Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Năm nữ đế mười sáu tuổi, Thần Quân đã mười hai tuổi, có thể kế vị.

Nữ đế trúng độc băng hà ngay trong đêm, triều thần đề nghị Nhiếp Chính Vương đăng cơ. Y không đồng ý, ra lệnh cho người đưa thế tử của Dụ vương vào, y nói:”Đây là nhi tử của Dụ vương, mang huyết mạch của hoàng thất”

Họ không biết thực hư ra sao, nhưng cũng không hề phản đối, nữ đế băng hà tân đế đăng cơ. Hậu cung được giải tán. Sở An lập tức cuốn gói quay về.

Ba ngày sau đệ nhất mỹ nam phong lưu Phượng Sở An quay lại, việc đầu tiên là đến thanh lâu có kĩ nam duy nhất trong kinh thành.

Mười năm sau, hoàng đế đã lớn, trong Dưỡng Tâm Điện đè Nhiếp Chính Vương trên long sàn.

Hoàng Đế bóp cằm y gọi:”Sư phụ”

Nhiếp Chính Vương đáp ngay:”Ta đây”

Hoàng Đế liền hỏi:”Người gả cho ta đi sư phụ, đồ đệ thích người”

Nhiếp Chính Vương liền nói:”E là không được rồi, hoàng hậu không thể là nam tử, hơn nữa ngươi là hoàng đế”


Hoàng đế hỏi y:”Người thích con không?”

Nhiếp Chính Vương trả lời:”Thích…ta thích”

Kinh thành có Vân Uyên Hầu Phủ, Vân Uyên Hầu phong lưu đa tình, hậu viện có rất nhiều nam sủng trên dưới hai trăm người, một đêm ngủ cùng ba người. Hơn nữa cũng hay nạp thêm, là người đoạn tụ duy nhất trong kinh, rất nổi tiếng, cả lão già sáu mấy tuổi cũng theo đuổi Vân Uyên Hầu, nữ tử trong kinh không thể gả, quan sai không dám bắt nộp thuế độc thân vì nam nhân kinh thành có trăm người thì cũng tám mấy người là nam sủng của Vân Uyên Hầu, mà Vân Uyên Hầu là đệ đệ Nhiếp Chính Vương, hoàng đế rất sủng ái Phượng gia không thể động.

Hơn nữa hai năm trước từng có một trường hợp, một nam sủng của Vân Uyên Hầu quay về thăm nhà, bị phụ mẫu trói lại ép hôn với một tiểu thư. Nam sủng ấy không chịu bái đường, tiểu thư ấy không sinh được hài tử mà phu quân còn chạy về Vân Uyên Hầu Phủ bám chặt lấy Hầu gia xin lỗi, xin đối phương đừng bỏ rơi mình, bị hầu gia chê bẩn không nhận, vị tiểu thư kia bị đánh chết vị kia cũng tự sát sau đó, nên không ai dám ép hôn giữa nam sủng của Vân Uyên Hầu Phủ với ai, họ mê hầu gia đến chết đi sống lại, không bỏ được.

Hoàng đế lập Nhiếp Chính Vương làm hậu, triều thần phản đối nhưng một người bị chém chết.

Hậu cung không thể can dự triều chính, Sở Tiêu sau khi thành hậu vẫn được can dự, hơn nữa trên triều còn bị ép ngồi trên đùi hoàng đế Sở Chi Hoành.

Trưa dùng ngọ thiện cùng hắn, xử lí tấu chương cùng hắn, nghỉ ngơi cùng hắn, tắm cùng hắn, hầu hết chuyện gì cũng là làm cùng hắn.

Là y muốn, hắn chỉ đồng ý. Hệ Thống cũng rất khó hiểu việc này những vẫn không nói gì.

Năm năm sau khi thành hoàng hậu, hệ thống nói với y:”Kí chủ, đến lúc đi rồi”

Y khẽ gật đầu nói:”Được đi thôi”

Lúc đó hoàng đế đang đi vệ sinh, vừa quay lại đã thấy y đang ngã xuống không còn sức sống.

