Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Gả vào Ma tộc, kẻ khác sống không bằng chết, Phượng Sở Tiêu khác họ, y sống trong sự nâng niu cưng chiều của Ma Quân Bạch Hoạ.

Hệ thống vốn im lìm mấy năm từ ngày y đuổi nam chủ đi nay quay lại, nhào vào lòng y dụi dụi, mãi một lúc mới bảo:”Chủ thần chuyển tích điểm vào tài khoản của kí chủ rồi, nhưng kí chủ à, có chuyện không nhỏ đâu, uy tín của ngài bị trừ rồi, hơn nữa còn trừ những bảy điểm”

Y tức giận, xách tiểu bạch miêu trong lòng lên, đứng dậy bước ra ngoài mở cửa ném ra vừa lúc Bạch Hoạ quay lại. Hắn nhìn bạch miêu bị ném ra đang nằm trên đất la hét sau đó mở cửa phòng đi vào. Cửa phòng đóng lại cũng là lúc giọng hắn vang lên, giọng điệu trầm thấp dáng vẻ kiêu ngạo mà hỏi y:”Sư tôn, người thấy thế nào?”

Phượng Sở Tiêu hừ lạnh bảo:”Tên khốn nhà ngươi còn không bằng một góc của Hàn Tinh, hắn hứa với bổn tôn chỉ cần bổn gả cho hắn thì không những kiệu tám người khiên đưa bổn tôn vào cửa môn phái, giao quyền quản lí môn phái cho bổn tôn, ngươi bắt ép ta lên kiệu đã vậy kiệu chỉ bốn người khiêng, ngươi bằng hắn chưa?”

Hắn tiến tới nhấc khăn voan che mặt của y lên, cúi người hỏi:”Hắn? Hắn để người làm chưởng môn phu nhân, người cũng chỉ nắm quyền hai môn phái thôi, gả cho ta người nằm quyền trên dưới Ma tộc, Ma binh có thể cho người tuỳ ý điều động, hơn nữa toàn bộ quyền sinh sát đều đặt vào tay người, làm Ma Hậu của ta so với chưởng môn phu nhân tốt hơn nhiều, rất nhiều kẻ mơ mộng vị trí này muốn trèo nhưng đều thất bại, sư tôn trong lòng ta chỉ có một mình người”

Y nhàn nhạt hỏi:”Ý ngươi chính là bổn tôn có phước có đức lắm mới có thể ngồi lên vị trí ma hậu vạn người thèm muốn này?”

Bạch Hoạ vội vàng sửa lại nói:”Không có không có, ý ta là ta có phước tu tám đời tám kiếp mới có thể lấy được người”


Sở Tiêu không thèm để ý đến hắn, y cầm lấy gối vứt cho hắn bảo:”Ngươi ngủ dưới đất bổn tôn ngủ trên giường”

Bạch Hoạ vội gọi:”Sư tôn”

Y tức thì đứng dậy túm cổ hắn ném ra khỏi phòng, tiểu bạch miêu trước cửa nhanh chân chạy vào nhảy lên giường y nằm. Bạch Hoạ đập cửa gọi:”Sư tôn, người nỡ lòng nào ném ta khỏi cửa ngay đêm tân hôn vậy?”

Hệ thống nói với y:”Kí chủ, nhiệm vụ kiếp này của người không phải cùng nam chủ yêu đương đâu, chính là khiến hắn hoàn toàn hắc hoá huỷ diệt tam giới”

Y “hừm” một tiếng rồi bảo:”Nguyên chủ gây dựng hình tượng chưởng môn cao lãnh vô tình không nhuốm bụi trần nhiều năm, ta lúc trước cũng không thèm để ý đến họ trực tiếp bế quan tu luyện sau hôm đó, bọn họ tiếp xúc với ta không nhiều, chỉ cần ta dính lấy hắn, buông lệnh ép hắn phục tùng mình, khiến hắn đã yêu càng yêu thêm, sau đó chỉ cần đám đó biết được hắn gây hại như vậy nhất định sẽ cho người giết hắn, ta thay hắn đỡ một kiếm như vậy không phải khiến hắn hoàn toàn hắc hoá sao?”

Hệ thống giơ ngón cái tán thành, y thổi tắt nến, nằm trên giường lăn qua lăn lại dặn hệ thống:”Đo thời gian, một canh giờ sau báo ta kêu hắn vào”

Hơn nửa canh giờ sau, mèo nhỏ quay lại nhảy lên giường gào lên “meo” một tiếng khiến y kinh hãi bật dậy, hệ thống mèo báo với y:”Hơn một canh giờ rồi thưa kí chủ”

Y ngồi dậy dụi dụi mắt, tiến ra mở cửa. Bạch Hoạ đang ngồi trước cửa, đầu tựa vào cột mà ngủ, y tiến tới vỗ vai hắn, Bạch Lâm sực tỉnh quay đầu nhìn y. Sở Tiêu “khụ” một tiếng nói:”Vào trong đi”

Bạch Hoạ kinh ngạc hỏi:”Thật....thật sao?”

Sở Tiêu vành tai có hơi đỏ bảo:”Chúng ta hiện tại đã bái đường thành phu phu không còn là sư đồ nữa, ta không có tư cách ném ngươi ra khỏi phòng”

Bạch Hoạ vui mừng kéo y trở vào, hắn ôm y trên giường, mãi một lúc mới nói:”Chúng ta chưa uống rượu giao bôi”

Cả hai trở dậy uống chén rượu giao bôi, rồi quay lại giường, Bạch Hoạ hỏi y:”Nếu đã bái đường thành phu phu không còn là sư đồ ta có thể chạm vào người không?”


Sở Tiêu đang xoay lưng về phía hắn hơi mím môi rồi đáp:”Được, chúng ta là phu phu mà”

Sáng sớm hơn sau y mơ màng mở mắt tỉnh dậy trong lòng hắn, Bạch Hoạ đang ôm y ngủ say.

Y vương tay chạm lên mặt hắn, nét mặt vẫn như cũ, là mặt đời trước của Trình Tranh. Y mỉm cười rồi cựa mình rúc đầu vào hõm cổ đối phương.

Bạch Hoạ thấy động tỉnh dậy nhìn y, hắn tưởng y lạnh nên mới dính sát mình, dù sao địa phận Ma tộc trăm năm nay đều rất lạnh lẽo, tuyết bên ngoài phủ trắng xoá.

Nơi y ở luôn ấm áp, tuy nguyên chủ tu tiên, nhưng bản thân nguyên chủ luôn sợ lạnh, bị ám ảnh với cái lạnh từ nhỏ. Y khác đối phương, không bị ám ảnh với cái lạnh nhưng bản thân y cũng sợ lạnh. Phòng nguyên chủ mùa đông luôn ấm áp, nguyên chủ chui rúc trong phòng không muốn ra ngoài, nhiều khi còn ngủ vùi trong chăn ấm không thèm dậy.

Bạch Hoạ biết rõ chuyện này, buổi sáng lúc nào nguyên chủ và cả y đều cuộn mình trong chăn không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút, coi cái lạnh buổi sáng, dậy sớm và mùa đông là kẻ thù không đội trời chung.

Bạch Hoạ muốn cười nhưng hắn không làm vậy, hắn kéo chăn lên ủ ấm cho y, cũng ôm chặt y trong lòng để y không bị lạnh.

Hắn muốn cả đời bảo bọc nuông chiều y.


Ba ngày sau, cả hai xuất hiện trong con phố của nhân gian. Y chạy khắp quán này quán nọ ăn đồ ăn, hắn đi phía sau y, rút tiền ra trả. Cuối cùng cả hai dừng trước một quán trà, y ngồi bên cạnh hắn, tay mân mê bức tượng gỗ trong tay.

Hắn hỏi y:”Thích vậy sao?”

Sở Tiêu gật đầu đáp:”Thích”

Bạch Hoạ nổi hứng liền trêu chọc y:”Không phải bản tôn ở cạnh ngươi sao? Sao phải ôm bản sao?”

Thấy hắn nói đúng, Sở Tiêu đặt bức tượng lên bàn, quay sang tựa đầu vào vai hắn, dùng tay mình đan vào tay hắn, y nói:”Ngươi nói có lí, bản tôn rất to lớn, ôm lại rất ấm”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận