Xuyên Không: Bất Tử

Lương Tiếu Di nhìn hắn che mắt thở dài nói: "Ngươi nói nhiều như thế cuối cùng lại bắt ta làm một việc ngu ngốc như thế, đó là kế hoạch của ngươi ư?."

Vô Minh nghiên đầu suy nghĩ nói: "Theo tại hạ thấy như thế là hợp lí mà? Hoàng đế muốn nhường ngai vàng cho công chúa thì công chúa chỉ việc xin thôi, cần gì phải ngại ngùng chứ?."

Lương Tiếu Di không để ý tới hắn ngồi xuống ghế tịnh tâm, nàng đã hiểu vì sao A Nhu lại thường xuyên muốn làm thịt hắn rồi.

Lúc này cánh cửa của biệt viện mở ra, đi vào là hai người nam nhân cao tuổi đó là Lư tướng quân và Triệu Thế Minh là quân sư và cũng là thầy của công chúa.

Hai người bọn họ đồng loạt đi đến bên Lương Tiếu Di với hành lễ nhưng lúc này nàng lên tiếng: "Hai ngài không cần làm lễ đâu, cứ ngồi đi ta có việc gấp cần bàn bạc."

"Vâng, công chúa."

Vô Minh thấy hai người họ đã đến thì cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Thấy hai người đã an tọa, Lương Tiếu Di vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp lên tiếng nói: "Ta sẽ không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng, ta muốn tạo phản, hai ngài sẽ theo ta chứ?."

Nghe nàng nói như thế thì hai lão già vừa đặt mông xuống ghế đã phải đứng lên ngạc nhiên nhìn nàng.

Triệu Thế Minh nghiêm trọng nói: "Công chúa biết mình đang nói gì không? Hai chữ tạo phản không phải là chuyện để nói đùa."

Lương Tiếu Di nhìn hắn nói: "Ta đang cực kì nghiêm túc."

Lúc này một tiếng cười càn rỡ vừa cười vừa nói: "Lão Triệu ngươi thua ta ván cược này rồi, khi kết thúc việc này ngươi biết phải làm sao mà đứng không?."

Lương Tiếu Di khó hiểu hỏi: "Chuyện gì thế?."

Triệu Thế Minh lắc đầu ngán ngẩm trả lời: "Không có gì, chỉ là ta và lão ấy chỉ cá cược một ván với nhau mà thôi."

"Nhưng mà công chúa quả quyết muốn xưng đế sao?."

Vô Minh: "Hai lão già này thật không đơn giản, có mấy ai đang yên đang lành lấy chuyện tạo phản ra đánh cược cơ chứ."

Lương Tiếu Di nghiêm túc trả lời: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng, đây là cách duy nhất lật ngược thế cờ..." chưa kịp nói hết thì Triệu Thế Minh nói tiếp: "Và cũng là cách nguy hiểm nhất, nếu không cẩn thận, vạn kiếp bất phục."

Lương Tiếu Di gật đầu nói: "Vì thế ta mới trông cậy vào hai ngài."

Triệu Thế Minh ngồi xuống nói: "Chuyện lão già này đi theo công chúa là điều tất nhiên, nhưng mà công chúa có kế hoạch rõ ràng nào không?."

Lương Tiếu Di trầm ngâm nói: "Bây giờ thời gian của chúng ta không còn nhiều, tên thái tử kia còn nửa tháng mới tới đây vì thế chúng ta sẽ tạm thời bỏ chuyện của hắn sang một bên."

"Bây giờ chuyện nguy cấp nhất là tình trạng của phụ hoàng đang yếu đi rất nhanh, nếu phụ hoàng băng hà chúng ta e rằng sẽ hết hi vọng."

Triệu Thế Minh gật đầu nói: "Đúng là như thế, nếu bệ hạ qua đời thì công chúa sẽ không được quyền nối ngôi và vì thế quyền lực sẽ rơi vào tay Tể tướng với lý do "Tạm thời trị vì cho tới khi tìm được người thừa kế"."

Lúc này Lư tướng quân nói: "Thế thì chỉ cần hành động trước khi điều đó xảy ra là được, 1 vạn Hắc Kỵ quân đang đóng quân ở Khu Quan Sơn của nhi tử ta sẽ hữu dụng."

Lương Tiếu Di suy nghĩ một lúc nói: "Với độ cơ động của Hắc Kỵ Quân của Lư lão thì có thể tới Lạc Dương chưa đầy một giờ, nhưng ta e rằng bọn họ sẽ bị cản đường."

"Hai vạn quân của Tể tướng đóng quân cách đó 20 dặm là một vấn đề."

Triệu Thế Minh lắc đầu nhắc nhở nói: "Công chúa đừng quên lão soái vẫn còn đó, mặc dù ở phe trung lập nhưng lão soái sẽ không đứng nhìn cho kẻ tạo phản lộng hành đâu."

Lương Tiếu Di nhăn mày lại, quả thật đó là một phiền phức lớn.

Đại Nguyên Soái của Đại Lương tên là Trương Khởi, và cũng là trụ cột của Đại Lương.

Xung quanh thủ đô là Lạc Dương thành có ba cánh quân bao vây bốn phía khác nhau.

Lão soái thủ hai cửa đó là phía bắc và phía tây hai cửa ải có mối đe dọa lớn nhất đối với Đại Lương.

Mặc dù quân của ông ấy chỉ có 2 vạn nhưng đối với ông ấy thì 2 vạn đã quá đủ để bình định một quốc gia nhỏ.

Trong lúc mọi người đang trầm ngâm thì Vô Minh đột nhiên lên tiếng: "Công chúa có người trong hoàng cung chứ?."

Lương Tiếu Di khó hiểu hỏi: "Làm sao ngươi lại có chủ ý ngu ngốc nào sao?."

Vô Minh cười nói: "Công chúa đừng giận như thế, cái chủ ý kia chỉ là ta rãnh rỗi nói cho vui miệng mà thôi, quả thật là tại hạ không có năng khiếu trong chuyện đấu mưu thế này."

Lương Tiếu Di nghe hắn nói, cũng không chú ý lắm nói: "Thế ngươi muốn làm gì? Nói xem."

Vô Minh vương vai nói: "Kế hoạch rất đơn giản, tại hạ muốn dụ tên tể tướng đó ra khỏi phủ và giết hắn."

Lương Tiếu Di thở dài lắc đầu thất vọng nói: "Tên tể tướng mà ngươi nói lúc nào cũng có một cao thủ đại tông sư cảnh bảo vệ, ngươi nghĩ mình giết được hắn sao?."

Vô Minh khóe miệng cười nói: "Tối hôm qua tại hạ vừa xử bốn tên tông sư, công chúa quên rồi sao?, mặc dù đại tông sư sẽ mạnh hơn một chút nhưng ta có thể khẩn định là ta có thể giết hắn."

Lương Tiếu Di lấy nhìn tên ngu ngốc đang tràn đầy sự tự tin kia, nàng khinh khinh nói: "Nếu ngươi có tự tin như thế thì sao không vào phủ của hắn mà giết hắn luôn đi? Cần gì phải dụ hắn ra?."

Vô Minh không do dự đáp: "Thật ra tại hạ đã tính làm như thế, nhưng vì kiến trúc và vô vàn khả năng hắn có thể trốn thoát, tại hạ nghĩ nếu ám sát hắn ở trong phủ là một chuyện khá là phiền toái."

"Vì thế tại hạ muốn thực hiện nó ở bên ngoài."

Lương Tiếu Di nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Ngươi chắc chắn là có thể giết hắn chứ?."

Vô Minh cười nói: "Không thử thì làm sao biết? Với lại bên tể tướng vẫn còn nghi ngờ về sự tồn tại của ta, cho nên nếu tại hạ thất bại thì cũng sẽ không liên quan gì đến công chúa cả."

Triệu Thế Minh ngồi kế bên cũng gật đầu đồng ý: "Quả thật nếu công tử tự tin như thế thì rất đáng để thử một lần, nhưng nếu công tử thất bại thì chắc chắn sẽ chết, công chúa sẽ không thể nào ra tay giúp đỡ nếu công tử rơi vào tình cảnh đó."

Vô Minh không để ý nói: "Tại hạ biết mình đang làm gì mà, với lại ta cũng tò mò là cảnh giới đại tông sư thật sự mạnh như thế nào."

Lương Tiếu Di nhìn hắn không quan tâm nói: "Nếu ngươi thật sự muốn làm thế thì ta sẽ không cản." Nói xông nàng nhìn Lư tướng quân nói: "Lư lão, nhờ ngài tạo một chút náo động trong hoàng cung."

Lư tướng quân cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề." Rồi nhìn Vô Minh nói tiếp: "Tiểu tử, ngươi chuẩn bị kĩ càng đi tối nay tên cáo già đó sẽ vào hoàng cung."

Vô Minh cười gật đầu, mọi chuyện càng ngày rối và vui rồi đây.

...

Vô Minh đi chuẩn bị một chút vũ khí cho mình để tối nay giao chiến.

Đầu tiên là mười cây thương bị hắn bẻ đi phân nửa thân, hắn sẽ kiểm tra xem tên đại tông sư đó có cứu nổi tên tể tướng đó không.

Tiếp theo là một thanh đoản kiếm dài khoản 30cm, hắn giao chiến chủ yếu bằng nắm đấm vì thế đoản kiếm này chỉ là hàng dự bị, và hàng dự bị thì phải nhỏ gọn hết sức có thể.

Hắn bao những cây thương lại bằng một tấm vải lớn và vác lên lưng, đoản đao thì treo bên hông.

Vô Minh kiểm tra lại một lượt rồi gật đầu thỏa mãn.

Lúc này Lương Tiếu Di dẫn một người mặc áo đen đến và nói: "Vị này là một cao thủ từ Mật Viện thủ hạ của ta, có thể giúp ngươi một tay."

Vô Minh cũng không từ chối ý tốt đó gật đầu nói: "Cảm ơn, công chúa bệ hạ."

Lương Tiếu Di dặn dò vài câu rồi quay người đi mất.

Vô Minh cười chào nói: "Tại hạ Vô Minh, rất vui được gặp mặt."

Lưu Sơn chấp tay đáp lễ nói: "Ta là Lưu Sơn, ta phụng mệnh chủ tử giúp ngài một tay."

Vô Minh gật đầu rồi ngước nhìn sắc trời đang bắt đầu chuyển từ ánh cam sang màn đêm tăm tối.

"Đi thôi, đến giờ làm việc rồi."

...

Vô Minh và Lưu Sơn bước chậm rãi trên đường.

Vô Minh không ngờ rằng mọi việc lại diễn ra nhanh như thế, từ lúc giết tên ngồi xe lăn gì gì ấy mà hắn đã quên tên đến bây giờ thì chỉ có hai ngày.

Mà cũng phải thôi, đối với hắn chuyện này cũng bình thường thôi.

Mọi người cứ lầm tưởng rằng khi sống đủ lâu thì việc 1000 năm trôi qua chỉ là một tích tắc mà thôi.

Nhưng bọn họ không biết rằng đối với những kẻ sống lâu như hắn thì thời gian trôi qua lại chậm rãi một cách đáng sợ.

Vì đơn giản khi ngươi sống quá lâu ngươi lại càng cảm nhận rõ rệt hơn từng khoảng khắc trôi qua.

Vô Minh đừng bước chân lại, trong khi hắn suy nghĩ miên man thì hai người đã đến đích.

Hai người bọn họ đang đứng trên con đường duy nhất từ Tể tướng phủ đến hoàng cung.

Và không hiểu vì sao mà dân thường đã biến đâu mất.

Vô Minh nhìn khung cảnh vắng lặng xung quanh mà thở dài, hắn quay lại nhìn Lưu Sơn nói: "Lui lại giữ khoảng cách đi, một mình ta là đủ rồi."

Lưu Sơn không ý kiến mà quay người tìm một nơi thích hợp để quan sát, nhiệm vụ của hắn chính là như thế.

Vô Minh đi đến ven đường tùy tiện lấy một cái ghế gỗ rồi đặt ra giữa quan đạo, tiếp theo hắn lấy mười cây thương ra và cắm lần lượt sau lưng tạo thành một hàng rào.

Cuối cùng chỉ còn việc chờ đợi mà thôi.

Hắn tự hỏi không biết cảnh giới đại tông có thật sự mạnh không? Theo những gì hắn nhớ thì trong phim kiếm hiệp thì Đại Tông Sư là cảnh giới cao nhất của võ lâm.

Những người đó thường có địa vị khá cao thường là tông chủ của một môn phái.

Nhưng mình tự hỏi với một kẻ cao cao tại thượng như thế thì tại sao phải phục vụ cho một tên tể tướng?

Mà thôi, không nghĩ nửa.

Đúng lúc này đột nhiên hắn bắt được một linh cảm có thứ gì đó đang đến, một nguồn nội lực rất dồi dào.

Nó như một thông điệp: "Tránh đường, hoặc chết."

Vô Minh khóe miệng mở ra nói: "Ra đòn thị uy với ta à? Được! Như thế thì ta cũng phải đáp trả chứ nhỉ?!!."

Vô Minh đứng lên cầm lấy một cây thương hướng về chiếc xe ngựa ở phương xa nói: "Thương Môn • Khai" rồi dùng toàn lực phóng đi.

Cây thương chỉ còn phân nửa cán hóa thành một vệt sáng lóe qua quan đạo và trong tích tắc nó đã đến phía trước xe ngựa.

Nhưng đúng lúc này một thân ảnh đột nhiên chắn phía trước mũi thương và nhẹ nhàng dùng tay búng nhẹ mũi thương một cái.

Cây thương ngay lập tức thay đổi hướng lên bầu trời hóa thành một vệt sáng biến mất.

Vô Minh nụ cười ở khóe miệng càng đậm.

"Chuyện này sẽ vui lắm đây."

...

P/S: Thương Môn là cổng thứ tư trong Bát Môn Độn Giáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui