Mạc Thái Huy rất không muốn cô đùa theo kiểu như này.
Hắn đặt ly trà sữa và đồ ăn lên bàn, rồi bỏ ra ngoài xe ngồi.
Lữ Thiết Nhan đang làm đến tóc, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi hướng về phía của hắn, lúc cậu ta làm xong cô mới có thể đi ra để nói tiếng xin lỗi: "Vừa rồi đùa có hơi quá đáng, thành thật xin lỗi."
Sau mấy phút ngồi an tĩnh trên xe, tất nhiên lòng Mạc Thái Huy cũng dịu đi đôi phần.
Hắn không trách cô chỉ là khó chịu một xíu mà thôi.
Để người con gái mình thích hạ mình xin lỗi hắn thấy như vậy cũng không nên cho lắm, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Tôi không sao, em không cần xin lỗi."
"Tôi biết mình đùa có hơi lố bịch, chỉ mong anh đừng trách."
"Tôi làm sao có thể trách em, tôi thương em còn không hết nữa là."
Lời này của Mạc Thái Huy đột nhiên khiến Lữ Thiết Nhan thất kinh, vẻ mặt thoáng đỏ ửng lên, cô cố tình đánh lãng sang chủ đề khác: "Cũng sắp đến giờ buổi tiệc bắt đầu rồi, chúng ta mau đến đó thôi."
Mạc Thái Huy biết cô đang ngại ngùng, hắn khẽ cười sau đó mới lái xe đi.
Buổi tiệc hôm nay sang trọng và uy nga vô cùng, từ bên ngoài đi vào trải một tấm thảm màu đỏ, cảm giác cứ như đang ở sự kiện lớn vậy.
Chiếc xe mui trần của Mạc Thái Huy chính là tâm điểm của mọi người, hắn bước xuống xe mang đậm phong thái anh tuấn cùng với một gương mặt điển trai vô cùng, mặc kệ những ánh mắt kia hắn đi vòng qua mở cửa cho cô.
Vì chân váy khá dài nên Lữ Thiết Nhan phải kéo lên một chút mới có thể dễ di chuyển được, đôi chân vừa thon lại vừa dài hiện ra, tất cả mọi người đều trầm trồ xen lẫn tò mò muốn xem rõ gương mặt của cô gái đi cùng với Mạc Thái Huy.
Khoảnh khắc nhìn thấy nhan sắc của cô, những tiếng bàn tán xôn xao ngày một nhiều hơn, ý tốt có, ý xấu cũng có.
Nhưng đa phần cô đều nghe họ nói cô là người trơ trẽn bắt cá hai tay, Lữ Thiết Nhan chỉ nghe qua như vậy, căn bản không muốn để tâm đến.
Dù sao thì chuyện của cô cũng chỉ có cô mới là người hiểu rõ nhất, họ là người ngoài cuộc chỉ giỏi phán xét chứ không biết được thật hư thế nào.
Lúc cô vẫn còn miên man suy nghĩ, Mạc Thái Huy còn tưởng cô buồn vì những lời lẽ miệt thị kia, hắn nhanh trí vỗ lên mu bàn tay của cô tựa như một lời ủi an: "Đừng sợ gì hết, còn tôi bên cạnh bảo vệ em."
Câu nói này lại một lần nữa đánh thức kí ức của cô, trước đây Đinh Thiên Ân cũng từng nói như vậy, nhưng rồi bọn cô vẫn đường ai nấy đi mà thôi.
Tình cảm thì còn, nhưng thực tại không thể kéo bọn họ về bên nhau.
"Tôi thấy hơi choáng."
"Tôi đỡ em lại đằng kia ngồi."
Lữ Thiết Nhan đồng ý, vừa ngồi xuống thì Viễn Đông Hào đã xuất hiện, hắn cũng chính là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay.
Tay cầm hai ly rượu, đưa cho Mạc Thái Huy một ly nói: "Xin chào Mạc tổng, rất hân hạnh chào đón anh đến đây."
Mạc Thái Huy lịch sự nhận lấy ly rượu từ tay của Viễn Đông Hào, đáp lời: "Viễn tổng có ý mời tôi làm sao dám không đến."
"Anh lại quá lời rồi, Viễn Đông Hào tôi so với anh vẫn còn nên học hỏi rất nhiều."
Nói đến đây bỗng nhiên ánh mắt của Viễn Đông Hào dán vào Lữ Thiết Nhan: "Cô gái này là..."
Mạc Thái Huy nhìn cô một cách dịu dàng: "Bạn nhảy của tôi."
"Wow, cô ấy thật xinh đẹp."
Viễn Đông Hào nhìn cô đầy rạo rực, hai mắt như có ánh đèn phát sáng nơi đáy mắt, bắt lời sang cô: "Mạo muội xin hỏi tiểu thư đây tên là gì có được không?"
"Song Yết Hỷ."
Đối với người lạ Lữ Thiết Nhan lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Câu trả lời dứt khoát không chút khoan thai khiến Viễn Đông Hào như càng thích thú với tính cách mạnh mẽ lạnh lùng này của cô, hắn ta khẽ che miệng mà cười: "Tên đẹp, mà người cũng đẹp.
Quả nhiên ở thành phố này vẫn còn cô gái làm tôi động lòng."
"Viễn tổng có gì đây? Nên nhớ đây là bạn diễn của tôi!"
Mạc Thái Huy là người tài trí, thậm chí còn sáng suốt nhẫn ra ánh mắt thâm hiểm của Viễn Đông Hào khi hắn nhìn cô, cái nhìn như thể muốn chiếm đoạt cô, Mạc Thái Huy tất nhiên sẽ không thích điều đó, hắn là người năn nỉ cô đi cùng mình điều hiển nhiên hắn phải bảo vệ cô trước mọi trường hợp.
"Mạc tổng đừng tức giận lên như vậy, chỉ là tôi thấy bạn nhảy của anh xinh đẹp nên tùy tiện nói đùa mà thôi.
Đừng căng thẳng quá!"
"Viễn tổng quá khen rồi, Yết Hỷ tôi từ trước đến giờ biết thừa mình nằm ở vị trí nào."
"Nếu như cô không đi cùng Mạc tổng, có lẽ tôi đã mời cô nhảy cùng mình rồi."
"Rất cảm ơn ý tốt của ngài, hẹn khi khác vậy."
"Ồ! Được, tôi chờ cô."
Nói rồi Viễn Đông Hào mới chịu đảo gót quay đi, hắn còn phải tiếp những vị khách khác nếu không chắc là còn đứng đây rất lâu nữa.
Cùng lúc đó Đinh Thiên Ân xuất hiện, đi cùng với anh chính là Thái Phương Lam.
Ban đầu anh chỉ dự định đi một mình mà thôi, nào ngờ Thái Phương Lam cũng được mời đến bữa tiệc, thậm chí còn dành vài tiếng đồng hồ để lựa trang phục và làm đẹp, sau đó đến tìm anh nằng nặc đòi anh chở đi cùng.
Đinh Thiên Ân bí bách nên mới chở theo, chứ thật ra anh cũng không muốn lắm.
Lữ Thiết Nhan là người nhìn thấy Đinh Thiên Ân đầu tiên, ánh mắt cô dành cho anh vẫn mang một vẻ dịu dàng nào đó, rất nhanh cô thu mắt về, sợ rằng Đinh Thiên Ân sẽ phát hiện ra.
Thấy anh đi cùng Thái Phương Lam, dù muốn dù không cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, dẫu biết hai người của hiện tại chính là người dưng mà thôi.
Thái Phương Lam đảo mắt một lượt, nhìn thấy người mà cô ta cần tiềm liền đảo bước đi đến không quên kéo tay Đinh Thiên Ân đi cùng mình, cô ta đứng trước mặt Lữ Thiết Nhan buông lời mỉa mai: "Ai da, mới chia tay mà có bạn trai mới nhanh vậy sao? Song Yết Hỷ ơi là Song Yết Hỷ, tôi không nghĩ cô là loại đàn bà lẳng lơ như thế đó."
Mạc Thái Huy chau mày, định lên tiếng bênh vực cô nhưng phát hiện Lữ Thiết Nhan ngăn lại, hắn nhìn cô đầy hiếu kì.
"Tôi làm sao bằng người đầy mưu mô thủ đoạn như Thái tiểu thư đây.
Tỏ ra thanh cao nhưng thực chất chỉ là vết nhơ tục tĩu."
Thái Phương Lam trừng mắt, tuyệt nhiên không chấp nhận được lời sỉ nhục này, là do ở đây có rất nhiều người nếu không cô ta đã cho cô một bài học.
Biết không thể làm gì, Thái Phương Lam chỉ đành quay sang cầu xin sự bênh vực từ Đinh Thiên Ân.
Nhưng mà anh lại phủ phàng, nói một câu lạnh nhạt hờ hững vô cùng: "Chuyện em làm em tự giải quyết đi, đừng lôi kéo anh vào."
Dứt câu Đinh Thiên Ân gạt tay Thái Phương Lam ra, căn bản không chừa cho cô ta một chút thể diện nào.
Lữ Thiết Nhan hài lòng với hành động này của anh, dù không thể nói ra nhưng cô rất thích, không giấu được lại buông lời chăm chọc: "Eo ôi cô thấy xấu hổ không chứ tôi thấy xấu hổ thay cô rồi đó."
"..."
"Mau đi chỗ khác đi, đứng đây chỉ làm cô thêm mất mặt mà thôi, ha ha."
"Cô..."
"Còn không nghe sao? Mau cút đi chỗ khác, đừng để cô ấy chướng mắt."
Mạc Thái Huy và Lữ Thiết Nhan cứ như người đệm người hát.
Hai người họ vô tình làm Thái Phương Lam giận đến đỏ mặt, kèm theo đó là sự hổ thẹn chỉ mong muốn có một cái hố để chui xuống.
Mạc Thái Huy lần đầu đối diện với Thái Phương Lam, nhìn chung tình hình này thầm đoán ra mối quan hệ giữa cô và Thái Phương Lam không hề tốt chút nào, có thể là tình địch của nhau nên mới như vậy chăng?
"Em không thích cô gái đó sao?"
Lữ Thiết Nhan nhún vai: "Không phải là không thích, nói đúng hơn chính là rất ghét."
....