Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân FULL


Dự đoán của Lữ Thiết Nhan trước nay chưa từng sai.

Sự trở lại của Song Nhĩ Khanh thật sự sẽ dấy lên một màn tranh đấu ác liệt ở Bắc Đại.
Sáng ngày hôm sau đó, ở sân bay thành phố, Song Nhĩ Khanh đáp chuyến bay về Bắc Đại.

Xe chờ sẵn ở bên ngoài, hắn vừa xuống liền lên xe chạy thẳng về Song Gia.

Ngồi trên xe, hắn tựa đầu vào kính nhìn ra quang cảnh thành phố.

Hắn khẽ mỉm cười.

Rời đi hơn ba năm, thành phố này đối với hắn cũng vẫn quen thuộc như cũ.

Năm đó rời đi, hắn luôn cảm thấy thành phố này cũng chẳng có chút thú vị nào để mà lưu luyến.

Nhưng ba năm trôi qua rồi, bây giờ hắn lại cảm thấy thành phố này so với lúc trước “náo nhiệt” hơn nhiều rồi!
Hắn quay lại, cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất - Regina.

Regina quay về Bắc Đại, là tin tức lớn mà ai cũng biết.

Song Nhĩ Khanh khác Song Nhĩ Khang, hắn có tham vọng lớn, cũng là một người sẽ không nhân nhượng bất kì điều gì, không từ thủ đoạn để đoạt được thứ hắn muốn.

Điều duy nhất hắn muốn khi quay trở về Bắc Đại chính là thâu tóm nền kinh tế về tay hắn, đánh bại Đinh Thiên Ân.

Song Nhĩ Khang nghe tin Song Nhĩ Khanh quay về, liền hớn hở chờ sẵn ở cửa.


Song Nhĩ Khanh vừa xuống xe hắn ta đã ríu rít chạy ra hồ hởi chào đón.

So với Song Nhĩ Khang lắm mồm mà não thì ít, Song Nhĩ Khanh cảm thấy người anh trai này thật sự rất phiền.

Song Nhĩ Khanh ngồi xuống ghế, người giúp việc đưa cho hắn một chiếc khăn ướt để lau mặt cho mát.

Hắn lau qua tay rồi vứt xuống, dựa người vào ghế dáng điệu ung dung: “Nghe nói anh bị con nhỏ Song Yết Hỷ đó phế rồi? Là thật sao?”
Là anh trai nhưng Song Nhĩ Khang vẫn luôn e dè từng thái độ của Song Nhĩ Khanh.

Bởi vì Song Nhĩ Khanh miệng thì cười thế nhưng hắn nhẫn tâm hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Nhớ lúc trước, Song Yết Hỷ chỉ lỡ tay làm hỏng món đồ chơi của Song Nhĩ Khanh, hắn lúc đó cứ cười cười bảo không sao.

Nhưng sau đó, cũng không biết là cách gì lại tự khiến mình bị một vết thương dài trên tay rồi đổ tội lên đầu Song Yết Hỷ.

Song Hải lúc đó đi công tác dài, Đào Yến Trúc đánh Song Yết Hỷ một trận tơi tả rồi bỏ đói cô ấy.

Vậy mà Song Nhĩ Khanh đứng nhìn toàn cảnh, vẫn là vẻ ung dung mỉm cười.

Sau này, Song Nhĩ Khang mới biết, Song Nhĩ Khanh là cố tình sắp xếp để cho Song Yết Hỷ làm hỏng món đồ đó.

Tất cả đều là sự sắp xếp của Song Nhĩ Khanh, hắn lúc đó chính là tâm trạng không tốt liền muốn tìm một chỗ để trút giận.

Từ lúc còn bé hắn đã tàn nhẫn như thế, lại là một người biết tính toán hãm hại người khác.

Song Nhĩ Khang là người chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn của Song Nhĩ Khanh.

Nếu không cẩn thận có khi đến cả bản thân là anh trai này cũng bị tính kế cũng nên.

Vì thế mà Song Nhĩ Khang đối với Song Nhĩ Khang phải cung kính đủ điều.

“Cái đó… cũng không tính là bị phế.

Nhưng con nhỏ Song Yết Hỷ đó thật sự rất kì lạ.

Không biết từ lúc nào thân thủ của nó lại giỏi như thế.

Hệt như đã luyện qua rất lâu vậy.”
Song Nhĩ Khanh nhíu mày, trên môi vẫn nở nụ cười hỏi lại: “Ý anh là sao? Con nhỏ đó biết võ?”
Đối với Song Nhĩ Khanh mà nói, Song Yết Hỷ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để hắn ta tuỳ ý đùa bỡn trong tay mỗi khi tâm trạng không tốt.

Một người chỉ biết rụt rè sợ hãi mỗi khi đứng trước mặt hắn lại đột nhiên thay đổi lớn như thế sao? Chỉ sau hơn ba năm ư?
Song Nhĩ Khang liếc mắt, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi.
“Anh không nhầm chứ? Cái đứa suốt ngày bị anh giẫm dưới chân đó lại có khả năng phế anh sao?”
Song Nhĩ Khang bị biểu cảm này của Song Nhĩ Khanh làm cho giật mình.


Biểu cảm này chính là biểu cảm báo hiệu cho sự tàn độc quay trở lại của Song Nhĩ Khanh.

Song Nhĩ Khang gật đầu lia lịa, cố khẳng định lại lời mình nói.

“Là thật! Anh sao có thể đem những chuyện này ra lừa em được.

Nhĩ Khanh, em nhất định phải trả thù cho anh.

Chuyện này không thể bỏ qua như thế được.”
Song Nhĩ Khanh bật cười lớn như rất vui vẻ.

Chuyện không có khả năng như này vậy mà lại xảy ra? Đúng là náo nhiệt thật!
Hắn phủi bụi vươn trên áo, ánh mắt lập tức biến đổi trở nên cực kì thâm độc.
“Song Yết Hỷ, đúng là càng ngày cáng thú vị.

Cô ta đâu rồi?”
“Hai năm trước đã bị mẹ dùng kế đuổi ra ngoài rồi.”
Song Nhĩ Khanh trầm ngâm.

Hai năm à? Đoạn thời gian này cũng trùng hợp quá nhỉ.

Sự kiện xảy ra trong hai năm trước hình như rất nhiều, lại liên quan tới rất nhiều người.
Hắn nhếch môi bạc kéo một nụ cười dài đầy thích thú.

“Được rồi, chuyện đó để tính sau đi.

Nghe nói Song Thị sắp vào tay kẻ khác rồi?”
Ánh mắt ghê người đó của Song Nhĩ Khanh làm cho Song Nhĩ Khang cũng giật mình.

Mỗi khi tên này giở điệu cười đó, lại không thể nào đoán được là hắn vui hay buồn.


Song Nhĩ Khang vẫn là dáng vẻ e dè mà đáp lời: “Là… Regina! Người đó đã phá hỏng kế hoạch của anh và mẹ.

Vốn dĩ anh và mẹ còn định bán cái công ty rách này cho Tân Tổng, ai ngờ được Regina lại nhảy vào có chứ.”
Hơn một tuần trước, khi Song Nhĩ Khanh chợt nhận được tin tức Regina quay về nước, hắn còn thắc mắc không biết vì sao người có danh tiếng lẫy lừng ấy lại không chọn tiếp tục phát triển ở nước ngoài.

Bắc Đại đúng là một thị trường tốt, nhưng so với các nước đang phát triển thì vẫn kém hơn một chút.

Một vài ngày sau, hắn ta lại nghe thông báo nói rằng Regina quay về liền muốn nhắm vào Song Thị.

Song Thị đối với Song Nhĩ Khanh chỉ là một bàn đạp rất nhỏ không đáng nói tới, nhưng tính cách của tên này ghét nhất là người khác động vào đồ vật của mình.

Từ lâu hắn đã mặc định rằng Song Thị phải thuộc về sở hữu của hắn, cho dù không có được cũng không muốn để rơi vào tay kẻ khác.

Vì vậy mà hắn gấp rút quay về là muốn giành lại Song Thị.

Song Nhĩ Khanh bật dậy túm lấy cổ áo Song Nhĩ Khang, gườm giọng: “Anh nói anh định bán Song Thị?”
Song Nhĩ Khang không hiểu Song Nhĩ Khanh tại sao lại tức giận như thế nhưng cũng cứ gật đầu lia lịa.

Song Nhĩ Khanh đen mặt, vung tay vất Song Nhĩ Khang xuống đất, sau đó lại phủi tay, lườm nguýt với ánh mắt ghét bỏ.

“Đồ ngu! Song Thị có biết bao nhiêu tài nguyên các người nói bán là bán.

Đúng là động vật sống bằng thân dưới, chỉ biết nghĩ tới cái lợi trước mắt.

Anh bị phế, đáng lắm!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận