Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Tịch Dương muốn y làm chủ hôn, nàng dù sao hiện tại phụ mẫu không còn huynh trưởng cũng không. Sở Tiêu ngỏ ý:”Nếu vậy thì đặt bài vị của họ lên là được”

Tịch Dương “hừ” lạnh bảo:”Ai thèm bái phụ mẫu muốn giết mình chứ”

Dung Nguyệt thở dài vội vàng xoa xoa đầu nàng bảo:”Ngoan nào, đừng tức giận, dù sao họ vẫn là phụ mẫu của muội mà, nếu không thể vậy cứ đặt hồn đăng của huynh trưởng muội là được”

Sở Tiêu cũng đồng ý, Tịch Dương liền nói:”Hồn đăng nào? Hồn đăng còn vỏ chứ làm gì còn hồn, cả tẩu tử cũng vậy”

Sở Tiêu cũng bất lực với nàng, cuối cùng vẫn là khắc một bài vị ghi trên huynh trưởng lên, nhưng nàng khắc Phượng Triêu Dương làm Dung Nguyệt khó hiểu hỏi:”Đại ca tên Triêu Dương?”

Nàng đáp:”Không sai, huynh ấy tên Triêu Dương, phụ mẫu đặt Triêu Dương nhưng bên ngoài lại bảo tên kia nên tỷ không biết cũng đúng”

Bài vị đặt lên, hỉ phục đã thay nhưng cửa điện đóng chặt, Sở Tiêu khó hiểu, Tịch Dương giải thích:”Tránh gây hoạ thôi, ngày đại hôn máu đại kị”

Cả hai bái đường dưới chứng kiến của Sở Tiêu rồi đưa nhau đi động phòng, hệ thống cũng dịch chuyển Sở Tiêu về ngay sau đó.


Ngày đại hôn của họ cuối cùng cũng đến, Tịch Dương cũng đến tham gia, theo kế bên là Dung Nguyệt. Vẻ mặt nàng đang tốt, không chút khó chịu như lần đầu Hoành Quân thấy nàng. Hắn khó hiểu hỏi:”Ngươi là ai?”

Mặt Tịch Dương liền nổi gân xanh tức giận, Sở Tiêu vội vàng nói:”Y là Dương, Tịch Dương đó. Bên cạnh là người vừa bái đường cùng y Dung Nguyệt”

Hoành Quân liền nói:”Ta thấy nàng ta rất thấp, thấp hơn cả trước lần đầu gặp, lần đầu thấy nàng ta, nàng ta cao bằng con hay hơn con chút, hiện tại thì thấp hơn con hơn một cái đầu”

Sở Tiêu nghe hắn nói mới để ý, Tịch Dương liền nói:”Đây mới là chiều cao của ta, trước giờ ta luôn thấp hơn Dung Nguyệt”

Ánh mắt y dời qua nhìn nàng sau đó ngộ ra, nàng không còn ở trên… Sở Tiêu mỉm cười hỏi:”Ngươi ở dưới à?”

Tịch Dương nghe y nói mà gương mặt đang tức giận tức thì đỏ lên, nàng xoay người úp mặt vào lòng Dung Nguyệt. Sở Tiêu khụ một tiếng ngại ngùng nói:”Ra vậy, ta hiểu rồi”

Thái hậu là người ngồi trên vị trí cao đường, hai người sẽ bái đối phương.

Ả là người tâm cơ, muốn nhân cơ hội này làm hỏng Dực Vương Phủ. Nhưng không động Sở Tiêu mà động tay với nhi tử.

Sau bái đường là tiệc rượu, trong rượu hắn uống có xuân dược, đích tiểu thư phủ Thượng Thư vốn dĩ từ nhỏ đã được chỉ định với hắn là thái hậu, nàng hiện tại chính là muốn đẩy hắn cho chất nữ mình, đích tiểu thư hiện tại của phủ Thượng Thư.

Có điều tâm tư nàng ta nổi bật, một cái liếc mắt đã bị Tịch Dương nhìn thấu, nàng tiến đến ghé sát tai Hoành Quân nói nhỏ:”Thái hậu muốn ngươi tối nay bỏ Sở Tiêu ở tân phòng đi ngủ với chất nữ bà ta, trong rượu có xuân dược, cẩn thận”

Hoành Quân khẽ gật đầu nhưng vẫn không nghĩ không biết bản thân làm sao sau đó có thể về phòng, Tịch Dương nói ngay:”Uống cứ uống, lão nương không uống, khi ngươi say sẽ lập tức dịch chuyển ngươi đến tân phòng”

Nàng chạm tay lên vai hắn để lại ấn kí dịch chuyển rồi nói:”Ta để lại ấn kí rồi, mọi chuyển còn lại ta xử lí”

Tịch Dương sau đó rời đi ngay. Nàng đến tân phòng trước, vạch khăn voan kiểm tra tân nương, tân nương đã bị hoán đổi, người bái đường là Sở Tiêu nhưng tân nương trong tân phòng là đích nữ phủ Thượng Thư, chất nữ Thái Hậu, nàng vung tay vả mạnh đối phương rồi cúi đầu nói:”Ngươi biết người ngươi đụng là ai không? Yên tâm đi lão nương sẽ dạy dỗ lại ngươi”


Nàng xách cổ nàng ta lên mang đi, đối phương rất tức giận nhưng bị hơi thở của nàng làm cho sợ hãi không dám nói gì. Vứt được kẻ chướng mắt ra một bên, nàng dịch chuyển Sở Tiêu về, y bị trói chặt, hỉ phục có phần bị kéo không ra hệ thống. Tịch Dương gọi y dậy. Sở Tiêu vừa dậy liền hỏi:”Sao…sao vậy?”

Tịch Dương trả lời:”Ngươi có lẽ là bị đánh ngất trói lại mang đi, Thái Hậu muốn để chất nữ trèo lên giường Dực Vương”

Sở Tiêu khẽ nhíu mày bảo:”Là ta khinh địch rồi”

Y hỏi nàng:”Còn y phục ta?”

Tịch Dương trả lời:”Lúc ta dịch chuyển ngươi về đã như vậy, chắc là đám bắt cóc định làm nhục ngươi để Dực Vương hưu ngươi”

Nàng sau đó hỏi:”Ngươi muốn xử lí nàng ta thế nào? Và cả thái hậu nữa?”

Sở Tiêu mỉm cười đáp:”Thái hậu à? Kế này của Thái Hậu vậy thì để nàng ta bị làm nhục đi rồi rêu to lên sau đó giết đi, còn có tung tin nói rằng hoàng đế không phải nhi tử của tiên đế, còn ả, giết đi”

Tịch Dương nghe xong liền nói:”Được”

Sau đó túm tóc đích nữ phủ Thượng Thư lôi ra khỏi phòng, y chỉnh lại y phục rồi ngồi đợi.


Dung Nguyệt mở cửa đi vào với đĩa điểm tâm, nàng nói:”Tiểu Dương Dương bảo ta mang đến cho ngươi, y bảo ngươi phải đợi đến tối nên nhất định sẽ rất đói, ngươi ăn lót dạ trước, ta lát sẽ mang đồ ăn chính đến”

Sở Tiêu hỏi:”Ngươi có vẻ thích gọi ngài ấy là tiểu Dương Dương”

Dung Nguyệt đặt đĩa điểm tâm lên bàn rồi đáp:”Lúc nhỏ ta gọi muội ấy là Dương Dương, huynh trưởng gọi muội ấy là tiểu Dương nên ta quyết định đổi cách gọi, từ sau đó đến nay luôn gọi như vậy”

Sở Tiêu hỏi nàng:”Ngươi thấy ngài ấy thế nào?”

Dung Nguyệt mỉm cười đáp:”Muội ấy à? Muội ấy rất khả ái”

Sở Tiêu nói với nàng:”Ngài ấy rất đê nổi nóng không phải sao?”

Dung Nguyệt mỉm cười nói với y:”Ta biết muội ấy rất dễ nổi nóng, có điều tiểu Dương Dương mà ta biết chỉ là một người khả ái, hiền lành yếu đuối rất dễ khóc thôi, ta rời đi cả ngàn năm nay, huynh trưởng của muội ấy cũng không có bên cạnh, không ai bảo vệ muội ấy cả, nếu muội ấy không mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân thì ai có thể bảo vệ được muội ấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận