Editor: Cửu Vỹ Hồ
Về đến nhà Ngàn Thảo liền mượn cớ bị thương nằm lì ở xe không chịu đi, Tân Xuyên cũng không vạch trần nàng, đem nàng ôm vào lòng bế lên lầu, mãi cho đến khi lên đến nơi, Ngàn Thảo vẫn như con gấu Koala ôm chặt lấy cổ Tân Xuyên không chịu nhúc nhích.
"Ta không muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện, càng không muốn động đậy gì hết" Ngàn thảo nhắm mắt lại nói: "Phía sau lưng vẫn còn đau."
"Vậy ngươi không cần động." Tân Xuyên đem nàng đặt ở trên giường, sau đó giúp nàng cởi quần áo, lại đem nàng đi tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ quá trình Ngàn Thảo đều chỉ nằm im như lợn chết =.=. Thời điểm Tân Xuyên chà lau thân thể cho nàng, Ngàn Thảo phát hiện tiểu huynh đệ của hắn giống như "có dị động", trong lòng nàng cười gian một tiếng: lão nương hôm nay có bệnh, ngươi muốn động cũng động không được ta ha ha ha~~~ nghẹn chết ngươi ~ ~
Quả nhiên mãi cho đến khi làm xong tất thảy mọi việc Tân Xuyên đều không có động đến nàng, hắn đem nàng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng bôi thuốc phía sau lưng sau đó chạy vào phòng tắm. Ngàn Thảo lúc này trong lòng đã cười đến nghiêng ngả, người này sẽ không phải là tự đi "xử lý" đi....
Ngày hôm sau đi đến trường, việc đầu tiên Ngàn Thảo làm là cầm đơn từ chức đến lớp học thông báo cho mọi người, nàng muốn vì học sinh trong ban dạy buổi toán học cuối cùng. Nàng đem sơ đồ tương đối thích hợp với trình độ của học sinh trong lớp mà lúc trước Tân Xuyên đã vẽ cho viết nhanh lên bảng đen. Đám học sinh này hôm nay cũng thật khác thường, trong lớp thế nhưng không có một học sinh nào nói chuyện hay giở trò nghịch ngợm, tất cả đều ngoan ngoãn nhanh chóng ghi chép bài học.
Chuông tan học nhanh vang lên, Ngàn Thảo cúi người chào cả lớp, sau đó cầm trên tay đơn từ chức nhẹ giọng "Tốt lắm, hiện tại lão sư phải đi văn phòng tìm hiệu trưởng đại nhân. Đợi ta trở về chúng ta liền cùng đi ăn cơm."
Nghe vậy cả lớp học đều yên tĩnh không có thanh âm
Gì thế này, Ngàn Thảo gãi gãi đầu bước ra phòng học, nhưng là nàng vừa mới đặt chân ra khỏi cửa chưa đi được hai bước, phía sau có một học sinh chạy nhanh đến, hắn giật lấy đơn xin từ chức của nàng, roẹt một tiếng xé thành hai nửa
"Nghiêm Húc! Ngươi muốn làm loạn cái gì thế hả!"
"Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu ngươi cảm thấy ở trường học không có cảm giác an toàn, ta liền luôn luôn đứng ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi."
"..." Ngàn Thảo đầu đầy hắc tuyến.
"Kể cả đối phương có là lão sư thì sao chứ, bất kể là ai khi dễ ngươi, ta đều có thể che chở cho ngươi."
Ngàn Thảo chẳng phải vì lý do này mà quyết tuyệt muốn rời đi như vậy, chẳng qua là nàng mệt mỏi, muốn trốn tránh cái trường học biến thái làm cho người ta chán ghét này mà thôi. Nghe Nghiêm Húc nói như vậy, trong lòng Ngàn Thảo có hơi dao động, nàng thật lòng thích đám học sinh này giống như Tiêu Lệ tối hôm qua khi nghe nàng tuyên bố quyết định rời còn quay đầu yên lặng rơi lệ.
"Lão sư!" Phía sau lại có người gọi tên nàng, Ngàn Thảo quay đầu lại ngoài ý muốn thấy được đầu húi cua cùng đám bạn bè của hắn.
"Ngàn Thảo lão sư! Ngày hôm qua chúng ta đã trừng phạt ba tên kia rồi, ngươi đừng đi, nếu ngươi sợ hãi vậy thì mấy người chúng ta ngày nào cũng đều đi theo ngươi, từ bây giờ ngươi chính là lão đại của chúng ta. Ai bất kính với ngươi chúng ta liền đánh hắn"
"Uy uy, không cần bạo lực như vậy đi, giống như ta biến thành sơn đại vương vậy a" Ngàn Thảo có xúc động cảm thấy bản thân giống như đã bước được nửa bước trên con đường trở thành sơn lão đại =.=
"Ngàn Thảo lão sư đến cùng thì ngươi có chịu đáp ứng hay không a!" Đầu húi cua nóng nảy, hắn hướng phía sau trừng mắt một cái "Còn không gọi mau!"
Ngay sau đó, Ngàn Thảo liền nghe được một tiếng hét kinh người, vang vọng cả hành lang, làm nàng một phen khiếp sợ: "Đại vương!"
Húi cua lúc này sắc mặt túng quẫn, gõ đầu đám bạn phía sau "Là đại tỷ! Đầu các ngươi làm bằng cái gì thế hả!"
Ngàn Thảo: "..." Hãn.
"Khụ khụ...Cái kia, các ngươi... Aiz, thôi được rồi, để ta trở lại cùng bạn trai thương lượng đã."
Ngàn Thảo không nhìn thấy bàn tay đầu húi cua lúc này đưa ra sau lưng hướng về phía Hữu Lệ đang tựa người vào cửa đánh cái dấu V, hắn biết chiêu này sẽ hữu dụng mà nha.
Chuyện bản thân muốn từ chức chỉ có học sinh trong lớp biết, cho nên giờ phút này Ngàn Thảo thật sự quẫn, những người khác trong trường liệu có thể nào nghĩ rằng nàng đang dạy hư đám tiểu hài tử này không a...
Đúng lúc này, Ngàn Thảo nghe thấy một trận thanh âm chuông điện thoại dồn dập, húi cua, Nghiêm Húc, cả đám bạn bè phía sau hắn, cơ hồ cùng một lúc chuông điện thoại đều reo vang.
Ngàn Thảo rất có đạo đức nghề nghiệp lên tiếng: "Không phải bảo các ngươi vào lớp đều tắt hết chuông điện thoại đi sao!"
Nghiêm Húc cầm lấy di động nhìn nhìn, ánh mắt nhất thời ngây dại nhìn chằm chằm màn hình vẫn không nhúc nhích, Ngàn Thảo nhìn cả đám học sinh, tất cả đều chung một biểu cảm như thế.
"Cái tin nhắn gì vậy a, làm sao mà tất cả các ngươi đều cùng nhận được." Ngàn Thảo nhìn thấy một vị lão sư đi ngang qua cửa lớp cũng đang cầm điện thoại lên xem, vì sao tất cả mọi người đều nhận được, chỉ có nàng là không nha.
"Ngàn... Ngàn Thảo lão sư!" Đầu húi cua thanh âm có chút run rẩy, hắn cầm màn hình di động giơ lên trước mặt Ngàn Thảo "Ngươi xem... này này này... chuyện này làm sao có thể... Ngươi cùng Cao Đồ?"
Nghe thanh âm đầu húi cua có vẻ hoang mang, bất khả tư nghị (không có khả năng)
Ngàn Thảo nhìn về phía màn hình, trong đầu nhất thời như có cái gì nổ tung, ngốc lăng đứng tại chỗ
Trên màn hình là bức ảnh một nam một nữ đang hôn môi, mà nhân vật nữ chính trong đó cư nhiên lại là nàng, nhân vật nam kia... là Cao Đồ.
Tuy rằng nhìn qua rất giống như thật, nhưng Ngàn Thảo biết chuyện không phải như vậy! Ảnh chụp kia là chụp ở trong văn phòng, bởi vì nhìn từ góc độ này nên giống như hai người đang hôn môi. Ngàn Thảo nhớ được bộ quần áo mà mình mặc trong tấm ảnh chính là bộ mà nàng mặc hôm Cao Đồ đến văn phòng nhận lỗi với mình, lần đó nàng còn vô cùng cảnh giác khi phát hiện có bóng dáng Tiểu Vân lấp ló ngoài cửa.