Xuyên Không: Bất Tử

"Arhhhhhhh!!!!."

"Coi nào, im lặng đi, ngươi đang làm cho mấy người khác sợ đấy."

Hắn rung lắc thanh kiếm đang cắm vào đùi phải của một tên nào đó nói: "Ta muốn biết thiếu chủ của ngươi giờ đang ở đâu?, ta không hỏi lại lần nữa đâu."

Tên đó chịu đựng đau đớn, gắng gượng nói: "Nếu ta nói ta chắc chắn sẽ chết, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi."

Vô Minh khó hiểu nhìn hắn: "Ngươi nói chuyện y như rằng ta sẽ không giết ngươi vậy, thật khó hiểu bọn các ngươi đang nghĩ gì trong đầu." Nói xong hắn rút thanh kiếm từ đùi của tên đó ra và nhắm ngay cổ họng tên đó và đâm xuyên qua.

Hắn rút thanh kiếm ra nói: "Kế tiếp."

Vô Minh đi đến một tên khác ngồi xuống hỏi: "Ngươi thì sao? Muốn trả lời ta không?."

Tên đó trầm mặt nói: "Ra tay đi, dù ta có nói cho ngươi ta cũng chết."

Vô Minh khó hiểu nghiên đầu, từ nãy tới giờ nếu hắn hỏi câu hỏi nào liên quan đến vị trí hoặc những vấn đề trọng yếu tới thiếu chủ điều có cùng một câu trả lời.

Đã một giờ trôi qua kể từ lúc hắn nhẹ nhàng hỏi han những người này, hắn cũng nắm được vài thông tin.

Nhưng tất cả điều là những thông tin có thể nói là không trọng yếu cho lắm.

Bây giờ hắn chỉ biết được lý do bọn này đuổi theo cặp vợ chồng kia, khi vừa nghe cái lý do đó hắn chỉ biết câm nín.


Chuyện là tên thiếu chủ gì đó tình cờ gặp được Khương Xử Cơ và có ý đồ với nàng ta, nhưng khi vừa ra tay thì bị Hắc Đại Phong biết được và bị đánh tàn phế.

Vô Minh nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy, hắn nhận thấy được tên thiếu chủ gì đó khá may mắn vì bị Hắc Đại Phong phát hiện.

Nếu mà tên thiếu chủ đó mà ra tay thì chắc chắn hắn sẽ thảm hơn rất rất nhiều.

Qua cuộc trò chuyện vừa rồi hắn cảm nhận được người phụ nữ đó không phải là người đơn giản, cảm giác của hắn khá giống lúc tìm được người trong đồng đạo.

Quay lại vấn đề chính.

Những tên thuộc hạ này có gì đó rất khác thường, dù hắn có tra tấn thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không hề hé răng nửa lời.

Điều khác lạ là hắn không cảm nhận được bất cứ sự trung thành nào ở đây.

Vô Minh nhìn tên đó lẩm bẩm nói: "Nếu mình là kẻ chủ mưu thì làm thế nào để khiến một kẻ không trung thành với mình mà vẫn quyết hi sinh vì mình?."

"Có hai phương án có thể làm được điều đó, đầu tiên là nắm được điểm yếu như gia đình người thân hoặc thứ gì đó tương tự."

"Hoặc hạ một loại độc nào đó, nếu kẻ đó phản bội thì sẽ sống không bằng chết."

Khi nghe hắn thốt ra lời đó, tất cả những người bị trói ánh mắt co rút lại.

Bọn hắn vừa nghĩ tới hình ảnh khi phản bội tên thiếu chủ đó, vạn độc thôn phệ chưa đủ để miêu tả cảm giác đó.

Thà chết một cách dứt khoát còn hơn.

Vô Minh đang duy trì suy nghĩ của mình nên không để ý đến sự thay đổi của bọn chúng.

Chuyện là hắn vừa mới suy nghĩ đến một việc rất trọng yếu, Ngũ Đại ma phái có phải là tên gọi chung của năm môn phái khác nhau phải không nhỉ?.

Nghĩa là hắn phải ghé qua cả năm môn phái đó ư?! Không không.

Hắn nghĩ điểm chú ý nên đặt vào tên "Thiếu chủ" đó.

Nếu hắn giết tên thiếu chủ thì sự chú ý sẽ dồn về phía hắn, vì thế bọn họ sẽ không còn quan tâm đến hai người kia nữa.

Hmmm Vấn đề bây giờ là hắn không biết tên thiếu chủ đó hiện giờ đang ở đâu.

Vô Minh vò vò đầu, chuyện này hơi khó khăn một chút, phải hỏi cung một đối tượng mà khi hắn có ý định khai ra là lập tức chết thì hơi khó khăn.


Hắn đi vòng vòng suy nghĩ.

Đột nhiên hắn bắt được một chuyện trọng yếu.

Nếu như những kẻ này chỉ là khôi lỗi để điều khiển thì sẽ có kẻ ở gần để ra chỉ thị cho bọn họ.

Tên thiếu chủ hoặc ai khác không thể chỉ ra một lệnh đơn giản như là đi giết ai đó rồi bỏ mặc.

Nếu như bọn hắn thông minh như một người bình thường thì bọn chúng sẽ tìm một người phụ trách và quan sát những kẻ này, để tránh bất trắc.

Vô Minh quét mắt nhìn kỹ tất cả từng kẻ một và cuối cùng dừng lại ở một tên áo đen với khóe miệng đầy máu.

Hắn lại gần tên đó và quan sát kĩ càng hơn.

Sa Độc thấp thỏm nhìn hắn, không biết hắn có ý định gì.

Vô Minh nhìn vào mắt hắn cười nói: "Là ngươi đúng chứ?!."

Sa Độc cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: "Ý của ngươi là gì?."

Vô Minh nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi là kẻ phụ trách điều khiển bọn chúng phải không?, vì thế ngươi là kẻ duy nhất có thể nói cho ta thiếu chủ gì đó của ngươi đang ở đâu?."

Sa Độc nghiên đầu đi nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái quái gì cả, muốn chém muốn giết thì làm nhanh lên."

Vô Minh nụ cười càng rạng rỡ hơn nói: "Ngươi yên tâm ta khá chắc là sẽ không giết ngươi, cùng vui vẻ nào."

"Xoẹt."


"AHHHHHHHH!!!!!."

...

Nửa giờ sau.

Vô Minh thoải mái tinh thần vương vai một cái, hắn đã "nhẹ nhàng" tra hỏi tên đó và đúng như hắn nghĩ tên đó biết tên thiếu chủ đó ở đâu.

Theo những gì tên đó nói thì tên thiếu chủ đó đang ở Kinh Thành, Lạc Dương.

Và một điều nữa là những kẻ xung quanh này được điều khiển bởi một loại độc được gọi là "Cổ", điều đó cũng giải thích được vì sao những kẻ này không thể phản bội và khai ra.

Môn phái của tên đó được gọi là Tây Độc giáo và vì nỗi nhục thiếu chủ bị phế, nên chưởng giáo đã nhờ quan hệ kêu gọi bốn môn phái kia truy đuổi phu thê Hắc Đại Phong và Khương Xử Cơ.

Việc đã rõ ràng vì thế mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Vô Minh quay người rời đi bỏ lại đám người đang bị trói chặt với ánh mắt run rẩy và vài cái xác.

Và đặc biệt một trong những cái xác đó có khung cảnh khá thảm khi da, xương và từng cơ thịt bị xẻ nát từng miếng từng miếng một.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận