Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Hoàng Thái Hậu không phải người tốt đẹp gì, nói trắng ra là khẩu phật tâm xà, là người xây chùa tích đức ép tân đế mở quốc khố phát lương thực cho bách tính nơi thiên tai thực tế lại luôn cho cung nữ bên cạnh giết kẻ mình không vừa ý, lúc bách tính đói khổ bên ngoài ép hoàng đế mở quốc khố bên trong lại luôn nguyền rủa bách tính chết đi. Bà nói:”Đám nhãi ấy chỉ là kẻ lót đường cho danh hiệu Phật Sống của ai gia, chết cũng được, ta muốn chúng càng chết nhiều hơn, như vậy ai gia sẽ ra nhiều kế sách hơn để trải đường để càng nhiều người tin ai gia là Phật Sống”

Bà không vừa ý Sở Tiêu, nam nhân không thể sinh con, bà cho rằng việc đoạn tụ mà thái tổ đã cho phép là việc kinh tởm, nhưng bà lại đồng ý việc cả hai thành thân, bà nói:”Dù sao cũng là chính thê, nghi thức rướt vương phi của thân vương xuất thân là huynh trưởng của hoàng đế không thể quá tầm thường, hoàng đế hãy sắp xếp nghi lễ thật tốt đón hoàng tẩu của ngươi vào hoàng thất”

Lúc cả ba người rời đi, bà vẫn cầm tràng hạt, ngồi trước tượng phật, cung nữ thân cận tiễn người xong quay lại, bà nói:”Giết hắn đi, ai gia cho phép hắn hả cho nhi tử của ai gia nhưng chuyện gả được không phải xem số mệnh của hắn rồi”

Cung nữ lập tức tuân mệnh, ngay lập tức rời đi chuẩn bị.

Hệ Thống báo chuyện này với y:”Kí chủ, thái hậu muốn giết ngài, đã phái sát thủ đến rồi, là đêm nay”

Y hơi im lặng, sau đó rơi vào trầm ngâm. Hệ Thống hỏi:”Ngài có ý tưởng gì không?”

Y mỉm cười đáp:”Tự lực cánh sinh, đánh nhau với ả ta”


Đêm đó nửa đêm y bị hệ thống gọi tỉnh dậy, hệ thống báo:”Sát thủ đến rồi”

Y bật dậy, xuống giường, Hoành Quân bị y làm tỉnh, mơ hồ hỏi:”Đi đâu vậy?”

Sở Tiêu bình thản đáp:”Đi giết người”

Nói xong liền cầm lấy ngoại bào của hắn mặc vào bước ra ngoài. Hắn ngủ lại nhưng sau đó giật mình kinh ngạc mở mắt, tự hỏi:”Y vừa nói gì cơ? Giết người? Y giết ai?”

Hắn bật dậy, bước xuống với tay lấy ngoại bào của bản thân nhưng không thấy, vội vàng bỏ qua mà chạy vội ra ngoài. Trên sân là một cái xác nằm trên vũng máu, đối phương là một nữ tử vận hắc y, Hoành Quân hỏi y:”Con giết ai vậy Tiêu nhi?”

Y đáp:”Sát thủ”

Hắn mơ hồ hỏi:”Sát thủ? Của ai?”

Sở Tiêu hỏi ngược lại hắn:”Sao sư tôn không đoán thử xem là kẻ nào phái sát thủ đến?”

Hoành Quân im lặng rơi vào suy tư, hắn từ nhỏ tuy được phụ hoàng cưng sủng nhưng lại không phải người được chọn kế vị, lúc hắn năm tuổi, phụ hoàng nói với hắn:”Con nhớ rõ đây Quân nhi, mẫu hậu con khẩu phật tâm xà, ả ta thương đệ đệ con hơn con, trẫm sẽ gửi con đi nơi khác để bảo vệ con đến ngày con trưởng thành, trẫm muốn con làm hoàng đế nhưng Dương gia của ả nhất định không đồng ý, hơn nữa trẫm không muốn đặt con vào nguy hiểm, con phải nhớ rõ lời dặn của trẫm, thứ nhất mẫu hậu con sẽ cử người giết những người mà nàng ghét, thứ hai mẫu hậu con ghét những người đoạn tụ, thứ ba ả ta ghét tất cả bách tính trong thiên hạ với ả họ chỉ là những kẻ lót được cho danh Phật Sống của ả, cô cô con Trưởng Công Chúa Sở Yến là do ả ta giết chết, có điều muội ấy khẩu xà tâm phật, luôn chống đối lại ả việc ả muốn làm hoàng hậu nên ả mới làm vậy, con phải nhớ lựa lời nói với nàng ta, đừng khiến bản thân mất mạng”

Hắn đáp:”Là mẫu hậu ta đúng chứ?”

Sở Tiêu nhếch môi cười, y bảo:”Xem ra sư tôn không phải người không biết gì”


Hoành Quân liền nói cho y biết:”Mẫu hậu ta không vừa mắt ai sẽ muốn giết người đó, nàng ghét chuyện đoạn tụ, có lẽ nàng muốn giết con hoặc ta”

Sở Tiêu nói:”Là giết ta, sát thủ nói vậy”

Sau đó y cất kiếm, dùng khăn tay lau sạch vết máu bắn trên mặt rồi gọi:”Dương”

Chủ thần tức thì xuất hiện trong hình dạng nam tử vận kim y, mái tóc bạch kim được cài kim quan, ngài hỏi:”Chuyện gì?”

Sở Tiêu hỏi nàng:”Ta nhờ chút việc, giúp ta được không?”

Đối phương khẽ gật, Sở Tiêu nói ngay:”Mang cái xác này vứt vào cung của thái hậu”

Nàng khó hiểu hỏi:”Ả ta gây chuyện gì với ngươi rồi?”

Sở Tiêu mỉm cười đáp:”À, ả ta muốn giết ta”


Nghe xong nàng cũng chỉ gật đầu, sau đó dịch chuyển cái xác đi rồi biến mất. Sở Tiêu xoay người nói:”Đi ngủ thôi sư tôn”

Sáng hôm sau, cả hai ngồi trong hoa viên. Hoành Quân ôm eo y bắt y ngồi trên đùi mình. Đầu hắn tựa vào ghế, hắn nói:”Chúng ta sắp thành thân rồi, Tiêu nhi, gọi một tiếng phu quân đi, ta muốn nghe”

Sở Tiêu hừ lạnh nói:”Không gọi”

Hoành Quân nói ngay:”Gọi một tiếng, lát nữa ta mang đồ con thích ăn đến”

Y lập tức ôm lấy hắn gọi:”Phu quân”

Chuyện cung nữ bị giết nhanh chóng được thái hậu biết, nàng nói:”Xem ra hắn biết rõ chuyện ai muốn giết mình, ném nàng ta ra ngoài, truyền tin bảo hoàng đế rằng hôm qua ai gia đuổi một cung nữ rời khỏi cung ai gia hôm nay không hiểu sao lại bị giết xác vứt về cung của ai gia còn vận hắc y như sát thủ”

R


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận