Trời còn chưa sáng, Hạ Hầu Thiệu Huyền đã rời khỏi giường, có lẽ, nên nói là cả một đêm này anh không ngủ.
Nhìn Liên Kỳ Quang co rụt người ngủ thực say bên cạnh, Hạ Hầu Thiệu Huyền thả chậm động tác, cẩn thận xuống giường, mặc quần áo.
Thu thập xong hết thảy, Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bên mặt Liên Kỳ Quang, vết máu bên môi đã khô nhưng những vết thương loang lổ màu đỏ hồng lại thực chói mắt.
Hạ Hầu Thiệu Huyền cau mày, hai nắm tay siết chặt có chút run lên khe khẽ.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhấc chăn, đưa tay lần tới vạt áo Liên Kỳ Quang, lúc sắp chạm vào người cậu, Liên Kỳ Quang vốn đang nhắm mắt say ngủ đột nhiên mở bừng mắt, một tay chế trụ cổ tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, con ngươi đen láy lộ ra sát khí lạnh lẽo, huyết khí cuồn cuộn làm người ta rợn da gà.
Thân mình Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng đờ, ánh mắt giật giật, sức mạnh theo phản xạ tụ lại.
Nhìn thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, sát khí trong mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi tản đi, tay cũng thả lỏng giam cầm, khôi phục lại gương mặt không biểu cảm.
“Anh dậy rồi.” Liên Kỳ Quang rầm rì một tiếng, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt.
“Làm ồn em à?” Thu lại ý tứ không rõ trong mắt, Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người điểm điểm mi tâm Liên Kỳ Quang.
“Tôi còn muốn ngủ.”
“Thế ngủ tiếp đi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nắm tay cậu, sau đó lần tay vào trong vạt áo, muốn xốc lên.
“Không được nhìn.” Liên Kỳ Quang trở mình né tránh tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, cuộn chăn lăn vào trong giường.
“Để anh xem một chút, nghe lời.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhích người vào bế Liên Kỳ Quang trở lại, lật chăn, thật cẩn thận xốc quần áo.
Tuy đã làm đủ chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy một mảnh xanh xanh tím tím ghê người trên cơ thể Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn nhịn không được thầm căm hận bản thân, gương mặt vốn cứng rắn lạnh lùng lúc này lại càng đen hơn.
“Anh đưa em tới phòng y tế.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng lên, muốn ôm Liên Kỳ Quang đi.
“Không cần! Mất mặt!” Liên Kỳ Quang ngồi dậy, dùng chăn quấn mình thành một cục bông, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy.
Vợ yêu mà mình vẫn luôn yêu thương che chở, người khác chỉ chạm vào một đầu ngón tay thôi anh đã không vui, kết quả lúc này bản thân lại làm em ấy tổn thương.
“Vợ à.” Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến tới, kéo Liên Kỳ Quang lại, giúp cậu chỉnh lại chăn: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, mấy ngày này anh phải cố gắng đột phá, không thể ở cùng em.
Anh sẽ bảo Viên Linh tới, cần gì, muốn gì, cứ phân phó cậu ta.”
“Ừm.” Cúi đầu đáp một miếng, Liên Kỳ Quang trở mình, vùi mặt vào chăn.
Hạ Hầu Thiệu Huyền vỗ vỗ Liên Kỳ Quang, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, bước chân Hạ Hầu Thiệu Huyền thoáng dừng lại, quay đầu nhìn bé đà điểu đang cuộn mình trong ổ chăn, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Vừa nãy sát khí cùng cuồng bạo thoáng hiện trong mắt Liên Kỳ Quang, không phải anh không phát hiện, anh vẫn hiểu rõ vợ mình không đơn giản, đánh nhau rất lợi hại, còn có rất nhiều bí mật, chính là hết thảy anh đều có thể tìm ra lí do tự giải thích, nhưng sát khí kia, không trải nghiệm qua biển máu thì không thể nào có được.
Người có khí thế như vậy nhất định đã từng trải qua địa ngục đáng sợ vô cùng.
Chính là, Liên Kỳ Quang từ khi chào đời vẫn luôn sinh hoạt ở khu ba, đừng nói nguy hiểm, ngay cả trộm cướp đánh nhau cũng chưa từng thấy, sao lại…
Vợ, em rốt cuộc đã trãi qua chuyện gì?
Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi ánh mắt, mở cửa, nâng chân rời khỏi phòng.
Anh một lòng muốn tạo cho vợ mình một mảnh trời sáng lạn, chính là Liên Kỳ Quang chỉ nguyện cho anh nửa đời tương lai chứ không muốn anh bước vào quá khứ.
Nháy mắt cánh cửa phòng khép lại, Liên Kỳ Quang vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi ngươi u ám lưu chuyển, ẩn ẩn sâu kín không rõ.
Cậu biết, vừa nãy mình nhất định làm Hạ Hầu Thiệu Huyền nảy sinh nghi ngờ, hơn nữa mình giả ngu, hàm hồ cho qua chuyện nhất định làm anh không thoải mái.
Chính là, Thiệu Huyền, không phải không muốn để anh biết quá khứ của tôi, mà là nó cùng anh có ba ngàn năm khoảng cách, là ba ngàn năm, xa xôi như thế, không đơn giản là khoảng cách mà còn là thời gian quên lãng cùng vùi lấp, anh tìm được tôi sao?
Ngủ thẳng giấc tới tận giữa trưa, Liên Kỳ Quang đầu tóc bù xù mỹ mãn bò dậy, duỗi thắt lưng, thần thanh khí sảng.
Hé ra gương mặt than, Liên Kỳ Quang vào phòng tắm, nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người, Liên Kỳ Quang mím môi, từ không gian tìm được một chiếc áo thể thao cổ cao vàng nhạt mặc vào.
Lại lấy người máy chửa bệnh mini, xóa hết dấu vết bị thương rồi xoa xoa cái bụng rỗng ra khỏi phòng.
“Chị dâu!” Liên Kỳ Quang vừa đi xuống lầu, Viên Linh liền chạy tới đón, thẳng tắp chào theo nghi thức quân đội: “Chị dâu, boss nói mấy ngày này có việc, bảo tôi tới bồi.”
“Ừ.” Không biểu cảm đáp.
“Chị dâu, để tôi đưa chị dâu tới phòng ăn.” Viên Linh mỉm cười một chút, làm ra tư thế mời.
Cái bụng kêu ột ột mãi không ngừng, Liên Kỳ Quang ỉu xìu không thèm nhấc mắt, mặt than đi theo.
Được Viên Linh đưa tới phòng ăn, dùng cơm xong, sau đó dưới sự đề cử cực lực của Viên Linh, Liên Kỳ Quang bình tĩnh theo đối phương đi tới sân huấn luyện.
“Chào chị dâu!”
“Chào chị dâu! !”
“Chị dâu…”
…
Liên Kỳ Quang tới rõ ràng châm lên niềm hưng phấn của đám quân lính, ai ai cũng thực tinh thần chạy tới chào hỏi.
Vợ của boss tới Bất Lạc tinh chơi, chuyện này từ một tháng trước đã dấy lên sóng to gió lớn trong căn cứ, chiếm giữ vị trí tin tức hot nhất thật lâu vẫn không bị đá xuống.
Vợ của boss a! Kia chính là tin tức lớn, rốt cuộc là anh hùng hảo hán nào cường hãn đến mức có thể thu thập Hạ Hầu Thiệu Huyền sắt thép.
Sau đó Liên Kỳ Quang tới, lại được Hạ Hầu Thiệu Huyền xem như bảo bối giấu đi, đến giờ mới thấy xuất hiện, đừng nói chào hỏi, ngay cả khoảng cách ba mét xung quanh cũng không có một bóng người.
“Chị dâu!” Hiên Lãng đang tiến hành huấn luyện cực hạn, từ rất xa thấy Liên Kỳ Quang, không nói hai lời liền chạy tới, toét miệng gào.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu không chút biểu cảm nhìn Hiên Lãng cao hơn mình không ít, trên người mặc quân phục chuyên dụng màu đen, lưng hùm vai gấu, tay thiết quyền đồng, yên lặng lùi về sau hai bước.
Động tác của Liên Kỳ Quang làm Hiên Lãng sửng sốt, cúi đầu nhìn cơ thể đầy mồ hôi như mới từ dưới nước bước ra của mình, lập tức nhếch miệng cười.
“A… vừa mới huấn luyện xong, chưa kịp thay quần áo.”
Viên Linh ở bên cạnh trừng mắt xem thường, chị dâu biểu thị rõ ràng như vậy, ai nhìn không hiểu chứ.
“Chị dâu.” Viên Linh tiến tới, mở miệng an ủi.
“Bây giờ cậu còn nhỏ, cứ yên tâm, sau này nhất định…” Viên Linh quay đầu nhìn về phía Hiên Lãng, có chút cứng ngắc nhìn cơ thể cường tráng rắn chắc, gương mặt thô cuồng cùng làn da lúa mạch nâu đen.
Ngược lại xem xét thân thể nhỏ xinh yếu ớt, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn của Liên Kỳ Quang, hấp hé miệng, khô khan hộc ra một câu.
“Sau này cậu nhất định có thể cao lớn như Hiên Lãng.”
“Anh biết lái phi thuyền không?” Liên Kỳ Quang nhìn Hiên Lãng, mặt than mở miệng.
“A?” Trọng Mục sửng sốt, có chút không theo kịp suy nghĩ.
“Anh biết lái phi thuyền không? Thiệu Huyền nói muốn dạy tôi.” Nếu Hạ Hầu Thiệu Huyền ở đây lúc này, nhất định có thể nhìn ra một tia khoe khoang cùng thị uy trên gương mặt lãnh tĩnh của Liên Kỳ Quang.
“Biết.” Không hiểu được dụng ý của Liên Kỳ Quang, Hiên Lãng ngốc ngốc gật gật đầu: “Này là yêu cầu cơ bản nhất để tiến vào Sát Huyết Lang.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Chị dâu, không sao chứ?” Nhạy bén cảm nhận được áp khí đang đè nén từ người Liên Kỳ Quang, Viên Linh nhỏ giọng hỏi.
‘Xoẹt!’ Thiên Minh quét ngang, chỉ thẳng về phía Trọng Mục: “Anh! ! Đánh với tôi một trận!”
“…” Hiên Lãng.
“…” Mọi người.
“Cái kia, chị dâu à…” Nhìn Thiên Minh trước mắt, Hiên Lãng nuốt nuốt nước miếng: “Tôi không nói gì sai đi.”
“Tôi muốn đánh một trận với anh.” Liên Kỳ Quang lạnh lùng nhìn Hiên Lãng, lặp lại.
“Chị dâu, đừng tức giận, tôi phụng mệnh boss bảo vệ chị dâu, nếu lỡ chị dâu xảy ra chuyện, boss nhất định sẽ lột sống tôi a.” Viên Linh thấy tình huống không ổn, liền vội vàng chạy tới chắn giữa hai người.
“Anh, đánh một trận với tôi.” Không để tâm tới Viên Linh chắn trước mặt, Liên Kỳ Quang tăng lớn âm thanh.
Sân huấn luyện chìm trong một mãnh yên tĩnh quỷ dị, vô luận là đang huấn luyện hay không, tất cả đều ngừng lại, sắc mặt lưỡng lự nhìn ba người đang giằng co.
Liên Kỳ Quang vô luận nhìn theo góc độ nào cũng hệt một quý công tử mảnh mai được dưỡng ra từ lồng kính, hơn nữa bọn họ còn biết rõ, Liên Kỳ Quang hiện giờ là tân sinh năm nhất của học viện quân sự, sao có thể so với Hiên Lãng đã chém chiết trên chiến trường nhiều năm?
Không nói gì khác, chỉ so sánh khổ người hai bên, Liên Kỳ Quang gầy yếu tinh tế, hơn nữa gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, đừng nói đánh nhau, chỉ đưa tay đụng một chút thôi cũng sợ chọt thủng một lỗ.
Nhìn lại Hiên Lãng, cao lớn thô kệch, thô to vạm vỡ, cao hơn Liên Kỳ Quang một khúc, Hiên Lãng tùy tiền tát một cái thôi cũng đủ đập bẹp Liên Kỳ Quang.
Nói ra thì, Hiên Lãng là ai chứ? Là cao thủ số một số hai trong Sát Huyết Lang, trong căn cứ không có mấy người có thể chiếm được tiện nghi.
Bọn họ đối với Liên Kỳ Quang tuy hiếm lạ nhưng chỉ giới hạn ở danh hiểu phu nhân thiếu tướng mà thôi, nếu luận đao thương, trên chiến trường, Liên Kỳ Quang thuộc thành phần cản trở, chuyên hại chết đội hữu.
Hiện giờ thấy Liên Kỳ Quang kiêu ngạo, không biết tốt xấu, cố tình gây sự như vậy, sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.
“Đánh với tôi một trận.” Liên Kỳ Quang kiên trì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Lãng.
“Này! Hiên Lãng, nếu chị dâu kiên trì vậy thì cứ động đầu ngón tay chơi với chị dâu một chút, coi như giải buồn đi.” Đám người xung quanh kêu lớn, biểu tình khó nén trào phúng.
“Đúng đó Hiên Lãng, dành ra một phút bồi chị dâu đi.”
“Hiên Lãng, cẩn thận chút, đừng làm người ta khóc nha.”
…
Một người mở miệng, đám xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao, nhất thời cả sân huấn luyện có chút mất khống chế, huyên náo không chịu nổi.
“Làm gì đó hả! Nháo ngất trời, mau quay lại huấn luyện!” Thấy tình huống bắt đầu không thể khống chế, Viên Linh có chút gấp gáp.
“Đủ rồi! Đều im miệng hết cho ông! !” Tiếng gầm giận dữ vang vọng thật lâu vẫn không tiêu tan, Hiên Lãng buồn bực nhìn xung quanh, cau mày.
Hiên Lãng phát hỏa, đám người xung quanh lập tức ngậm miệng, trường hợp dần dần tĩnh lặng.
Hiên Lãng nhìn Liên Kỳ Quang trước mặt, có chút bất đắc dĩ nhu nhu mũi, thở dài: “Chị dâu đừng nói đùa mà, thân thủ của chị dâu tôi không phải chưa từng thấy qua, sao là đối thủ của chị dâu được.”
Tam hệ dị năng bậc huyền, mà bản thân anh thì đã dừng ở bậc sĩ nhiều năm, đừng nói tam hệ dị năng, chỉ tùy tiện phóng một hệ thôi đã đủ KO.
Cách biệt một cấp còn đỡ, nhưng một bậc thì chẳng khác nào trời với đất.
Hiên Lãng biết rõ, chính là những người khác thì không, thấy Hiên Lãng nhận thua, nhất thời một mảnh ồ lên, lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.
“Hiên Lãng! Thân phận thì thân phận, nhưng thi đấu cũng như chiến đấu, trên chiến trường sao có thể giảng nhân tình?”
“Hiên Lãng, con mẹ nó đừng có dọa người!”
“Hiên Lãng, nhục thì nhục một mình mình thôi, đừng có làm nhục bộ quân phục mặt trên người, lai chi tức chiến! Sát Huyết Lang không chấp nhận đào binh.”
“…”
…
“Con mẹ nó các người muốn hại chết tôi à! !” Thấy ánh mắt Liên Kỳ Quang dần dần tăng thêm chiến ý, Hiên Lãng nổi nóng mắng đám người khiêu khích.
“Anh….”
“Chị dâu!” Thấy Liên Kỳ Quang lại muốn mở miệng, Viên Linh vội vàng chạy tới chắn ngay trước mặt Hiên Lãng.
“Chị dâu! Tôi chỉ mới bậc sĩ cấp một thôi, căn bản không chịu nổi một chiêu, chị dâu đánh với cậu ta đi! Nhóc này lợi hại! Một mình có thể quật ngã ba người như tôi!”
“…” Viên Linh.
Hiên Lãng, cái tên không biết xấu hổ này! ! Có người lại hãm hại anh em như vậy à? Là anh một đập ba mới đúng đi?
Thấy Liên Kỳ Quang dời ánh mắt về phía mình, Viên Linh vội rụt cổ.
“Chị dâu, còn không rõ tôi thế nào sao? Lần trước chị dâu thu thập một trận, tôi nằm nửa tháng còn chưa khỏe hẳn.”
“Hả? Cậu đã bị đập rồi à?” Hiên Lãng từ phía sau Viên Linh ló đầu ra.
“Vô nghĩa! Cậu cũng thế à! ?” Viên Linh trừng Hiên Lãng.
“Chưa, chỉ mới thấy chị dâu đánh người thôi, thực hung tàn.”
Thấy hai người đẩy đẩy kéo kéo, ánh mắt Liên Kỳ Quang trầm xuống, chiến ý khó lắm mới dâng lên được tí tẹo cũng biến mất không còn xót chút gì.
Thu lại Thiên Minh cất vào không gian, Liên Kỳ Quang xoay người bỏ đi.
“Ai! Chị dâu, đi đâu vậy?” Hiên Lãng gào to, nhưng Liên Kỳ Quang ngay cả ánh mắt cũng không thèm vứt qua.
Liên Kỳ Quang một đường thẳng tiến nhưng lại bị ba tầng trong ba tầng ngoài binh lính vây xem chặn đường.
“Chị đâu, tôi đánh với chị dâu…” Một nam nhân thân thể cường tráng từ trong đám người bước ra, hùng hổ nhìn Liên Kỳ Quang, giọng nói mang theo khinh thường.
Chính là còn chưa chờ người nọ nói xong, Liên Kỳ Quang đã trực tiếp bỏ lơ, bình tĩnh từ bên cạnh xẹt qua.
“Này! Này…” Nam nhân bị bỏ lơ tức giận, xông tới muốn ngăn Liên Kỳ Quang.
Chính là Liên Kỳ Quang ngay cả đầu cũng không quay lại, tay trái vung lên, hàn băng phóng ra, người nọ cả kinh, vội vàng đưa tay, một tấm khiên đất dựng đứng trước mặt, chính là gai băng không bị ngăn cặn, ngay cả một chút trở ngại cũng không có, hệt như xuyên qua đậu hủ phóng thẳng trới trước mặt nam nhân.
Gai băng phóng qua sát bên cổ, cắm phập xuống đất, mùi máu nhàn nhàn từ cổ từng chút tràn ra, nam nhân ***** **** tại chỗ, hai mắt trừng to hoảng sợ, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng không hề dừng lại chút nào của Liên Kỳ Quang.
Xung quanh là một mảnh im lặng quỷ dị.
Liên Kỳ Quang một đường thẳng tiến, đi tới đâu mọi người liền dạt ra đến đó, vì cậu mở ra một con đường.
Liên Kỳ Quang bước ra khỏi phòng vây thì dừng lại, đưa lưng về phía đám người, sườn mặt hơi cúi, mái tóc lòa xòa trước trán tạo thành bóng ma.
Liên Kỳ Quang chậm rãi vươn tay phải, băng sương xoay tròn trong tay.
Đột nhiên, Liên Kỳ Quang quỳ một gối xuống, tay phải đặt trên mặt đất, băng sương bắt đầu phóng ra bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh làm đám người không kịp trốn tránh.
Băng đông lại, lan tràn khắp sân huấn luyện rộng vài dặm, tất cả binh lính trên sân đều vận dụng dị năng ngăn cản, chính là dưới hàn băng này dị năng của bọn họ mong manh yếu ớt hệt thủy tinh, nháy mắt đã vỡ nát.
Hàn băng đông cứng hai chân bọn họ, trói buộc hành động, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn lên trên.
Trong chớp mắt, cả sân huấn luyện rộng lớn đã bị đóng băng, liếc mắt nhìn lại là cả một mảnh băng thiên tuyết địa trắng toát.
Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ đám người bị đóng băng nửa người kia.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, thản nhiên mở miệng.
“Tôi, bây giờ không muốn đánh nhau.” Chuyện cậu không muốn, ai cũng không thể ngăn cản.
Liên Kỳ Quang nâng chân rời đi, lúc bóng dáng sắp biến mất thì tay phải búng tách một cái, băng giá cả vài dặm thoáng chốc vỡ vụn, băng tuyết bay đầy rời, đặc biệt xinh đẹp.
Nhóm binh sĩ bị đông lạnh cả người run bần bật, đứng tại chỗ mà dậm chân, trong lòng cũng tràn đầy rung động cùng không thể tin.
Công kích quần thể, nháy mắt có thể phóng dị năng ra vài dặm, còn có thể khống chế linh hoạt đến vậy, tuy phần lớn nguyên do là do bọn họ khinh địch, nhưng xét kỹ thì dị năng của chị dâu tuyệt đối không thấp hơn bậc huyền đi?
Còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn còn là vị thành niên, học trò năm nhất…
Cả đám binh lính hiện giờ chỉ thầm mắng má nó, này còn để người ta sống không chứ? Đã có một Hạ Hầu Thiệu Huyền biến thái, giờ lại thêm một kẻ yêu nghiệt, huống chi hai người này lại còn kết thành đôi, nghịch thiên a! !
“Dị năng hệ băng…” Viên Linh kinh ngạc nhìn tuyết rơi đầy bầu trời, nhất thời không thể hồi phục tinh thần.
Không phải cậu ta có dị năng hệ mộc sao? Sao giờ lại…
Chẳng lẽ…
“Chậc! Dị năng của chị dâu lại tinh tiến rồi, không phải đã đột phá bậc huyền, tiến vào bậc không như boss nhà mình rồi đi?” Hiên Lãng lắc đầu.
May mắn vừa nãy không đánh, bằng không, chết chắc..