Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Nửa đêm đó khi Lục Viên bị tiểu quỷ khóc quấy bật tỉnh, theo tiềm thức đẩy sang người bên cạnh lại chỉ đẩy vào khoảng không, mở mắt ra mới phát hiện Tô Hoài đã đi đâu mất.

Nhăn nhó tỉnh dậy, Lục Viên mơ màng sang thay tã cho Tô Tân, sau đó bồng nó vỗ về, vật vã lắm bé con mới ngủ, Lục Viên lại nghe thấy trong sân có tiếng ồn ào.

“Thiếu gia, người không thể thấy chết không cứu mà”

“Ta không có hứng dẫn sói vào nhà.”

“Thiếu gia, ta đã nói rồi mà, Diệp Khanh không phải người xấu Hơn nữa, chẳng phải ở hiệu thuốc thiếu gia cũng hòa hợp với y lắm sao?”

“Hoa Tử, ngươi đừng thấy sẹo lành thì quên đau, một gã Nhan Thất đã đủ rồi, đừng rước thêm phiền phức vào người nữa.”

“Nhưng mà, thiếu gia”

“Không nhưng nhị gì hết, nếu đuổi y đi, ngươi ở lại, còn không ngươi theo y cút khỏi đây.”

Hoa Tử nước mắt nước mũi đầy mặt, trên người còn vác theo một hắc y nhân, tội nghiệp nhìn Tô Hoài. Người kia lẳng lắng đứng im phía sau, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hai người đang giằng co trước mắt.

“Hoa Tử, thôi đi, đừng cầu hắn” – Diệp Khanh cắn cánh môi trắng nhợt, thở hổn hển, nỗ lực tự đứng thẳng dậy, sau đó thoát khỏi cái đỡ của Hoa Tử, lảo đảo đi về phía cổng. Hoa Tử vội vàng đuổi theo, muốn đỡ lại bị Diệp Khanh hất đi, rồi Hoa Tử vừa chạy theo vừa đỡ

“Hoa Tử!” – Tô Hoài bất mãn rống giận.

Hoa Tử ngừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Buông tay, ngươi không cần phải làm thế vì ta” – Diệp Khanh thấy thế hơi nhíu mày, muốn tránh khỏi tay Hoa Tử nhưng bị cậu ta nắm chặt quá, y ngẩng mặt, Hoa Tử nhìn y mỉm cười, cất bước đi.

“Hoa Tử!” – Tô Hoài lại gọi, lần này Hoa Tử theo tiếng quay đầu, sắc mặt âm trầm của Tô Hoài thoáng thả lỏng.

“Thiếu gia” – Hoa Tử cười: “Ưm tiền trị thương tiền lương tháng này, có thể cho ta lĩnh trước được không?”

“” – mặt Tô Hoài đen triệt để, hừ lạnh, xoay người đi vào phía trong. Hoa Tử ngượng ngùng nhìn theo dáng lưng Tô Hoài, Diệp Khanh bên người cũng giãy dụa muốn thoát, nó đành quay lại dìu y ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa, Diệp Khanh đã không còn đủ sức chống cực, mất mặt quỵ ngã vào lòng Hoa Tử.

“Ôi tiểu tử ngươi” – Hoa Tử hoảng hốt, luống cuống vươn tay ôm thắt lưng Diệp Khanh, tay bị thấm ướt: “Ngươi chảy không ít máu rồi, chúng ta tìm y quán trước đã Cái kia, tiền tài là vật ngoài thân, ngươi đừng ôm khư khư nó nữa, mạng sống quan trọng hơn” – Hoa Tử vừa khuyên lơn, vừa bắt đầu dỡ gói đồ buộc trên lưng Diệp Khanh.

“Sao ngươi biết đây là bạc?” – sắc mặt Diệp Khanh lạnh lẽo, đè lại gói đồ, toan kề kiếm lên cổ Hoa Tử thì bị Hoa Tử dễ dàng bắt được cổ tay, thu hung khí, còn bản thân thì bị đau đến mức thở gấp.

“Diệp Khanh à, ngươi đừng cho rằng những người khác đều ngu si được không?” – Hoa Tử trừng Diệp Khanh, bắt đầu gỡ gói đồ xuống: “Trộm cũng đã trộm rồi còn

“Đó là quan ngân.” – Diệp Khanh thở dài đè tay Hoa Tử lại.

“Quan ngân? Ngươi trộm quan ngân làm cái gì?”

“Đây là quan ngân triều đình trợ cấp thiên tai nhưng bị quan viên địa phương nuốt mất.” – Diệp Khanh nói xong lại thở hắt ra một hơi, cơ thể mất máu khiến y không chống đỡ nổi, bao nhiêu vẻ yếu đuối đều bộc lộ trước mắt Hoa Tử.

Sau đó, cửa mở.

“Đã quá nửa đêm rồi còn đứng trước cửa nói mấy chủ đề này, không muốn sống nữa hả! Vào đi đã!”

Người mở cửa tất nhiên là Lục Viên, Hoa Tử khẽ sững sốt rồi chợt cười: “Thiếu sao sao, cũng là người thương ta”

“Đừng nói nhăng nói cuội nữa, mau đỡ người vào đây.” – Lục Viên nhìn qua Diệp Khanh thương tích đầy mình, quay sang nói với Hoa Tử.

Việc chạy chữa được tiến hành trong phòng của Hoa Tử, vốn ban đầu là một mình Lục Viên cặm cụi hành nghề, sau đó Tô Hoài cũng tới, còn lườm Lục Viên một hồi, Lục Viên mát mẻ cho hắn một câu: “Hẳn huynh không muốn sáng mai thức dậy liền thấy một cái xác trước cửa nhà chúng ta chứ!” – lời vừa dứt cả ba khuôn mặt còn lại đồng loạt đen, nhưng mà có hiệu quả lắm cơ, Tô Hoài thở dài: “Lần cuối đấy.” – rồi ra trợ giúp Lục Viên cứu người.

Diệp Khanh bị thương không nhẹ, cả người đầy vết đao, trên tay chân còn rõ miệng vết thương, nặng nhất là vết đâm sâu tại ổ bụng, cũng là bị thương vào đêm nay.

“Đây là lý do ngươi ngụy trang bị người khác xâm phạm đúng không?” – Tô Hoài vừa băng bó miệng vết thương vừa liếc nhìn Diệp Khanh.

Diệp Khanh không trả lời, ai nấy minh bạch. Vì sợ người khác nhìn vết thương của mình mà hoài nghi nên mới trình diễn một vở kịch bị người ngoài xâm nhập làm nhục, đồng thời có thể bình yên tĩnh dường mấy ngày.

“Ngươi là ai, vì sao lại trộm bạc cứu trợ thiên tai?” – động tác trên tay Tô Hoài không thay đổi, vừa trị thương vừa ép hỏi. Lại thấy Diệp Khanh cắn môi không hé răng nửa lời, lồ lộ một vẻ không thể cáo phụng, Tô Hoài nhăn mặt nhíu mày: “Vốn ta không muốn cứu ngươi, hai người kia cũng không nên cứu ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đã vào Tô gia, vậy cũng nên kể tường tận chân tướng, cũng tránh việc rước phiền phức cho người khác.”

“Chẳng lẽ ngươi là nghĩa tặc.” – trong bốn người, rõ chỉ có Lục Viên là hưng phấn nhất, vừa nói leo cái đã bị Tô Hoài lườm cho một nhát, muốn nói gì đó đều nghẹn nơi cổ họng, rất chi là không cam lòng bĩu môi.

Diệp Khanh nhìn lướt qua người trong phòng một lượt, thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan gì tới các ngươi, Tô đại ca nói không sai, các ngươi không nên xen vào chuyện của người khác. Hiện giờ các ngươi đã thay ta băng bó vết thương, ta rất cảm tạ, thế nhưng cũng chỉ thế thôi, ta không muốn cả nhà các ngươi dính dáng đến chuyện này.”

“Họ Diệp kia, ngươi có ý gì vậy hả? Đã thế này rồi còn sính sĩ diện gì nữa?” – Hoa Tử quáng quàng, hung hăng mà véo cổ tay Diệp Khanh một cái, cổ tay trắng ngần của Diệp Khanh nổi một vết hồng – “Ngươi cho rằng ta đang giỡn mặt nhà ngươi đấy à? Nửa đêm nửa hôm ta đi tìm ngươi, rồi cầu thiếu gia nhà ta cứu giúp ngươi, vất vả lắm mới chạy chữa xong, giờ lại để nhà ngươi ra ngoài kia tự sinh sự diệt ư? Ta ăn no rửng mơ chắc? Nếu kết quả cuối cùng là thế thì ta cứu ngươi làm quái gì?”

“Ngay từ ban đầu ta đã không cần ngươi cứu” – Diệp Khanh mím môi nói.

“Ngươi là loại người không biết phân biệt thế ư!” – Hoa Tử giận thật rồi, hận không thể tát thật mạnh vào cái miệng đáng chết kia của Diệp Khanh.

“Hoa Tử, ngươi ồn quá!” – Tô Hoài cau mày: “Đi ngã cho ta bình rượu đến đây.”

Hoa Tử đè nén cơn tức giận, gật đầu, đi ra cửa, trước khi đi còn không quên mà bắn cho Diệp Khanh một cái trừng sắc nhọn.

“Tiểu Viên, muộn rồi, ngươi về ngủ trước đi.”

“Nhưng”

“Lát nữa Tân nhi tỉnh không thấy ngươi lại quấy khóc đấy.”

“Ta biết rồi, ta đi coi tiểu quỷ kia đây.” – Lục Viên đáp ứng, đứng dậy đi ra cửa, lại như còn lưu luyến ngoái lại: “Ừm huynh không trở lại thì ta không ngủ đâu, ta còn chưa nghe hết đầu đuôi câu chuyện đâu đấy!”

Cánh cửa “chi nha~” đóng lại, trong phòng chỉ còn Tô Hoài và Diệp Khanh, gian phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở nặng nề bởi cơn đau của Diệp Khanh cùng với tiếng vải băng bó cọ sát vào nhau của Tô Hoài.

“Ngươi đuổi mọi người đi hết, có gì muốn nói thì nói đi.” – Diệp Khanh chăm chú nhìn Tô Hoài.

“Ngươi đã không tin tưởng Hoa Tử thì cũng đừng chọc nó.” – Tô Hoài thành thạo thanh lý vết máu tụ ven vết thương, cảnh cáo: “Ta không quan tâm ngươi cướp quan ngân vì ý tốt hay tâm địa gì khác, có một câu ta phải nói rõ ràng, Tô gia là một nhà đoàng hoàng, không muốn bị ngươi liên lụy, lần này ta trị thương cho ngươi, vốn dĩ cơ thể ngươi đã có căn cơ, chưa tới mức không đi lại được, phải chứ?”

Diệp Khanh là người thông minh nhạy bén, lời vừa dứt y đã hiểu ngay. Khẽ cười một tiếng, đáp: “Tô đại ca yên tâm, chuyện của ta tự ta giải quyết, ngay đêm nay ta sẽ rời khỏi đây.”

*

Ban đêm.

Khi Hoa Tử trở lại phòng, Tô Hoài đã đi, tay cầm theo bình rượu, Hoa Tử nhăn nhó nói: “Bảo mang rượu đến mà thiếu gia lại chạy đi đâu rồi! Thôi vậy, thiếu gia nhà ta sợ thiếu sao sao ghen nên chạy trước rồi, may cho tiểu tử nhà ngươi đấy, giờ thử tay nghề của Hoa Tử ta xem sao!” – đoạn Hoa Tử bắt đầu nhỏ mấy giọt rượu vào tay, chà sát một lúc rồi ngồi vào cạnh giường, kéo một chân của Diệp Khanh.

“Chân ngươi bị té không nhẹ đâu, sưng cả lên rồi này, ngươi cứ nằm hai ngày, từ từ mà dưỡng.” – Hoa Tử chà sát tay, nhìn Diệp Khanh, sốt ruột nói: “Ngươi cởi quần ra đi, không cởi sao ta bóp rượu cho ngươi được.”

“Không cần.” – Diệp Khanh thoáng ngẩn người, tiện đà quay mặt đi.

“Không cần? Vậy sao không nói sớm? Ta đổ rượu thuốc ra tay cả rồi ngươi mới nói không hả?” – Hoa Tử cả giận, túm quần Diệp Khanh mà kéo: “Ngươi lẹ lẹ lên, không phải ngại! Ai đau ai biết chứ!”

“Ta đã bảo không cần mà.” – Diệp Khanh né tránh, âm điệu cũng cao lên một ít.

“Ngươi đừng có cự nự như thế được không? Thương cũng thương rồi còn sĩ diện gì nữa!” – Hoa Tử mặc kệ, một tay đè Diệp Khanh, tay còn lại kéo tuột quần y xuống, chỉ sót chiếc khố mỏng manh. Quần vừa được kéo xuống, tay cậu chàng cũng bắt đầu xoa bóp chỗ ứ xanh: “Ta cho ngươi biết nhá, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng thiếu gia, thiếu gia té ngã không biết bao lần đâu, tay nghề ta cũng được tôi luyện nhiều năm rồi đấy, tuyệt đừng hỏi. Ngươi đừng có sợ đau, chỗ ứ xanh này cứ để ta xoa rượu cho một lúc là dễ chịu ngay” – Hoa Tử cười híp mắt, đến lúc ngẩng đầu mới ngớ cả người.

“Ngươi ngươi làm gì đấy chẳng phải muốn xoa rượu sao? Sao” – Diệp Khanh bị Hoa Tử nhìn đến nôn nao, chột dạ nói.

“Khụ khụ xoa xoa đây” – Hoa Tử cúi đầu, lòng lại rít gào không yên – tiểu tử này còn xấu mẹ nó hổ chứ!

Hoa Tử ngấm ngầm tự điều chỉnh hơi thở đều đặn, Diệp Khanh ơi là Diệp Khanh, tiểu tử ngươi có chút tự giác nào không thế hả? Da đã trắng thì chớ, rồi, vừa nãy nhìn thấy, ngươi còn đỏ từ cổ đến tận mang tai, làm nó phải mặc niệm một trăm lần “A di đà phật” mới kìm nén được khát vọng muốn bổ nhào lên tiểu tử này!

Thế mới nói, Hoa Tử của chúng ta rất chi là nhiệt tình, gặp phải tình thế như ngày hôm nay cũng do nhiệt tình mà ra cả đấy, cơ bản là có nghĩ ngợi gì đâu, chỉ muốn giúp người ta xoa rượu trị thương thôi mà. Kết quả thì sao, trông thấy khuôn mặt hồng nhuận của Diệp Khanh làm không khí trong phòng càng lúc càng bức bối, việc xoa bóp từ khi nào trở nên ám muội thế chứ. Cuối cùng cả hai đều không chịu nổi, Diệp Khanh thì tránh sang một bên, Hoa Tử cũng vội vã rút tay về.

“Được rồi, ngươi ngủ trong này đi, ta ra sài phòng ngủ.” – Hoa Tử ném lại một câu rồi ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.

“” – Diệp Khanh nhìn theo dáng chạy của nó, muốn nói gì đó, chung quy vẫn chẳng thốt thành lời.

- Đằng nào đêm nay cũng phải đi, thôi quên đi vậy.

Trước lúc rạng đông, trời mưa bay lất phất, Diệp Khanh nhẹ nhàng nhỏm dậy, cầm gói đồ, ra cửa, nương theo ánh sáng mờ nhạt bước qua sân

Đột nhiên Diệp Khanh khựng lại, sững người nhìn dáng người đứng sẵn trong sân, lúc này, người kia mới quay đầu lại.

“Ha ha, ngươi cũng không ngủ sao?” – Hoa Tử cười.

“” – Diệp Khanh khẽ quay đầu qua hướng khác: “Đa tạ ơn cứu mạng, sau này nhất định ta sẽ hoàn lại, ta đi đây.”

“Đi? Đi đâu?” – Hoa Tử vẫn cười.

“Không liên quan tới ngươi.”

“Vậy ngươi cứ đi đi, coi như ta phí công cứu một người vô ơn vậy!”

Diệp Khanh nghe xong, cõi lòng chợt nhạt thếch, thế nhưng vẫn gắng hít thật mạnh, trực thẳng hướng cổng.

“À, nếu gặp quan phủ tới bắt ngươi thì nhớ khai cả ta vào nhé.”

Diệp Khanh bặm môi, bước tiếp.

“Tiền chữa bệnh ta cho ngươi nợ, chờ khi ngươi có tiền rồi chớ quên trả cho ta, coi như quen biết một thời gian, ta không lấy lãi đâu!”

Bặm môi, tiếp bước.

“Cuối cùng miễn phí cho ngươi một lời khuyên, một mình không tốt đâu, nếu không phải chống đỡ đến chết thì cũng đói mà chết! Rõ ràng có người giúp đỡ mà ngươi ngang ngạnh muốn đơn phương độc tấu, đó không phải khí phách, đó là ngốc!”

“Họ Hoa kia, ngươi nói xong chưa!” – Diệp Khanh quay phắt đầu lại, hung hăng trừng Hoa Tử.

“Một câu cuối nhe.” – Hoa Tử cười cười: “Diệp Khanh à, ngươi có thấy túi đồ của mình nhẹ hơn không?”

Diệp Khanh sửng sốt, bấy giờ mới mò tay vào bao đồ, rồi tức tối trừng Hoa Tử: “Bạc của ta đâu?”

Hoa Tử bật cười: “Ta đã đứng đây suy nghĩ cả đêm, nghĩ vì sao ta lại giúp người vô tâm vô phế như ngươi, nghĩ nhiều lắm, cuối cùng ta cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.” – Hoa Tử thoáng dừng một chút, giờ đây cậu cười đặc biệt sáng lạn: “Diệp Khanh à, ta thích ngươi, ngươi cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.”

“”

Hoa Tử nói xong, vươn vai duỗi eo, bắt đầu lộn trở lại phòng: “Chẳng phải ngươi muốn đi sao? Cổng không khóa đâu. Cơ mà này nếu ngươi còn tiếc số bạc ấy thì nói cho ta biết lý do, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

_______

Tác giả: Kỳ thực điều ta muốn nói là: – cái gã Tô Hoài này thiệt đáng đánh, có thể nói, trừ Lục Viên ra, gã ta chẳng nể mặt người khác chút nào

Hoa Tử đáng thương quá, tiểu thụ của cậu chàng quả là một nhân vật gai góc đây


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui