Trong phòng tắm, Liên Kỳ Quang nhìn chính mình trong gương, mày nhíu thành một đường.
Chỉ thấy trong kính là một thiếu niên cao khoảng một mét bảy, thân hình tinh tế, làn da tái nhợt như bị bệnh.
Mái tóc màu nâu mềm mại dán bên gáy cổ xinh đẹp, tóc mái phủ xuống che đi đôi mắt xinh đẹp.
Bên dưới hàng mày khẽ nhếch là con ngươi đen láy tỏa sáng như ngọc lưu ly, hàng mi dài, khẽ chớp một cái thì phản phất có những giọt nước trong suốt chảy xuống, làm người ta nhịn không được muốn đưa tay đón.
Phối với cái mũi khéo léo, đôi môi đỏ hồng, đúng là một lam nhan họa thủy.
Trong mắt người khác có lẽ là một mỹ nhân khuynh thành, nhưng đối với Liên Kỳ Quang mà nói, bộ dáng này trong mắt tang thi chỉ là một thứ vô dụng dáng cái mác ‘ta thực thơm ngon, ta thực yếu ớt, mau tới ăn ta đi nào’ mà thôi.
Thân thể này lớn lên có một vẻ ngoài thực xinh đẹp, chính là trước kia vẫn luôn cúi đầu, biểu tình âm trầm, hệt như người ta thiếu nợ mình, sao có thể làm người ta sinh ra hảo cảm? Nếu cậu ta bình thường một chút thì cần chi sầu não không tóm được trái tim của bạch mã hoàng tử kia?
Liên Kỳ Quang chớp chớp mắt, con ngươi xinh đẹp nhất thời trông thực vô tội, làm người ta nhịn không được muốn gục xuống.
Khóe môi cong lên, nụ cười dần tản ra, vẻ vô tội đáng yêu vốn có nhất thời yêu diễm như tinh linh nhưng lại mang theo chất độc trí mạng.
Liên Kỳ Quang đen mặt, đen triệt để.
Liên Kỳ Quang đưa tay gạt đi phần tóc trước mắt, lộ ra con ngươi đen tỏa sáng, nhìn ánh mắt vô tội ướt át trong gương, cơn tức của Liên Kỳ Quang nhịn không được bắt đầu lan tràn, nhất thời tỏa ra toàn bộ khí thế, con ngươi nhất thời sâu thẳm.
Con ngươi đen tĩnh mịch tựa như cơn lốc xoáy vô biên nhìn không thấy đáy, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp khí lạnh băng kia là mùi máu tanh nồng đậm làm người ta run sợ.
Trong lúc nhất thời khí thế trên người Liên Kỳ Quang đều thay đổi, thân thể vốn tinh tế gầy yếu bị bao phủ bởi một tầng máu tanh cùng giết chóc, giống như vừa đạp lên vô số xác chết ở địa ngục trở về, làm người ta rợn da gà.
Liên Kỳ Quang hài lòng, cảm thấy sung sướng, khí thế tán đi, khôi phục lại bộ sáng thờ ơ lạnh nhạt trước đó.
Ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng, đi tới bên giường nặng nề nằm xuống, vùi vào tấm chăn mềm mại không biết chế từ thứ gì.
Tắt đèn, cảnh sắc trong phòng biến thành đại dương mênh mông, đủ loại san hô đầy màu sắc, những cọng rong đong đưa theo gợn nước, một đám cá kì kì quái quái tung tăng bơi lội, làm người ta có cảm giác thật sự đang đắm mình dưới đại dương.
Chính là Liên Kỳ Quang không hề thả lỏng vì những cảnh đẹp trước mắt, không gian dị biến làm cậu cảm thấy bất an.
Liên Kỳ Quang có một không gian, này là một bí mật lớn, trừ bỏ chính mình, bí mật này không có người thứ hai biết tới, cho dù là tiểu thái tử mà cậu đã phụ tá nhiều năm.
Không gian này cậu có được trong một lần thanh lý tang thi ở một trấn nhỏ.
Thời điểm đó cậu bị phản bội, bị hơn một ngàn con tang thi vây trong một cửa tiệm cũ kỹ, khi đó cậu đã bị tang thi cào bị thương, ngay lúc nghĩ mình sắp chết, vô tình đụng vào hộp gỗ trong ngăn kéo ẩn, bên trong là một miếng ngọc trắng hình rắn lớn bằng gan bàn tay, miếng ngọc trong suốt không có một mảnh tạp chất, chạm vào mát lạnh, hẳn không phải đồ bình thường, khi đó cậu đã đoán thứ này hẳn là báu vật của cửa tiệm này.
Ngay lúc chạm vào nó, máu liền thấm vào mảnh ngọc, tiếp đó liền chui vào trong không gian.
Không gian rộng khoảng một ngàn mét, có một căn nhà đá nhỏ, bên trong bày trí rất nhiều đan dược kỳ quái, còn có một quyển sách tên là ‘Bí Quyết Trường Sinh’, lúc bắt đầu luyện cứ tưởng có thể trường sinh bất tử, nhưng sau đó cậu phát hiện theo độ tuổi mình vẫn già đi, tóc nên bạc cũng bạc? Bất quá cũng nhờ quyển bí kíp này mà cậu có được dị năng hệ mộc.
Số đan dược kia không có dán nhãn, vì không biết là thứ gì nên cứ để nguyên đó.
Liếc mắt nhìn trong nhà đá có một nguồn suối nhỏ, bất quá nó có hiệu quả kỳ diệu.
Cường thân kiện thể, tái tạo xương thịt, thậm chí là giải độc tang thi, chính nó đã giúp cậu nhiều lần nhặt mệnh trở về.
Hơn nữa uống nước suối này vào, tu luyện mất ít thời gian mà hiệu quả mang lại rất cao, vì thế dị năng của cậu mới tiến bộ nhanh đến vậy, trở thành cao thủ bậc nhất.
Chính là hiện giờ không gian thu nhỏ lại chỉ còn khoảng một trăm mét, xung quanh bị sương mù bao phủ.
Nước suối, nhà đá, còn có đủ loại rau cải, cây ăn quả, vũ khí vật tư thu nhặt được cũng biến mất sạch.
Những thứ còn sót lại nằm tứ táng trên mặt đất, đối với một người độc tài như ai đó trông đặc biệt nghèo túng.
Thậm chí cậu còn không thể tiến vào trong.
Trừ bỏ dị năng hệ mộc nhờ tu luyện ‘Bí Quyết Trường Sinh’, cậu còn hai dị năng nữa là hỏa và băng.
Dị năng của cậu không biến mất mà bị tuột về mức khởi đầu, chỉ còn ba cấp, vốn đã quen với nguồn sức mạnh khổng lồ ở cấp năm mươi, tí teo thế này trong mắt cậu căn bản không đủ xem, chính vì thế mới nghĩ là dị năng biến mất.
Năm mươi năm tân tân khổ khổ, vừa sống lại liền tan biến chẳng còn gì.
Hiện giờ sức chiến đấu của cậu chỉ là con số không, tùy tiện cho một con tang thi trung cấp tới cũng đủ bóp chết cậu.
Không gian biến dị làm cậu mất đi chiếc bùa hộ mệnh cuối cùng, trong thế giới lạ lẫm này, hết thảy mọi thứ đều làm cậu bất an, không thể tự bảo hộ mình làm cậu cảm thấy thực vô lực.
Thở dài một hơi, Liên Kỳ Quang có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển số dị năng ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể.
Vẫn là hảo hảo tu luyện đi, đừng để ngày nào đó bị người ta bóp chết.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Không được gây rối, phải ngoan ngoãn ở trong nhà, không được đi đâu hết! Có gì không hiểu thì hỏi Tiêu Tiêu.” Gói gém người máy bị đá hỏng hôm qua lại, chuẩn bị mang đi tu sửa, lúc chuẩn bị ra ngoài Liên Dục Thành lo lắng nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang căn dặn.
Đứng cạnh Liên Tiêu Thù ở cửa nghe Liên Dục Thành dặn dò, Liên Kỳ Quang thờ ơ ngắm nhìn ngọn đèn năng lượng trên trần nhà, Liên Dục Thành nói một câu, cậu liền gật gù một cái.
Đã sắp xếp hết thảy mọi thứ nhưng Liên Dục Thành vẫn có chút lo lắng, xoay người dặn Liên Tiêu Thù: “Em hảo hảo canh chừng, nếu nó muốn làm gì, lập tức báo cho anh biết.”
“Biết rồi anh cả.” Liên Tiêu Thù nặng nề gật đầu, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Liên Dục Thành xoa đầu em gái, lại nhìu mày nhìn Liên Kỳ Quang, ôm tâm sự nặng nề xuất môn.
Nhìn Liên Dục Thành đi ra, leo lên xe, cuối cùng không còn bóng dáng, Liên Kỳ Quang đứng ở cửa hồi lâu đột nhiên xoay người, không chút biến sắc đi lên lầu.
Liên Tiêu Thù một đường chạy chầm chậm tới trước tủ lạnh, lấy ra một cái bánh ngọt, xoay người chạy tới ngồi ở sô pha, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Liên Kỳ Quang trên lầu, sợ một phút sơ ý anh hai sẽ chuồn mất.
Còn không chờ Liên Tiêu Thù nuốt hết ngụm bánh đầu tiêng, cánh cửa đã bật mở, Liên Kỳ Quang lạnh lùng bước ra.
Liên Tiêu Thù ngây người, miệng há to ngơ ngác nhìn người nào đó trên lầu.
Liên Kỳ Quang mặc chiếc áo màu xanh quân đội, bên ngoài là áo khoác cổ cao có nón, vành mũ rộng thùng thùng che khuất hơn nửa gương mặt.
Bên dưới là quần tây đen, hai tay nhàn nhã đút trong túi, lãnh tĩnh nhìn Liên Tiêu Thù dưới lầu.
Bộ đồ này là Liên Kỳ Quang tìm ra trong mớ vật tư còn sót lại trong không gian, cậu không quá quen với quần áo ở nơi này.
Không biết chúng được làm từ cái gì, mặc lên người không hề có trọng lượng, lại còn tự điều chỉnh độ ấm, điều này làm Liên Kỳ Quang có cảm giác như đang ở truồng.
Liên Kỳ Quang đi thẳng xuống bên cạnh Liên Tiêu Thù vẫn còn đang ngẩn người, từ trên cao nhìn xuống: “Có tiền không?”
“…có.” Ngây ngốc từ trong túi lôi ra cái túi nhỏ màu hồng có hình con mèo ngốc, ít ra trong mắt Liên Kỳ Quang thì nó khá ngốc.
“Cách ngày sẽ trả lại.” Liên Kỳ Quang nhận tiền, xoay người đi tới cửa.
“Chờ! Chờ một chút!” Liên Tiêu Thù ngơ ngác nhìn bàn tay trống rỗng, đợi đến lúc Liên Kỳ Quang sắp xuất môn, cô bé liền giật mình, vội vàng chạy tới chặn trước mặt: “Anh, anh muốn làm gì.”
“Đi ra ngoài.” Mặt vẫn không biến sắc.
“Không thể! Anh cả nói rồi, không thể ra ngoài a.”
“Rất nhanh sẽ về.” Nghĩ nghĩ, Liên Kỳ Quang lại nhàn nhạt bỏ thêm một câu: “Sẽ không tùy tiện đá người.”
“Chính là, chính là…” Gương mặt vẫn luôn tái nhợt của Liên Tiêu Thù hiện lên chút đỏ ửng.
“Muốn cáo trạng?” Liên Kỳ Quang thờ ơ nhìn chằm chằm Liên Tiêu Thù, cô bé bị nhìn kiềm không được co rúm người, gương mặt vốn hơi ửng đỏ lại trở nên tái nhợt: “Không… không có.”
“Kia gặp lại sau.” Không để ý tới Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang vòng qua người cô bé, mở cửa bước ra.
“Anh… anh hai! !”.