Y bị đưa đến thế giới tiếp theo.

Bối cảnh là hiện đại, có chút tu tiên, là thế giới có tiền có quyền, tu tiên có quyền cao hơn người có tiền.

Thân phận của Sở Tiêu là nhị thiếu gia Phượng gia, trước có anh cả, sau có em trai nhưng cậu là cục cưng bảo bảo trong mắt cả gia đình. Có hôn ước từ nhỏ, đối phương lớn hơn cậu năm tuổi, là A đỉnh cấp.

Hơn nữa đây còn là thế giới EABO, hiện tại nguyên chủ đang kéo một nam nhân đi từ hôn, cả hai đã đứng trước mặt người sắp bị y từ hôn lại là Thần Quân, hệ thống nói:”Đó là phu ngài đó kí chủ”


Đối phương thấy y đã đến cửa, còn dắt theo nam nhân liền hỏi:”Đến làm gì? Từ hôn?”

Y rút tay ra, xoay người đạp đối phương ra ngoài rồi quay lại trả lời:”Không có, không từ, nhớ anh nên đến”

Đối phương nghe xong mỉm cười, vương tay vẫy cậu đến bên cạnh vỗ vỗ đùi. Sở Tiêu nhào đến ngồi lên đùi đối phương, nam nhân trước mặt thấy cậu ngoan ngoãn rất vui, hắn nói:”Tốt, ngoan”

Y tựa đầu vào vai đối phương, người bị y dắt đi từ hôn kia bỗng nhiên lao vào, hét lên:”Không phải em bảo em yêu anh sao A Tiêu? Em bảo em ghét hắn không muốn gả cho hắn muốn từ hôn mà”

Sở Tiêu muốn mắng người, đối phương hỏi cậu:”Em muốn từ hôn?”

Sở Tiêu lắc đầu nói:”Không từ hôn, muốn cưới sớm”

Đối phương khẽ gật đầu rồi bảo:”Quản gia, thả chó tiễn khách”

Quản gia tức khắc tiến tới lôi người kia rời đi, nam nhân kia cầm điện thoại gọi đi, đầu bên kia bắt máy, hắn nói:”A Tiêu đến nhà con…vâng, em ấy muốn kết hôn sớm…vâng con biết rồi”

Nói xong liền cúp máy rồi nói với cậu:”Mẹ bảo sẽ chuẩn bị, em đợi vài ngày nữa sẽ có tin”

Cậu gật gật đầu, khẽ dụi trong lòng hắn như một chú mèo nhỏ. Hắn nói:”Quản gia, con mèo nhỏ đâu rồi? Mang nó đến đây cho thiếu phu nhân chơi”


Quản gia liền trở vào bế ra một con mèo nhỏ lông trắng dài. Cậu đón lấy rồi hỏi:”Anh nuôi mèo?”

Hắn trả lời:”Mèo em tặng, phải nuôi”

Cậu nhớ ra, nguyên chủ năm mười bảy tuổi khi đã tặng hắn một con mèo trắng, cậu giữ một con mèo đen. Sau đó liền không liên lạc nữa, nguyên chủ đi du học bị tên vừa này hớp hồn nên mới kéo về để từ hôn.

Hắn hỏi cậu:”Em ở bên nước ngoài là người yêu hắn?”

Cậu liền nói:”Còn không phải vì quá chán sao? Ở bên đó không có anh, cũng không thể liên lạc với anh mà”

Hắn hỏi thêm:”Hắn làm em rồi?”

Cậu nghe xong liền hơi im lặng, sau đó liền lắc đầu bảo:”Chưa động, không tin anh có thể kiểm tra”

Theo kí ức của nguyên chủ và cả thông tin hệ thống, nguyên chủ trước nay chưa từng ngủ qua đêm với người kia, càng chưa từng để đối phương động vào.

Hắn nghe xong liền bỏ máy tính xuống đóng lại, bế cậu nhấc lên mang đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận