Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Cả hai nuôi binh, ủ mưu tạo phản cướp người, hoàng đế không biết gì, hoàng hậu lại biết rõ nhưng không nói gì, xuyên được bảy ngày, điểm hảo cảm cũng đã đầy, cùng lúc Khải Trạch tạo phản, giết đến hoàng cung. Trình Tranh để y phía sau lưng bảo vệ, hắn hét lên:”Ngươi không có được y, người y yêu là ta không phải ngươi, vĩnh viễn không phải ngươi”

Khải Trạch đưa kiếm cho thủ hạ, vương tay về phía y nói:”Tiêu nhi, đến đây”

Y nhìn hắn chằm chằm vẻ mặt khó hiểu, Khải Trạch nói:”Trước đây không phải đệ nói yêu ta sao? Đến đây nào, đệ muốn làm hoàng hậu hơn một tướng quân phu nhân, ta tạo phản rồi, ta lên ngôi thì đệ vẫn là hoàng hậu, không thay đổi”

Y hơi run, hệ thống vội vàng bảo:”Kí chủ mau lên, nam chủ này hắn sắp điên rồi, người còn không qua hắn giết người đó”

Sở Tiêu nhìn Trình Tranh, đôi mắt hắn hơi thâm quần, y nhẹ giọng bảo:”Trình Tranh ca ca, xin lỗi”

Hắn còn chưa hiểu gì y đã đẩy hắn ra lao vội về phía Khải Trạch, đối phương ôm lấy y vào lòng, gương mặt đắc y bảo thủ hạ:”Hắn hành hạ hoàng hậu của ta bao lâu nay, nhốt hắn lại, ngày ngày tra tấn không được để hắn chết”


Sở Tiêu thầm mắng:”Mẹ nó nhà ngươi Thống Tử, chủ thần nhà ngươi thích kiểu này à?”

Hệ thống trả lời:”Không, ngài ấy chỉ thích ba cây một lổ thôi, nhưng không có ý tưởng nên đi tham khảo mấy vị chủ thần khác cuối cùng góp nhặt tạo ra thế giới này, tuy có phần cẩu huyết nhưng đây là thế giới đầu tiên, những thế giới sau thì khác”

Sở Tiêu thầm mắng chửi cả chủ thần lẫn hệ thống.

Hai ngày sau, Khải Trạch đăng cơ, y được phong thành hoàng hậu, triều thần tuy phản đối nhưng không thể làm được gì khi tận ba triều thần vừa cất tiếng phản đối đã bị giết. Hắn cũng là bạo quân.

Điểm hảo cảm của Khải Trạch tăng rất chậm mỗi lần cũng chỉ tăng mười điểm nhưng tối đa phải là hai trăm điểm.

Hắn bị ép tuyển tú, hắn không có ý kiến nhưng tú nữ thành phi thần đã cấu kết thành một bắt đầu ép y đến cuối đường, đứng đầu là Dương Quý Phi, ả vung tay đánh y, cho các phi tử dẫm đạp lên y, đánh y bầm dập. Sở Tiêu là hoàng hậu hai triều, gương mặt xinh đẹp chính là yêu hậu trong mắt dân chúng. Dương Quý Phi nghe cung nữ nói:”Quý Phi nương nương, hoàng hậu này có gương mặt xinh đẹp đây là yêu hậu, chúng ta rạch mặt hắn, rạch mặt hắn rồi hắn sẽ không còn đẹp nữa, bệ hạ sẽ chán ghét hắn, sẽ sủng hạnh nương nương”

Có điều y lại là Bạch Nguyệt Quang trong mắt ba người, y bị rạch mặt, hoàng đế nổi điên những phi tử tham gia đều bị rạch mặt chết, cung nữ góp vui bị đánh chết ném cho sói ăn xác không toàn thây. Thấy y khóc, hắn đau lòng ôm lấy y mà dỗ dành, nhưng y đẩy hắn ra khỏi cung đập phá tất cả mọi thứ, Sở Tiêu kia sợ máu y cũng sợ máu.

Khác ở chỗ, Sở Tiêu kia sợ máu vì bào muội bị sói cắn chết khi đối phương còn nhỏ, còn y sợ máu vì y thấy máu dính trên người mất hết tất cả sau không còn gì sa vào say xỉn suốt ngày cuối cùng bị xe tông chết, thấy máu dính trên người đã cật lực đi làm kiếm tiền khi tuổi còn nhỏ chỉ để nuôi bố và em trai sau bị ám ảnh tâm lí do bạo lực mà nhảy lầu tự sát, cảnh bạo lực máu me khiến y nhớ đến cảnh ngày bố cả người máu me quay về sau khi bị bạn thân và vợ cho người đánh thừa sống thiếu chết, thấy cảnh cậu về ở nhà với bố vài ngày anh trai về sau buổi đi học trong cảnh cả người đầy vết thương máu chảy rất nhiều sau đó phải nhập viện điều trị.

Sở Tiêu sợ máu nhất, máu của bản thân cũng rất sợ, y điên cuồng đập phá toàn bộ đồ trong cung, Khải Trạch không biết làm gì chỉ có thể ngồi bên ngoài chờ y dịu xuống, y đập phá tất cả gào hét điên cuồnh, hắn không làm gì được liền cho gọi người nhà y vào.


Huynh trưởng lao vào ôm lấy y giữ chặt lại, y hét lên:”Thả ra, ngươi thả ta ra”

Mẫu thân y chỉ biết khóc, bà khóc nức nở, vừa khóc vừa dùng khăn tay lau máu trên mặt y, từng vết rạch hiện lên, bà đau lòng ôm lấy nhi tử. Phụ thân y không nói lời nào chỉ ngồi xuống gần đó thầm tự trách vì đồng ý gả nhi tử hai lần. Y giãy dụa trong lòng huynh trưởng đạp mẫu thân mình, vừa được thả ra liền đánh cả huynh trưởng, nguyên chủ từng luyện võ, y cũng từng học võ một thời gian, đánh cho đối phương gục xuống, lại điên cuồng đập phá, trong cung không có gì còn nguyên vẹn.

Đến khi mọi thứ dịu xuống, trời đã tối, y ngoan ngoãn nằm trên đùi mẫu thân ngủ say, Khải Trạch bây giờ mới bước vào, phụ thân y mới nói:”Tiêu nhi có một nỗi ám ảnh với máu, ngay từ lúc mười tuổi rồi, năm đó nó và muội muội được đưa đến quân doanh ở ngoại ô chơi nhưng lại vô ý đi sâu vào rừng, bên trong có sói, đêm không thấy đường về, muội muội sáu tuổi vì sợ nó bị thương đã đẩy nó qua một bên bị sói cắn vào người, máu bắn lên mặt nó, từ đó nó bị ám ảnh với máu, dù có là máu của bản thân hay máu của người khác cũng rất sợ, mỗi lần sợ là sẽ phát điên lên, điên cuồng phá hoại tất cả những thứ xung quanh”

Hắn mím môi nói:”Xin lỗi, trẫm không bảo vệ được y”

Phụ thân y nói thẳng:”Thần không có ý muốn so sánh như bệ hạ thua cả hoàng đế đời trước kia, bảo bọc Tiêu nhi vô điều kiện, hắn không nỡ để y bị thương hay nhìn thấy máu, càng không nỡ để y một mình, nếu hắn giết người, thuộc hạ của hắn nhận lệnh luôn hiểu ý mà đưa người đi chỗ khác rồi mới giết không giết trước mặt y”

Hắn cắn môi, phụ thân y bảo:”Chúng ta đi thôi, Tiêu nhi nhờ ngài bệ hạ”

Mẫu thân y nhẹ nhàng nâng đầu y lên đặt xuống gối rồi rời đi, hắn bảo thái giám:”Gọi thái y đến băng bó cho hoàng hậu”


Sau chuyện đó hắn càng ngày càng nuông chiều y vô điều kiện, nhưng y lại không muốn để ý hắn, nhưng mỗi lần để ý hắn chút thì điểm hảo cảm lại tăng lên.

Một năm sau khi xuyên tới, hảo cảm đã gần đầy, lúc này thì tin dữ đến, Minh Triết tạo phản.

Hệ thống báo với y:”Minh Triết này mới là người nguyên chủ yêu sâu đậm nhất, lúc bị Trình Tranh ép hôn, nguyên chủ chỉ gửi thư cho một mình hắn nhưng thư đến muộn, lúc hắn về ngài đã thay nguyên chủ gả cho Trình Tranh rồi”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận