Vài hôm sau, vừa nhìn liền nghĩ những phong ba bão táp của những hôm trước chỉ là tình huống đặc biệt. Dùng bốn từ ‘sóng yên biển lặng’ để diễn tả vài ngày trở lại đây là chính xác nhất, yên bình đến nỗi ta suýt nữa thì quên mất có chuyện rất rất kinh khủng đang chờ bọn ta phía trước. Đến tận bây giờ ta vẫn chưa dám nghĩ tới những chuyện sẽ phát sinh trong thời gian sắp tới……
“Duẫn Hạo, ngươi thật sự muốn đi sao?” Hoàng thượng ngoài mặt thì nói là mời Duẫn Hạo tiến cung trò chuyện, nhưng bọn ta đều biết rõ mục đích chân chính của hắn là gì. Lần này Duẫn Hạo đi lành ít dữ nhiều.
“Tại, đây là mệnh lệnh của Hoàng huynh chứ không phải ‘mời’. Có thể nói là, ta không đi không được.”
“Nhưng mà, khả năng ngươi có thể quay về gần như không có a.”
“Dù cho Hoàng huynh muốn lấy mạng ta thế nào đi nữa thì cũng phải đưa ra bằng chứng. Yên tâm, ta nhất định sẽ quay về.”
“…………Ta ở đây chờ ngươi.” Ta biết dù hiện tại có nói gì đi nữa thì Duẫn Hạo cũng không để vào tai.
“Ân.”
Duẫn Hạo bước ra đại môn, lên ngựa.
“Duẫn Hạo, nhất định phải trở về.”
“Nhất định.”Duẫn Hạo cười với Tại Trung để trấn an cậu, xe ngựa di chuyển nhanh dần, hai người cũng dần không nhìn rõ thân ảnh đối phương.
……….
“Yên tâm đi, Duẫn Hạo nhất định sẽ bình an vô sự.” Y ngồi bên cạnh an ủi.
“Tại, đừng quá lo lắng, ăn chút gì đi.” Hàn Canh nhìn Tại Trung đang nhăn mặt nhíu mày.
“Không được, ta ăn không vô.” Đặt bát xuống, đứng dậy bỏ đi.
“Tại.” Hàn Canh muốn giữ Tại Trung lại nhưng lại bị cái lắc đầu của Y ngăn cản.
Đến khi Tại Trung đã đi rồi, Y mới lên tiếng.
“Bây giờ dù cho ngươi có nói gì đi nữa Tại Trung cũng chẳng để vào tai đâu, cách duy nhất có thể khiến hắn trở lại bình thường chính là Duẫn Hạo nhanh chóng quay về.”
“Ân, Tại Trung như vậy mà ta chẳng thể làm được gì cho hắn…..”Hàn Canh cười khổ.
“Ngươi đã vì hắn làm quá nhiều rồi, Canh. Hơn nữa, ta tin rằng Tại Trung biết rất rõ những gì ngươi đã làm cho hắn. Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng phải có hai kẻ giữ được đầu óc thanh tỉnh mới có thể duy trì đại cục.”
“Ân….Y, ta phát hiện ngươi biết an ủi kẻ khác hơn trước kia rất nhiều.” Hàn Canh cười.
“A, đa tạ đã khích lệ.”
~“Trịnh Vương gia, mời. Hoàng thượng đang đợi ngài ở thư phòng.”
“Làm phiền.”
“Hoàng thượng, Trịnh Vương gia đến.”
“Ngươi lui đi.”
“Vâng.”
“Không biết đột nhiên Hoàng thượng triệu kiến là vì chuyện gì?”
“Niệm tình ngươi là huynh đệ của Trẫm, ngươi chỉ cần chính mồm thừa nhận tất cả tội trạng, Trẫm sẽ cho ngươi con đường sống.”
“Hoàng thượng, thứ cho thần ngu muội không biết chính mình đã gây nên tội gì?”
“A, không thừa nhận? Chẳng lẽ muốn Trẫm cho ngươi xem chứng cứ?”
“A? Có cả chứng cứ? Thỉnh Hoàng thượng cho vi thần có cơ hội mở rộng tầm mắt.”
“Ngươi nhận ra vật trên tay Trẫm không?”
“Chưa từng gặp qua.”
“A, hay cho bốn từ ‘chưa từng gặp qua’, ngươi nghĩ chỉ cần nói vài lời như thế liền có thể phủ bỏ mọi tội danh? To gan! Văn tự này rõ ràng chính là của ngươi! Ngươi thế nhưng dám cấu kết Tấn Quốc chống lại ta?!”
“Hoàng thượng, thần là người như thế nào chẳng phải Hoàng thượng là người hiểu rõ nhất hay sao?” Vừa nhìn liền có thể nhầm đây chính là văn tự do chính ta viết, quả nhiên đã có kẻ châm ngòi ly gián ta và Hoàng huynh. Buồn cười chính là, Hoàng huynh đã nghe theo lời kẻ đó……
“Chính vì Trẫm quá tín nhiệm ngươi nên mới phạm phải sai lầm này!”
“Hoàng thượng, nếu người đã muốn định tội thì thần cũng không còn gì để nói. Nhưng mà, thần không hề có ý định mưu phản!”
“Không hề? A, muốn đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế, có tính là động cơ hay không?”
“Hoàng thượng……..”
“Trẫm đã biết cả rồi! Trong di ngôn của Tiên Hoàng, kẻ thừa kế ngôi vị này là ngươi!”
“Ta cũng không biết được nội dung di ngôn của Tiên Hoàng. Nhưng người cao cao tại thượng hiện tại chẳng phải chỉ có mình Hoàng thượng người sao?”
“Không biết? Hừ, đó là chuyện trước kia, hiện tại ngươi mỗi lần lên triều đều đưa ra ý kiến chống lại ta, hơn nữa còn dám cấu kết Tấn Quốc với ý đồ mưu phản! Nhiêu đây cũng đủ để chứng minh ý đồ soán ngôi của ngươi!”
“A, Hoàng thượng, không, Ca……Thì ra trong mắt ngươi ta chính là người như vậy? Khi thượng triều, tất cả đề nghị ta đưa ra đều vì Duẫn Quốc, một chút ý đồ mưu phản cũng không có. Từ trước đến giờ chẳng phải chúng ta đều tranh luận như thế sao, vì cái gì đến bây giờ ngươi mới cho rằng hành vi của ta là bất kính?”
“To gan! Ý ngươi là nói Trẫm vu oan người tốt?”
“Không dám.” Chỉ là thất vọng thôi…..
“Bây giờ chứng cứ đã rõ rành rành, người còn gì nói không!”
“Thần, không còn lời nào để nói. Nhưng mà, ta lấy thân phận đệ đệ ra nói với ngươi một câu, phải cẩn thận suy xét khi nghe ý kiến quần thần…..” Thật sự, rất tuyệt vọng. Tình cảm huynh đệ gần hai mươi năm, thì ra có thể hủy hoại nó một cách đơn giản như thế.
“Người đâu! Giải hắn đi!”
“Vâng!”
Vài hôm sau
~“Nguy rồi nguy rồi!!!!! Công tử!!!”
“Chuyện gì? Có phải liên quan đến Duẫn Hạo không?” Tại Trung lo lắng hỏi.
“Vâng, vâng…..”
“Tiểu Trúc, cứ nói thẳng, đừng dông dài.” Y nói.
“Ta, ta vừa đi xem cáo thị, trên đó viết, viết…….”
“Nói đi.” Hàn Canh lên tiếng.
“Nói ba ngày sau sẽ xử trảm Vương gia! Công tử, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Ba ngày sau…….quả nhiên…….Hoàng thượng nhất quyết không buông tha Duẫn Hạo, vì cái gì hôm đó hắn không nghe ta nói……Bây giờ Trịnh Vương phủ chỉ là cái vỏ rỗng……Từ ngày Duẫn Hạo tiến cung đã như thế rồi……..
“Tại.
“Tại Trung.”
“……Yên tâm, Duẫn Hạo hắn, sẽ không sao. Ta tin chắc là vậy….” Nếu có thể làm đúng những lời mình nói thật tốt biết bao…..Nhưng mà……Không được! Nhất định phải nghĩ cách cứu Duẫn Hạo!
“Tại, đừng nói rằng ta đã đoán đúng những gì ngươi đang nghĩ.”
“Canh……..”
“Ngươi thật sự muốn cứu Duẫn Hạo?”
“………Đây là cách duy nhất! Bây giờ Hoàng thượng chắc chắn sẽ không chấp nhận bất cứ thỉnh cầu của kẻ khác! Ta còn có thể làm gì đây? Ta không thể trơ mắt nhìn Duẫn Hạo bỏ ta mà đi như thế!”
“Tại Trung, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.”
“Thế Duẫn Hạo thì sao? Hắn sẽ ra sao? Ba ngày, ba ngày nữa hắn sẽ………Ta nhất định phải đi cứu hắn!”
“Nhưng ngươi một chút võ công cũng không có.”
“Mặc kệ, ta đã quyết định rồi.”
“Tại……..”
“Được rồi, ta đi cùng ngươi.” Y nói.
“Hết cách, nếu đã vậy, ta cũng đi.” Hàn Canh nói.
“Các ngươi…….”
“Bọn ta không muốn nhìn thấy chẳng những Duẫn Hạo không được cứu ra mà ngay cả ngươi cũng đi vào.” Y cười.
“A…..” Hàn Canh nghe xong lời Y nói cũng cười theo.
“Đa tạ các ngươi. Nếu vậy thì, ta nghĩ đến lúc đó Y không nên đi cùng. Bởi ít nhất phải có một kẻ ở lại ứng chiến. Canh, ta đi cùng ngươi.”
“Khi nào hành động?”
“Nếu Hoàng thượng xử tử Duẫn Hạo thì bước tiếp theo của hắn sẽ là Trịnh Vương phủ. Đến lúc đó e rằng gia đinh ở đây sẽ gặp nguy hiểm. Thế này đi, trước tiên chúng ta phải thu xếp cho họ, sau đó tính tiếp.” Dù cho không thể cứu được Duẫn Hạo thì cũng không thể liên lụy kẻ khác.
“Hảo.”
.
.
.
Cuối cùng cũng thu xếp xong cho tất cả gia đinh ở Trịnh Vương phủ. Dù sau này Trịnh Vương phủ có biến mất thì tiền trong tay cũng đủ để bọn họ buôn bán nhỏ. Ta tin chắc Duẫn Hạo sẽ tán thành quyết định này của ta. Ta và hắn sẽ nhanh chóng được tái ngộ, nhất định!
“Tại Trung, Canh, hai ngươi nhất định phải cẩn thận.” Y căn dặn.
“Nhất định.” Tại Trung cười với Y.
“Thế đi thôi.”
“Ân.”
~Không biết Tại bây giờ sao rồi, hẳn là đang trách ta……Ta đã hứa với hắn nhưng không thực hiện được. Chỉ còn hai ngày……Ta còn có thể nhìn hắn không?
“Duẫn Hạo.” Tại Trung cầm chìa khóa tra vào ổ.
“Tại?” Duẫn Hạo ngạc nhiên tột độ nhìn Tại Trung.
“Còn ta nữa.” Hàn Canh bước vào.
“Các ngươi sao lại……..”
“Đừng nói nữa, Canh đã đánh bất tỉnh những kẻ bên ngoài nên chúng ta mới có thể vào đây. Ta nghĩ sẽ sớm bị phát hiện. Nhanh đi thôi.”
“Nhưng mà…….”
“Không nhưng nhị nữa! Đi!” Tại Trung giữ chặt tay Duẫn Hạo, kéo ra ngoài.
“Đa tạ.” Duẫn Hạo cười cười, quay sang nói với Hàn Canh.
“Ta làm thế là vì Tại Trung.”
“Tiểu tử, sau này sẽ giáo huấn ngươi.”
“Ta nói hai ngươi đang làm cái quái gì thế! Giờ là lúc nào rồi mà còn cãi nhau! Y đã giúp chúng ta chuẩn bị xe ngựa, nhanh lên.”
“Ân.”
“Tại, có thể từ giờ trở đi, chúng ta phải sống ẩn dật.” Hoàng huynh nhất định không buông tha cho ta…..
“Sợ gì chứ, nhưng mà, Canh, chúng ta liên lụy ngươi rồi.”
“Ngốc, nếu không có ta bên cạnh, ta nghĩ ai đó sẽ khi dễ ngươi cả ngày.”
“Này, tên họ Hàn kia, ngươi có ý gì hả!”
“Ta là nói ‘ai đó’, ngươi có tật giật mình sao?”
“Được rồi, hai người các ngươi thật là.” Tại Trung cười.
“Bây giờ làm gì?”
“Ta nghĩ, hẳn là cứ thoát ra được rồi tính tiếp.” Hàn Canh nhìn đám truy binh đang bám sát phía sau, nói.
“Chết tiệt, nhanh như vậy liền đuổi tới!”
“Không cần nhìn phía sau đâu, chỉ cần tập trung phi ngựa thẳng về phía trước thôi.” Tại Trung nắm chặt dây cương không ngừng tăng tốc.
Cứ như vậy ngươi truy ta đuổi, bọn người Tại Trung nháy mắt đã tiến sát đến vách núi, mà truy binh phía sau cũng vừa vặn sắp đuổi tới.
“Tên họ Trịnh kia, ta vẫn cho rằng ngươi không tốt bằng ta, tiếc rằng Tại Trung đã chọn ngươi, ta cũng hết cách.”
“Tên họ Hàn, ta thừa nhận mình không tốt bằng ngươi, tiếc là Tại Trung yêu ta, ta cũng hết cách.” Duẫn Hạo đáp.
“Tiểu tử.” Hàn Canh vỗ vỗ vai Duẫn Hạo.
“Bên dưới chính là vách núi, thế nào?” Duẫn Hạo nhìn nhìn hai người.
“Chẳng phải hai người các ngươi đã sớm quyết định rồi à? Còn hỏi ta?” Tại Trung cười.
“Hảo, cứ nhảy xuống. Dù sao như vậy cũng tốt hơn so với bị bắt về.”
“Ngươi đừng hối hận.” Hàn Canh nói.
“Xùy, tốt nhất là chỉ mình ngươi chết.”
“Yên tâm, ta thế nào cũng kéo ngươi đi cùng.” Hàn Canh đùa.
“Được rồi, bọn chúng đến rồi. Nhảy, hay không nhảy?” Tại Trung
“Tại Trung, ngươi phải lập lời thề độc trước khi chúng ta chết, bởi có như vậy thì kiếp sau ta mới có thể tiếp tục yêu ngươi.” Duẫn Hạo nói.
“Này, ngươi ngay cả kiếp sau cũng muốn tranh với ta?!” Rất rõ ràng, Hàn Canh đang vô cùng bất mãn.
“Được rồi được rồi, kiếp sau, ta sẽ cho hai người các ngươi một cơ hội, bây giờ nhảy được chưa?” Đúng là nói nhiều thật, bọn chúng đã sắp đuổi đến nơi rồi!
“Ân.”
Vì thế, khi truy binh đuổi đến nơi thì ba người đã sớm biến mất ngay vách núi…….
Không biết đời này chết đi rồi sẽ về đâu……….
Một ánh sáng màu bạc bao phủ, Tại Trung cũng dần mất đi ý thức.
.
.
.
Thật lâu sau đó, Tại Trung mới chậm rãi nâng mi mắt lên….
Ta, vẫn chưa chết? Nơi này là, phòng ta? Hơn nữa y phục trên người ta lúc này, là cổ trang?? Ngất! Sao, sao lại như thế này? Thế, thế Duẫn Hạo và Canh đã đi đâu?
“Reng reng reng.” Tiếng điện thoại vang lên.
“Alo.”
“Yah! Thằng quỷ! Mày về thật rồi đấy à?”
“Ách?”
“Tao, A Võ đây!! Thằng A Bắc cũng thật tài quá đi! Nó tính toán thế nào rồi phán rằng hôm nay mày sẽ về! Sao rồi, biến mất một tuần, có thu hoạch được gì không?”
“Một tuần?” Thì ra ta chỉ rời khỏi đây một tuần?
“Đúng thế, A Bắc nói, hôm đó là vì chúng ta đã gặp phải lỗ sâu (*)! Thời gian thay đổi, hơn nữa lại trùng hợp cuốn luôn cả mày vào. Không gian và thời gian sau khi chuyển động hỗn loạn như thế một lúc thì cũng dừng lại. Nhưng mà, aish, dù sao thằng quỷ A Bắc chẳng phải rất thích tìm tòi nghiên cứu về những vấn đề này hay sao. Thôi được rồi, mày đã quay về, tao trước phải báo tin cho bọn nó đã, tối nay gặp nhau rồi nói tiếp.”
(*)Lỗ sâu (虫洞): là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.
Ở đây ý nói khoảng xuyên giữa không gian và thời gian.
“Ách……” Thằng quỷ! Lúc nào cũng thế! Tao vẫn chưa nói xong thì mày đã cúp máy! Đáng giận ╭(๑¯Д¯๑)╮
Đặt điện thoại về vị trí cũ, bước ra phòng khách, không ngờ……
Duẫn Hạo và Canh? Gì thế này? Tại sao hai người bọn họ lại???
Tại Trung bước về phía hai người với khuôn mặt khó tin…..
Đúng là bọn họ….Hẳn là chưa tỉnh đi, này, tuy rằng nếu nói đến thì quả thật chuyện này rất khó tin! Nhưng mà, chính mình đã có thể quay về cổ đại thì bọn họ sao lại không thể đi đến tương lại? Này hẳn là giải thích hợp lý nhất!
“Này, hai ngươi mau tỉnh a.”
“Ân, Tại đó à?” Duẫn Hạo chậm rãi mở mắt.
“Đúng, là ta đây. Duẫn Hạo, ngươi khỏe không?”
“Ô, đầu của ta, đau quá…..” Hàn Canh cũng vừa vặn tỉnh lại.
“Canh, ngươi sao rồi?”
“Tại, ta không phải Canh! Ta là Duẫn Hạo!”
“Ách…..” ⊙∆⊙
“Ta cũng không phải Duẫn Hạo! Ta là Hàn Canh…..”
A!!!!!!!!!!!!! ლ(¯ロ¯ლ) Ông trời a!! Đừng đùa ta như thế có được không!! Duẫn Hạo và Hàn Canh bị hoán đổi linh hồn? Này, ta phải làm gì đây??
Nhìn bộ dáng kinh hồn bạt vía của Tại Trung, Hàn Canh và Duẫn Hạo hiểu ý nhau cười thầm.
[Họ Trịnh, không ngờ ngươi phối hợp với ta nhịp nhàng như thế!]
[Này còn phải nói. Tiểu tử Tại Trung này, dám lừa chúng ta, vẫn là nên cho hắn nếm chút mùi vị đau khổ.]
[Hợp tác thành công!]
Muốn biết rốt cuộc Tại Trung đã làm sai chuyện gì? Ta đây nói cho mọi người nghe một bí mật
~Ngay khi ba người vừa lao xuống vực…..
“Nếu ta nói, ta không phải Tại Trung mà là Y. Các ngươi nghĩ thế nào?”
“Ngươi nói gì?”
“Tại Trung vẫn đang chờ các ngươi ở Vương phủ.” Để vai diễn thêm thành công, Tại Trung nhếch môi tạo một nụ cười nhạt nhưng đầy gian tà.
“Ngươi thật sự là Y?”
“Không sai!”
Mọi chuyện chính là như thế. Hậu quả của việc này chính là bị hai tên ác ma nào đó dắt mũi. Tiểu Tại à, ngươi nhất định sẽ còn bị hai người bọn họ khi dễ, ngoan ngoãn nhận mệnh đi ৲