Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh


Đến thế giới thứ năm, việc đầu tiên mà Phượng Sở Tiêu làm không phải là chạy ra ngoài chơi mà là triệu hồi thú.

Hệ thống nhắc nhở y:”Ngài ấy chỉ có thể biến thành hồ yêu, nhân ngư, long thần và phượng hoàng”
Phượng Sở Tiêu trực tiếp triệu hồi phượng hoàng.

Tiếng phượng hoàng vang khắp tông môn, một vòng tròn lửa xuất hiện trên bầu trời tông môn, một con phượng hoàng lửa bay ra từ bên trong bay thẳng về phía viện của y.

Phượng hoàng xuất thế nghĩa là trong tông môn có một thuần thú sư.
Tông môn đã vang danh thiên hạ vì sở hữu ba đan sư và năm kiếm tu nay lại xuất hiện một thuần thú sư.
Phượng hoàng đáp xuống cạnh y biến thành dạng người.

Sở Tiêu hét lên:”Tuyệt vời”
Chủ thần mặt vô cảm hỏi:”Ngươi cũng ít có rảnh lắm nhỉ?”
Sở Tiêu cười trừ rồi hỏi:”Nói cho ta biết đi chủ thần, ngươi tên là gì để ta tiện gọi ngươi”
Nàng hơi im lặng, có lẽ đang lục tìm kí ức vụn vặt của bản thân, hơn ngàn năm nay đã không có ai gọi thẳng tên nàng rồi.


Mãi một lúc nàng mới đáp:”Ta tên là…ngươi gọi ta là Dương được rồi, không cần biết họ tên đầy đủ của ta”
Nghe nàng nói, cậu hơi im lặng rồi thở dài, cậu nói:”Ta hiểu rồi, ta không đủ mạnh mẽ ngang sức làm đối thủ của ngài nên ta không biết”.

Nàng lắc đầu bảo:”Không phải, ngươi căn bản sớm muộn cũng biết nên không cần phải nói sớm làm gì”
Cậu liền hỏi:”Sớm muộn là khi nào?”
Nàng đáp:”Đến thế giới cuối cùng ngươi sẽ biết tên của ta thôi”
Cả hai kí khế ước ràng buộc linh hồn tạm thời, nàng nói:”Khi đã kí chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, không cần biết ngươi có triệu hồi ta hay không ta vẫn sẽ đến, còn có trong thế giới này ta chính là Thiên Đạo, lời ta nói chính là ý trời nên ngươi không cần lo lắng khi gặp đối thủ mạnh hơn mình, mạnh hơn ngươi thì có thể nhưng mạnh hơn ta thì chưa chắc”
Nói xong nàng biến về dạng phượng hoàng kêu lên một tiếng rồi bay về cổng không gian.
Ngày hôm sau là ngày kiểm tra, chưởng môn mang ra một quả cầu đặt ở nơi cao nhất rồi nói:”Đây là thứ kiểm tra các ngươi, màu xanh lá là tu tiên bình thường, vàng là đan sư, đỏ là thuần thú sư và xanh dương là kiếm tu, kiếm tu chúng ta rất hiếm, tông môn chúng ta còn chưa tới năm người là kiếm tu, thuần thú sư và đan sư trong tông môn chúng ta cũng hiếm, đa số đều là người bình thường, ta mong các ngươi có thể đạt bậc cao nhất để tông môn chúng ta rạng danh thiên hạ”
Chưởng môn nói xong liền rời đi để lại mọi chuyện cho trưởng lão lo liệu.

Y đang đứng ngó nghiêng ngó dọc thì đối phương đã tiến tới nắm cổ cậu xách lên nói:”Tiêu nhi, đừng làm ta thất vọng, ta nhặt con về nuôi vì nghĩ con có tư chất cao, làm rạng danh tông môn, tuy con mới năm tuổi nhưng cũng lên thử xem thế nào đi”
Sở Tiêu quơ quơ bàn tay nhỏ nói:”Chưởng môn, con không làm được, con sợ”
Chưởng môn ôm y vào lòng, thở dài xoa xoa đầu y bảo:”Đừng lo lắng, dù chuyện gì xảy ra con không có tư chất tốt ta vẫn sẽ nhận con làm đệ tử thân truyền, Tiêu nhi là bảo bảo bé bỏng của ta mà, ta ôm con lên, con chỉ cần đặt tay lên quả cầu, và như ta dạy con, con phóng ra chút linh lực để quả cầu cảm nhận là được, con hiểu chứ?”
Sở Tiêu gật gật đầu.

Chưởng môn rất hài lòng bế y lên cạnh quả cầu, bàn tay nhỏ vương ra chạm lên, linh lực cũng cùng lúc phóng ra.

Quả cầu từ xanh lá chuyển sang vàng sau đó lại chuyển thành đỏ rồi cuối cùng chuyển qua xanh dương.

Bốn màu sau đó cùng nhảy qua nhảy lại.

Trưởng lão kinh hãi hét lên hỏi:”Quả cầu hỏng rồi à?”
Chưởng môn nói ngay:”Không có khả năng, sư tôn truyền lại cho ta bảo nó không có khả năng tiên đoán sai và vĩnh viễn không bao giờ hỏng”
Nghe được điều này trưởng lão run lên, chỉ vào y hét lên:”Đây nhất định là chuyển thế của sư tổ, sư tổ lập môn chính là người tu được cả bốn, đây là thiên tài của thiên tài”
Chưởng môn xoa xoa đầu y, Sở Tiêu xoay người lại gục mặt vào lòng hắn.


Chưởng môn liền mang y rời đi.

Ngài nghĩ có lẽ do y sợ hãi trước trưởng lão.
Một đám đệ tử chạy nhanh đến, vừa chạy vừa nói:”Sư tôn, trả tiểu sư đệ cho bọn con”
Chưởng môn thở dài định trả nhưng y đã ôm chặt lấy cổ đối phương không chịu buông.
Hắn chỉ đành bất lực bảo:”Sư đệ con ngủ rồi, ôm chặt ta không buông, ta không gỡ được, gỡ sẽ làm sư đệ con tỉnh giấc”
Ba ngày sau, chưởng môn ra lệnh mở Mộ Kiếm cho đệ tử kiếm tu vào lựa kiếm, nhưng đệ tử vào nội môn là kiếm tu trừ y ra cũng chỉ có ba người.
Chưởng môn muốn bế y vào nhưng y không chịu, y nói:”Con muốn tự vào, sư tôn thả con xuống đi”
Chưởng môn nói ngay:”Vi sư không an tâm chút nào, con chưa tu luyện không thể đánh nhau với kiếm linh, tốt nhất là để ta vào, nếu kiếm linh đánh con ta bảo vệ con sau đó giúp con kí khế ước”
Sở Tiêu im lặng một lúc rồi đáp:”Được ạ”
Hắn bế y vào Mộ Kiếm, các thanh kiếm đều muốn chọn y làm chủ toàn bộ đều bay lên, Sở Tiêu không biết chọn, chưởng môn chỉ cây cuối cùng hỏi y:”Con thấy cây kia được không? Nó là một thanh tốt hơn nữa còn rất hợp với con”
Một con chim nhỏ với bộ lông đỏ bay đến, đậu lên vai y nói khẽ:”Ta đến rồi, trong mộ kiếm này còn có thanh tốt hơn thanh sư tôn ngươi chọn, nhưng nó khá cọc cằn khó tính, hơn nữa cũng rất mạnh, sư tôn ngươi không phải đối thủ của nó”
Nói xong liền đập cánh bay đi, Sở Tiêu hét lên:”Sư tôn, thú cưng của con, người chạy theo nó đi”
Chưởng môn bất lực chạy theo.

Đến cuối Mộ Kiếm cả hai nhìn thấy một thanh kiếm treo một miếng ngọc bội, trưởng môn khó hiểu nói:”Nó từ đâu xuất hiện vậy? Ta còn chưa từng thấy nó ở đây”
Chủ thần dùng móng vuốt cầm lấy nó bay về phía y, Sở Tiêu cầm lấy, ngài dùng truyền âm bảo:”Nó tên là Tiêu Dao, là kiếm của Thiên Cung Thái Tử tiền triều, ta cho ngươi mượn kiếm của huynh trưởng đấy”
Thanh kiếm phát ra linh lực mạnh mẽ đủ hất văng cả những thanh kiếm khác, chủ thần hét lên:”Mau dùng linh khí trấn an”
Y vội vàng truyền linh khí vào thanh kiếm.


Tiêu Dao Kiếm liền yên tĩnh.

Chưởng môn mỉm cười bảo:”Tuy ta không biết nó tên gì nhưng xem ra nó nhận con làm chủ rồi, nếu vậy thì mau kí khế ước rồi về thôi”
Chủ thần liền nói:”Không kí được, huynh trưởng ta để ấn kí lên nó rồi, nếu cưỡng chế kí khế ước ngươi sẽ chết đó”
Sở Tiêu mím môi bảo:”Sư tôn, hình như trên kiếm có ấn kí”
Chưởng môn nhìn ấn kí trên kiếm rồi thở dài bất lực bảo:”Kiếm lạ xuất hiện trong Mộ Kiếm thì thôi đi, kiếm này còn có ấn kí nữa, bỏ lại đi”
Chim nhỏ kêu một tiếng “chíp” (không sao, miễn không cưỡng chế phá ấn kí thì vẫn dùng được, Tiêu Dao sẽ trung thành với ngươi).

Sở Tiêu liền nói:”Sư tôn, tiểu Dương bảo chỉ cần không cưỡng chế phá ấn kí để kí khế ước thì vẫn dùng được, nó sẽ trung thành với con”
Chưởng môn liền hỏi:”Ồ? Vậy con hỏi tiểu Dương xem kiếm tên gì?”
Y đáp:”Nó bảo kiếm tên là Tiêu Dao”
Chưởng môn hỏi y:”Tiêu Dao trong câu:”Bàng hoàng hồ vô kì trắc, tiêu dao hồ cẩm ngọc kì hạ”?”
(Lụm nhặt không biết tác giả)
Chủ thần khẽ gật, chưởng môn liền nói:”Tên hay tên hay”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận