Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân FULL


Nhìn thấy dáng vẻ kín mít của cô gái trước mặt, cộng thêm việc cô ấy còn ngồi cùng với mình chi tiết đó dấn lên sự hoài nghi trong lòng của Sơn Tùng, muốn giải đáp thắc mắc của mình hắn liền lên tiếng chào hỏi trước: "Xin chào, không biết chúng ta có quen nhau sao?"
Tiểu Phỉ bật cười tủm tỉm, hành xử e thẹn để đánh lừa Song Nhĩ Khanh, cậu ấy muốn hắn nghĩ mình là con gái: "Chính anh là người hẹn tôi ăn cơm bây giờ anh lại hỏi tôi câu đó, Song thiếu gia đây làm tôi có chút không vui rồi."
Song Nhĩ Khanh cả kinh ra mặt, hắn có chút thất thần sau vài giây mới tỉnh táo: "Cô là Regina đó sao?"
Gần như đạt được mục đích Tiểu Phỉ chầm chậm gật đầu.

Hành động chắc chắn của cậu đã đánh lừa được Song Nhĩ Khanh, hắn bàng hoàng không dám nghĩ Regina có hành tung bí ẩn, cộng thêm tài trí phi phàm, cách làm việc cao siêu lại là phụ nữ.

Song Nhĩ Khanh bắt đầu có chút khâm phục cô gái trước mắt, cười tươi rói nói: "Xin lỗi Regina tiểu thư, tôi thật tình không biết cô là nữ, trong trí tưởng tượng của tôi cô chính là một người đàn ông.

Cho nên vừa gặp mới kinh ngạc không biết là ai."
Tiểu Phỉ cong đôi tay đặt dưới cằm, tay cậu vốn đang đeo găng tay màu đen, tạo nên sức hút kiêm sức quyến rũ.


Lữ Thiết Nhan sợ Song Nhĩ Khanh sẽ phát hiện cho nên mọi tạo hình trên người Tiểu Phỉ đều rất chu toàn, mắt thường như Song Nhĩ Khanh sẽ không phát hiện ra đâu.

Lúc này Tiểu Phỉ thốt lời sắc bén nói: "Ý của Song thiếu chính là muốn nói phụ nữ như chúng tôi thì làm được gì đúng không?"
Bị nói trúng tim đen gương mặt của Song Nhĩ Khanh liền thất kinh, khó xử, sau vẫn tìm cách né tránh: "Không có, không có, Regina tiểu thư đừng hiểu lầm.

Dù gì cô cũng đã đến rồi chúng ta cùng ăn đi, có gì lát nói sau."
"Được, tôi cũng khá đói rồi."
Vừa nói Tiểu Phỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo mắt kính ra tiện thể gỡ luôn khẩu trang, một khuôn mặt xinh đẹp từ từ hiện ra đập vào đôi mắt của Song Nhĩ Khanh, hắn bắt đầu bị nhan sắc này hấp dẫn.

Tiểu Phỉ nhìn hắn ho khan vài tiếng, nói: "Song thiếu gọi món đi chứ, hay là anh không muốn ăn đồ ăn, lại có ý định muốn ăn tôi đấy?"
Nếu không phải vì chuyện hợp tác thì có lẽ Song Nhĩ Khanh đã gật đầu.

Tránh khỏi ánh mắt ngờ vực của Tiểu Phỉ, hắn vẫy tay gọi phục vụ và bắt đầu gọi món.
Lữ Thiết Nhan vốn dĩ đã ngồi trên lầu từ lâu, cô nhìn thấy điệu bộ thất thần của Song Nhĩ Khanh mà lấy làm đắc chí, khuôn mặt Tiểu Phỉ đang đeo chính là mặt nạ da người hình nữ mà Lữ Thiết Nhan đặt mua, cô không làm thì thôi nhưng một khi đã làm thì phải làm cho tới.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện lần này Tiểu Phỉ làm rất tốt, từng hành động đến lời nói đều giống con gái y như thật, đến cả cô cũng có chút ngạc nhiên.

So với Tiểu Phỉ chắc cô còn thua xa, nhớ lại thời gian cô là nữ tướng quân, mỗi cử chỉ thể hiện ra đều mạnh mẽ đến mức làm cho đối phương thét run, sợ hãi.

Cũng chính vì vậy mà khắp cả hoàng cung chưa một ai dám nói lời thích cô cả, lý do rất đơn giản là vì sợ mà thôi.

Lữ Thiết Nhan lắc đầu xua đi kí ức lúc trước, tiếp tục chú ý đến Song Nhĩ Khanh.

Lúc này Tiểu Phỉ đưa chân này gác lên chân kia, vốn dĩ thân hình của Tiểu Phỉ rất nhỏ nhắn nên đôi chân cũng vô cùng nuột nà, đến cô còn mê mà.

Cử chỉ đó của cậu chính là cố tình để lộ ra một bên đùi trắng nõn, do mặc váy xẻ tà nên dễ dàng nhìn thấy.

Tiểu Phỉ cố ý làm rơi thỏi son xuống sàn, định khom xuống nhặt thì Song Nhĩ Khanh ngăn lại, cười nhẹ nói: "Regina tiểu thư cứ ngồi yên đó đi, để tôi nhặt giúp cô."
"Cảm ơn anh."
Tiểu Phỉ cười nhếch môi, cá dần dần cắn câu rồi, Tiểu Phỉ đưa mắt nhìn lên lầu không quên nháy mắt với cô một cái.

Lữ Thiết Nhan ra hiệu ngón tay thay cho câu khen ngợi.

Song Nhĩ Khanh khom lưng xuống nhặt thỏi son ánh mắt như một bản năng mà dán chặt vào cặp đùi trắng nõn kia.
*Ực
Dục vọng trong người hắn đột nhiên dâng trào, sôi sục như lửa.

Hắn nhanh trí thu người về, trấn áp bản thân lại, còn không quên đưa thỏi son qua chỗ Tiểu Phỉ: "Son của cô đây."

Tiểu Phỉ chợt nhiên đặt tay mình lên tay của hắn, vuốt nhẹ rồi mới lấy thỏi son, ánh mắt như muốn câu hồn đoạt phách của hắn, đôi môi đỏ căng mọng thốt lên: "Cảm ơn anh lần nữa."
Cái chạm tay vừa rồi làm cho Song Nhĩ Khanh thẹn thùng, hắn có suy nghĩ rằng Regina đã thích mình, vài giây sau liền cười nham nhở: "Ăn cơm xong Regina tiểu thư có muốn cùng tôi đi bar không?"
"Đi bar? Tại sao không phải là những nơi khác mà lại là ở quán bar?" Tiểu Phỉ làm bộ làm tịch hỏi, ban đầu tiểu thư có nói chắc chắn Song Nhĩ Khanh sẽ ngỏ ý đi bar, thật không ngờ là sự thật.
Song Nhĩ Khanh bàng hoàng không biết nên giải thích thế nào cho đúng, thấy vậy Tiểu Phỉ mới lên tiếng nói thay: "Đi bar cũng được đấy, dù gì từ khi về nước tôi chưa được thư giãn, lần này xem như đi thư giãn vậy."
Song Nhĩ Khanh nghe vậy mà vui sướng, trong đầu nảy lên một âm mưu táo tợn.

Nếu đã có thiện cảm với nhau rồi chi đành cùng nhau tiến xa một chút, đến chừng đó hắn vừa có gái xinh, vừa có được lợi ích mà mình mong muốn.
Vốn tưởng Regina là người thế nào thật không ngờ lại dễ đối phó đến thế.

Mặc nhiên Song Nhĩ Khanh lại không biết bản thân mình đang đi theo kế hoạch mà Lữ Thiết Nhan vạch ra từ lúc đầu.
Là chính hắn tự đào hố chôn mình!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận