, cô lại nghe được hai cổ trùng kia cãi nhau .
Mị cổ: [ Một ngụm cuối cùng ta không ăn, cho ngươi ăn, ngươi chẳng phải thích nhất là cùng ta đoạt sao.
]
Đằng cổ: [ ta ý thức được ta sai lầm, ngươi dù gì cũng là tiền bối, vãn bối nên hiếu kính tiền bối ăn trước.
]
Mị cổ: [ không không không, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của cổ trùng cho ngươi ăn.
]
Đằng cổ: [ ngươi ăn.
.
.
]
Mị cổ không có tính nhẫn nại: [ con mẹ nó ngươi ăn ngay cho lão tử ! ! ]
Đằng cổ cũng đi theo nóng nảy đứng lên: [ ngươi lại rống ta một câu thử thử, có tin ta neng chết ngươi hay không ?! ]
Mị cổ: [ đến a đến a! neng chết ta a! Có bản lĩnh ba người chúng ta đều đừng sống nữa ! ]
Hệ thống: [Mọi người đều là một nhà, có gì từ từ nói.]
Mị cổ: [ vừa rồi mẹ nó có cái đồ vật gì trà trộn vào đây, lão tử không ăn cái này, ngươi ăn! ]
Triền đằng cổ: [ ta con mẹ nó làm sao biết ai trà trộn , ta đằng cổ cho dù chết, từ thân thể này hay đến lúc đi ra ngoài, cũng sẽ không ăn một ngụm quỷ quá thời hạn này đâu! ]
Líu ríu, líu ríu, hai con cổ trùng kia tại trong thân thể Thời Mộ nhao nhao thành một đoàn, cô tâm tình bực bội, xiết chặt dao nĩa trên tay, âm thầm cảnh cáo: [Trước mặt tôi có một con ma có mùi hôi thối, các ngươi còn ồn ào có tin là ta sẽ ăn nó không?.]
Nháy mắt yên tĩnh.
Thời Mộ hít sâu một hơi đặt dao nĩa xuống, đứng dậy nhìn Phó Vân Thâm, "Đêm đã khuya, chúng ta ăn cơm rồi thì trở về đi.
Nơi hoang vu này rất đáng sợ.
Cả hai chúng ta đều ăn mặc rất đẹp , lỡ có cướp thì sao.
"
Cô là đến quỷ cũng không sợ chỉ sợ có người xấu bắt cóc, coi như Phó Vân Thâm lợi hại hơn nữa, cũng chẳng qua là dân liều mạng , huống chi cô bày quầy bán hàng một ngày đã sớm mệt mỏi, chỉ muốn nhanh về nhà nằm nghỉ.
Phó Vân Thâm cầm khăn ăn lên, chậm rãi lau khóe miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Cậu đứng dậy, thân ảnh cao lớn đi tới.
Sau khi đứng ở trước mặt cô, Phó Vân Thâm hành lễ theo tiêu chuẩn cao quý: "Tôi mời cậu khiêu vũ được không?"
Thời Mộ có chút bối rối: "Cái gì?"
Cậu mở lòng bàn tay và lặp lại: "Khiêu vũ."
"..."
[Đinh! Phó Vân Thâm giao nhiệm vụ "Khiêu vũ cùng", khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được giá trị tình cảm ngẫu nhiên, nhưng không thể nhận được giá trị tình cảm nếu từ chối.]
Thời Mộ có quyền từ chối, nhưng không nỡ bỏ đi điểm giá trị tình cảm cao như thế, mím môi, không khỏi nói: "Hai