Vô Minh đang đi ngang trước cửa một phủ đệ tên là Tể Tướng phủ.
Hắn đã theo dõi Tể Tướng phủ này hai ngày nay rồi, hai ngày trước hắn có tình cờ nghe ngóng được một chuyện đó là tể tướng phủ đang có chiêu mộ các môn phái về dưới trướng.
Mặc dù chỉ là tin tức đó do hắn tình cờ nghe được trong tửu lâu, mặc dù độ chính xác không đáng tin cậy nhưng đây cũng là một thông tin đáng để tìm hiểu.
Hắn đang nghi ngờ Tây Độc giáo cũng là một trong số những kẻ bị mời chào, nhưng hắn không chắc chắn cho lắm.
Việc theo dõi bên ngoài thế này không mang lại kết quả gì cả, vì thế hắn quyết định đêm nay sẽ đột nhập vào phủ.
Với một chút may mắn hắn hi vọng có thể tìm tới tên thiếu chủ gì gì đó.
"Nhắc đến may mắn, hình như mình thiếu hơi nhiều cái đó." Hắn nói thầm rồi đi xa.
Việc đột nhập vào một nơi mình không biết rõ thì khá là nguy hiểm, với sức mạnh và thể lực hiện giờ của hắn việc vào đó mà vẫn giữ im lặng thì hơi khó một chút.
Nếu tu vi hiện giờ thì việc làm nhẹ nhàng êm ái thì có hơi khó khăn, hắn chả có khinh công hay phép thuật gì cả, thứ hắn có duy nhất là sức mạnh thể chất thuần túy mà thôi.
Nói tới đây, hắn cảm thấy mình quá làm mất mặt là tu tiên giả, tu tiên người ta phi thiên độn địa, còn mình thì tìm một phàm nhân còn chẳng được.
...
Buổi tối.
Khi nhật nguyệt lên cao cũng là lúc thích hợp đi tìm người.
Vô Minh ăn mặc trường bào đen và một cuộn vải quấn quanh đầu che khuất khuôn mặt.
Thật ra hắn tính mặc đồ thích khách cơ vì nhìn ngầu hơn nhiều, nhưng hắn không tài nào tìm được bộ y phục đó.
Hắn không thể tìm một cửa hàng và đặt may một y phục dạ hành như thế, làm như thế chả khác nào là vạch áo cho người chém vào lưng.
Vô Minh đi tới bên cạnh tường rào của phủ Tể Tướng, hắn nhẹ nhàng nhảy lên chụp lấy đầu tường.
Với lối kiến trúc cổ đại thế này thì việc leo vào khá khó khăn, vì ở trên đầu tường là một mái che hình tam giác, nếu không cẩn thận để mái ngói rớt xuống là coi như tiêu đời.
Sau vài phút giành giật mạng sống với những mái ngói hắn cũng thành công yên lặng đi vào trong phủ.
Nhưng khi vừa nhìn vào độ rộng lớn của phủ đệ này, đột nhiên hắn muốn trở lại quá.
Vô Minh rón rén vượt qua những trạm canh gác ngầm, trong phủ này có khá nhiều cái đó.
Bọn chúng giống như những con ma đứng ở những góc ngẫu nhiên và quan sát vậy, mà hắn thì khá là sợ ma quỷ nên phải tránh xa vậy.
Bây giờ hắn đang cố gắng tìm từng phòng một, nếu mà như kịch bản ấy thì hắn sẽ bắt gặp một căn phòng đèn sáng, bên trong có hai người nói chuyện và hắn tò mò nghe lén và thế là hoàn thành mục đích và trốn ra.
Kế hoạch là như thế.
Lúc này đột nhiên Vô Minh nghe thấy có tiếng người nói chuyện, hắn lần theo âm thanh tới một căn phòng có tia sáng.
Vô Minh mỉm cười vì mọi thứ trong kế hoạch, hắn không chần chừ mà tiếp cận căn phòng nhưng đột nhiên những âm thanh nói chuyện đó dần dần thay đổi.
Những âm thanh đó bắt đầu thở mạnh hơn và tiếng thở dốc quen thuộc của nữ nhân cũng bắt đầu rõ ràng hơn.
Hắn dừng lại che mặt bất đất dĩ, bọn họ không phải đang bàn âm mưu hay gì đó mà là đang làm chuyện "gia tăng dân số".
Vô Minh thở dài quay đầu tiếp tục tìm kiếm, bây giờ hắn không có hứng thú xem người khác vật nhau.
Sau một lúc lâu tìm kiếm hắn không tìm thấy hay nghe thấy thứ gì cả, hắn thất vọng dự định rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này có hai kẻ đột nhiên xuất hiện bên phải hắn và đồng loạt ra nắm đấm.
Vô Minh phản ứng nhanh xoay người không ngần ngại dùng nắm đấm của mình tiếp lấy.
Bốn nắm đấm va chạm vào nhanh tạo ra một sóng không khí lan tỏa ra mọi phía, và mặt đất dưới chân cũng nứt mẻ lúng xuống.
Vô Minh cảm thấy bất ngờ vì hai tên này vẫn bình yên vô sự khi va chạm với hắn, hắn không do dự nhảy về phía sau giữ khoảng cách.
Bây giờ vị trí của hắn là ở giữa sân của phủ đệ và xung quanh hắn đã bị bốn tên bao vây tứ phía.
Vô Minh nghiên mắt nhìn bọn họ nghĩ: "Những tên này có cảm giác khác hẳn những kẻ mà hắn từng gặp từ lúc đến đây, chắc chắn là cao thủ trong cao thủ."
Một trong hai tên đã bắt ngờ tấn công hắn lên tiếng nói: "Bất ngờ thật, ta không cảm nhận được bất cứ nội công nào từ ngươi, mà ngươi vẫn có còn sống sau khi đỡ đòn đó từ hai bọn ta."
Vô Minh im lặng không nói và tiếp tục quan sát, những tên lính canh đã biến mất, có vẻ như những tên này có địa vị khá cao ở đây và hơn nữa lòng tự tin của bọn chúng cũng cao nữa.
Tên đó tiếp tục nhìn hắn nói: "Ngươi không định nói gì à?."
Vô Minh đã rõ ràng tình cảnh của mình, vì thế hắn không đứng yên nữa mà xông thẳng vào tên trước mặt.
Vô Minh biến mất tại chỗ và xuất hiện gần như cùng lúc trước mặt tên phía trước và ra đấm.
Tên đó hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn dùng chưởng đón tiếp hắn.
Khi nắm đấm và chưởng pháp va chạm Vô Minh xoay người dùng một đòn chân từ phía trên giáng xuống.
Đúng lúc này một tên khác đã đến bên cạnh tên phía trước cùng nhau đỡ lấy đòn chân của hắn.
Mặt đất rạn nứt và sụp xuống một khắc ngay lúc cả hai va chạm.
Lúc này hai tên khác cũng đã đến nơi hướng về hắn ra đòn, Vô Minh không do dự nhảy ra khỏi đó né tránh.
Tất cả những điều trên, điều xảy ra trong một khoảng khắc, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh.
Bốn tên đó tập hợp lại cùng nhau tiến công, Vô Minh cũng không sợ hãi mà cũng xông tới với khóe miệng tràn đầy phấn khích.
Hắn càng ngày càng yêu thích thế giới này rồi.
...
Vô Minh và bốn tên đó hóa thành những tàn ảnh lóe lên khắp nơi trong sân và để lại những hố to to nhỏ nhỏ khắp mặt đất.
Chủ nhân của phủ đệ này đã sớm thức giấc.
Ở trên lầu cao của Tể Tướng phủ hai thân ảnh đang đứng nhìn cuộc chiến phía dưới.
Một thân ảnh đứng phía trước với ánh mắt già dặn của một con cáo lâu năm, hắn nhìn phía dưới hỏi: "Nhâm giáo chủ, ngươi biết danh tính của kẻ đó?".
Nhâm Biên Thành lắc đầu nói: "Kẻ đó chưa từng sử dụng bất cứ võ công nào cả, chỉ đơn thuần là vũ lực, rất khó để ta ra phán đoán."
Tể Tướng Xử Lý Chính không nhìn hắn hỏi tiếp: "Thế ngươi nghĩ ai sẽ thắng?."
Nhâm Biên Thành cười nói: "Đối đầu với bốn tông sư? Chắc chắn chỉ có con đường chết."
Xử Lý Chính im lặng không nói mà tiếp tục quan sát.
...
Sau nửa giờ giằng co hai bên tách nhau ra chia thành hai hướng.
Vô Minh nhìn y phục của mình cảm thấy hơi khó chịu một chút, bộ y phục của hắn giờ đây đã bị rách ba lỗ to ngay giữa ngực.
Giết nhau không giết mà chơi trò xé y phục, hèn nhát gì đâu.
Ngoài trừ y phục bị thương ra thì hắn không có một vết sướt nào cả và có vẻ như bên kia cũng thế.
Khi đang nhìn bọn họ, đột nhiên hắn thấy được bọn họ lui lại vài cái và móc từ trong bức tượng sư tử ra bốn thanh kiếm.
Vô Minh ánh mắt co rút lại than vãn: "Chẳng công bằng tí nà[email protected]?."
Bây giờ rút lui đã là chuyện không thể nào, vì thế chỉ thể cố gắng mà ứng đối thôi.
Bọn họ lại quấn với nhau thêm một lần nữa, những lần này thì máu tươi đã văng tứ phía.
Những vết kiếm trên người Vô Minh ngày càng nhiều, cuối cùng hắn không chịu được nữa bắt chặt lấy cánh tay của một tên.
Vô Minh nhảy lên dùng sức đạp thẳng vào ngực của tên đó, tên đó dùng một tay khác đỡ lấy nhưng vẫn bị đá bay xuyên qua bức tường của sân, chỉ là cánh tay trái của hắn ở lại chỗ cũ.
Và hậu quả của việc đó là ba thanh kiếm đã xuyên ngực của Vô Minh, hắn xoay người làm gãy ba thanh kiếm đó và dùng chút lực còn lại bức lui ba tên đó.
Vô Minh thở hổn hển đi vô định vài bước rồi gục ngã xuống nền đất, ba thanh kiếm điều xuyên qua tim của hắn.
Hắn vẫn còn sống vì lượng linh khí trong cơ thể đang kéo dài sinh cơ của hắn, nhưng sẽ không được lâu.
Vài phút sau hắn cũng tắt thở qua đời.
Ba tên kia lại gần kiểm tra xác nhận hắn đã chết vì thế bọn họ quay người đi nhìn xem tình trạng của kẻ bị đạp bay kia.
Khi bọn họ vừa rời đi thì bọn tên lính đi tới gỡ mặt nạ của Vô Minh ra và kiểm tra cơ thể hắn, làm xong hết thảy hắn quay đầu hướng về lầu các ra hiệu.
Một binh lính chạy lại phía sau Xử Lý Chính quỳ gối báo: "Báo vương gia, không tìm thấy bất cứ thân phận hay dấu hiệu nào từ trên người của tên thích khách."
Xử Lý Chính gật đầu nói: "Chặt đầu rồi ném xuống sông đi."
Tên lính "vâng" rồi lui đi.
...
Hai tên lính chặt đầu Vô Minh và ném xác hắn thẳng xuống sông phi tan.
Xác hắn trôi lênh đênh trên mặt nước theo dòng chảy đi xuống hạ lưu.
...
Kể từ đó bọn họ sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau. End.