Phó Vân Thâm luôn cô đơn, đây là lần đầu tiên cậu biết yêu, cậu chỉ muốn cho cô một lời tỏ tình tốt nhất để cô hiểu tình cảm của cậu nhưng vì sự luống cuống vụng về mà mọi thứ đã rối tung lên.
Cậu thật ngu ngốc và ngây thơ.
Thời Mộ liếc mắt nhìn về ánh sáng ở phía trước, hình như đó là một khách sạn nhỏ , cô kéo người từ trên mặt đất lên , nói: " Dậy đi , để tôi chở cậu.
"
Phó Vân Thâm ngồi ở ghế sau, cậu có chút nặng nên Thời Mộ chở rất mệt.
Thời Mộ vừa thở hổn hển vừa đạp xe, nói: "Thật sự hôm nay tôi rất vui.
Tôi rất thích buổi hẹn hò này."
Phó Vân Thâm nhướng mi, không phản ứng lại.
"Cậu còn tiền không? Chúng ta đến khách sạn kia nhá ."
Một khách sạn nhỏ được mở ở ven đường, tấm biển có chút hư hỏng, đèn led là loại rẻ tiền treo ở trước cửa phát ra ánh sáng tím mập mờ trong đêm tối.
Có vẻ nó cũng không phải là khách sạn đứng đắn gì.
Dựng xe ở ven đường, Thời Mộ đẩy cửa bước vào.
Khách sạn nhỏ, trang trí vô cùng cũ kỹ, sàn nhà bẩn thỉu, trên quầy lễ tân còn vương vãi vài tấm danh thiếp nhỏ, thấy có người vào, ông chủ với dáng người cồng kềnh ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại tiếp tục chơi trò chơi trên máy tính: "Thuê phòng? Bao nhiêu? "
Thời Mộ nói: "Hai phòng."
Ông chủ nói: "Hai phòng là 480.
Có mang theo CMND không ?"
...!Chứng minh nhân dân.
Thời Mộ nhìn Phó Vân Thâm đi tới.
Cậu lấy chiếc ví ướt ra khỏi túi, đếm tới đếm lui, chỉ có ba tờ tiền màu đỏ và một ít tiền lẻ.
Đôi lông mày thanh tú của cậu khẽ nhăn lại: "Chúng tôi lấy một phòng."
Ông chủ ngậm điếu thuốc, xòe tay: "Chứng minh thư."
Thời Mộ thận trọng nói: "Phó Vân Thâm, lúc ra ngoài tôi không mang theo chứng minh thư..."
Lông mi của cậu run lên, cậu đưa tiền và chứng minh thư: "Chỉ có một chứng minh thư được không ? Tiền thừa này là tiền boa."
Loại khách sạn mở ở nơi hoang vu như này là vì thú vui của những cặp tình nhân thích mạo hiểm , liệu có giấy phép kinh doanh không cũng không biết được vì thế dĩ nhiên không quan tâm đến việc thiếu chứng minh thư, ông chủ gật đầu sai người lo liệu thủ tục nhận phòng.
Phó Vân Thâm lại mua hai bộ đồ lót dùng một lần sau đó cùng Thời Mộ lên lầu.
Căn phòng ở trong cùng của lầu hai, hành lang tối om không có ai, cửa hai bên đóng chặt, nhàn nhạt nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào.
Cậu bước đến mở cửa.
Một không gian nhỏ, kê một chiếc giường lớn ở giữa, đối diện với tủ tivi và một phòng tắm nhỏ ở bên tay trái, không được sạch sẽ cho lắm thậm chí còn có mùi ẩm ướt khó chịu.
Với hoàn cảnh bây giờ Thời Mộ dù không thích vẫn phải cố chịu , còn tốt hơn là ngủ một đêm ngoài trời mưa.
Nhưng vấn đề là cô không mang theo bộ quần áo dự phòng , giờ mà cởi bộ này ra thì phải làm sao?
Phó Vân Thâm cởi áo sơ mi ướt đẫm, lấy khăn lau mái tóc ướt sũng, nhìn Thời Mộ nói: "Cậu đi tắm trước đi."
"Cậu , cậu cứ đi tắm trước đi ."
"Hửm?"
Thời Mộ lúng túng, "Tôi không vội, cậu đi tắm trước đi."
Sau khi liếc nhìn cô một cái ,Phó Vân Thâm đi vào phòng tắm, nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Thời Mộ vội vàng mở tủ ra trong đó treo hai bộ áo choàng tắm, cô không biết đã giặt sạch hay chưa nên không dám mặc vì lo lắng sinh bệnh nhưng nếu không sớm thay quần áo sợ là sẽ khiến cho Phó Vân Thâm nghi ngờ.
Thời Mộ cắn chặt môi, cuối cùng cũng cởi quần áo ướt đẫm trên người xuống.
Ngực của cô đã bắt đầu phát triển, dù có mặc áo lót thể thao thì vẫn có thể thấy phần ngực phồng lên, tất nhiên nếu không quan sát kĩ thì người khác chỉ nghĩ cơ ngực thôi.
Thật may là áo lót nhỏ trên người cô không bị ướt có thể dùng máy sấy thổi khô là có thể mặc lại được.
Có lẽ Phó Vân Thâm sắp tắm xong rồi , suy nghĩ một chút, Thời Mộ tắt đèn trong phòng, điều chỉnh ngọn đèn nhỏ trên bàn thành chế độ sáng mờ nhất.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Phó Vân Thâm mặc quần lót dùng một lần đi ra, chất liệu quần lót cũng thuộc loại rẻ nhất có thể thấy rõ một số thứ không nên nhìn.
"Cậu đi tắm đi.
Một lát nữa tôi gọi điện thoại cho tài xế , hẹn hắn ngày mai đến đón."
Thời Mộ gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm, đơn giản dội một chút nước nóng sau đó cô mặc lại áo lót đã sấy khô, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài, lo lắng bước ra ngoài.
Phó Vân Thâm đã nằm quay lưng về phía cô.
Thời Mộ vọt lên giường, nhanh chóng tắt đèn, trong phòng tối om.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy hình như có người ở phòng bên cạnh lục đục đầu tiên là một tràng cười nói ngắn gọn sau đó, giọng nói giữa nam và nữ bắt đầu mơ hồ cuối cùng càng lúc càng không thể kiểm soát được.
Thời Mộ che tai, vô cùng xấu hổ .
“Thời Mộ.” Bên cạnh, Phó Vân Thâm lại gọi tên cô.
Thời Mộ ừ một tiếng rất nhỏ.
Trong đêm đen, con ngươi của cậu trong veo, giọng nói trầm thấp ẩn chứa vẻ mệt mỏi khó nhận ra: "Khi còn rất nhỏ, lúc tôi vẫn chưa tách khỏi Phó Vân Thụy.
Lúc đó, tôi vẫn luôn không hiểu tại sao mỗi lần về là Phó Thiến chỉ ôm Phó Vân Thụy, lúc nào cũng dành những thứ tốt nhất cho nó.
Có một lần tôi bị thương , máu bắn lên người Phó Vân Thụy.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra dù tôi có làm gì đi chăng nữa Phó Thiến cũng sẽ không quan tâm đến tôi.
Bà ta nghĩ rằng tôi khiến Phó Vân Thụy bị thương nên đã bóp cổ tôi , muốn giết chết tôi.
"
Thời Mộ sợ hãi quay đầu lại.
Cậu đang nhìn cô.
Phó Vân Thâm nở nụ cười trên môi: "Lần suýt chết đầu tiên của tôi là do Phó Thiến mang đến.
Ngay cả khi cha tôi đưa tôi rời khỏi nhà, tôi cũng không hiểu tại sao bà ấy lại đối xử với tôi như vậy.
Đến tận lúc cha tôi mất, tôi mới biết sự thật."
Cậu nói, " Phó Thiến sợ tôi.
Cha tôi cũng nói với tôi rằng thực ra hắn cũng sợ tôi.
Ông ta từng muốn ném tôi xuống sông chết đuối nhưng lương tâm không cho phép ông ta làm điều đó vì vậy ông ta cứ nuôi tôi đến tận bây giờ nhưng ông ta đều mặc kệ tôi , tùy ý để cho Lưu Á Nhĩ hành hạ tôi ...!Có lẽ là áy náy trước khi chết hoặc là sợ tôi sai khiến ma quỷ bắt nạt hắn nên đã để lại toàn bộ tài sản cho tôi.
Cậu nói xem có nực cười không? Một người mẹ sợ chính đứa con mà mình sinh ra và một người cha tưởng rằng yêu thương mình nhất nhưng thực sự là muốn giết mình.
"
" Còn có linh hồn sau khi ông ta chết.” Khóe miệng Phó Vân Thâm động một chút: “ Đã biến mất, bị tôi thiêu sống vì tôi muốn ôm hắn.”
Một đứa bé không hiểu mình có năng lực gì, đơn giản ôm một cái đã khiến người kia hồn phi phách tán , lúc đó mới hoàn toàn hiểu được chính mình là đặc biệt như thế nào.
Cậu đã sống mười mấy năm với sự lạnh lùng và sợ hãi của người khác cho đến khi gặp Thời Mộ.
Sự ấm áp của Thời Mộ khiến cậu thực sự cảm động .
“Thời Mộ.” Phó Vân Thâm đến gần, đột nhiên vươn tay sờ lên khuôn mặt của cô, đầu ngón tay ấm áp khiến tim cô đập nhanh.
Thời Mộ đang định né tránh, Phó Vân Thâm đột nhiên giữ chặt eo của cô, ánh mắt nhìn chăm chú : "Trước khi gặp cậu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng sống cô độc một mình cả đời.
Nhưng giờ gặp cậu rồi, tôi lại nghĩ chắc chắn là duyên phận do ông trời sắp đặt."
Thời Mộ có chút lộp bộp trong lòng: "...!Cái gì ?"
Phó Vân Thâm nói: "Tôi từng muốn vượt qua nỗi sợ hãi nữ nhân, hiện tại nghĩ lại, hình như tôi đã đi sai đường, có lẽ tôi là gay? Cho dù không phải thì tôi cũng vẫn nguyện ý trở thành gay ."
“......!???” Thời Mộ càng thêm bối rối, cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Sao một chữ cũng không hiểu?
Đêm vắng lặng, mưa phùn mịt mờ.
Đột nhiên Phó Vân Thâm đứng lên, ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: "Tôi muốn nói, ở bên tôi đi ."
"..."
Đại lão tương lai cười xấu xa nhìn cô, "Nhưng có một số việc phải nói trước, tôi muốn làm công, cậu làm tôi vui vẻ, lâu lâu cũng có thể cho cậu làm 1*."
(*) làm 1: trong chuyện tình nam - nam, người đóng vai trò phái mạnh, được gọi tên khác là Top/ Seme hoặc 1.
Chà, không sai, cậu rất hào phóng, tốt bụng và chu đáo.
Đôi môi Thời Mộ tái nhợt, con ngươi co rút lại, gần như bị nụ cười của Phó Vân Thâm làm cho mù mắt.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy ? Cậu ta lúc đầu kể lể nhiều như vậy, nói về quá khứ đau khổ của cậu ta nhiều như vậy chỉ là vì làm nền để nói cái này????
Thời Mộ mộng bức.
Muốn cô nữ giả nam trang, khổ luyện cơ bụng, rèn luyện sức khỏe cùng trí tuệ phát triển toàn diện chính là vì muốn cùng đại lão làm huynh đệ vào sinh ra tử , kết quả.
.
. Thằng ranh con này lại muốn làm cô?