Lữ Thiết Làm làm cho Bội Châu Anh kinh ngạc, từ khi làm bạn với cô đến giờ Châu Anh chưa hề thấy qua bộ dạng lạnh lùng mang theo một chút tàn nhẫn như thế này của cô, đôi nét nghi ngờ về sự thay đổi bất ngờ này của bạn thân.
Nhưng mà cô đã thay mình đứng ra trừng trị kẻ hống hách Bội Châu Anh lấy làm cảm kích, ngón tay cái giơ thẳng làm ra ám chỉ khen ngợi Lữ Thiết Nhan.
Người đi cùng cô gái kia vừa lo, vừa giận, vừa sợ hãi từng sắc thái biểu cảm đều được Lữ Thiết Nhan thu vào tầm mắt.
Không suy nghĩ nhiều liền lấy điện thoại gọi điện cho Cảnh Sát, có vẻ như cô ta muốn làm lớn chuyện này.
Thường thì nghe thấy hai từ 'Cảnh Sát' sẽ có người thấy quýnh quáng xen lẫn thấp thỏm lo sợ.
Mà Lữ Thiết Nhan và Bội Châu Anh lại là trường hợp ngoại lệ, đến cả biểu cảm sợ hãi cũng không thấy hằng trên hai khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ chứng kiến thấy vẻ thích thú đợi chờ Cảnh Sát đến đây.
"Các người cứ chờ đó đi, Cảnh Sát sắp đến đây rồi."
Cô bạn kia tức giận thay cho bạn mình, trừng mắt nhìn hai người bọn họ buông lời cay nghiệt.
Phục vụ nghe thấy hớt hải định chạy đi tìm quản lý của mình, nhưng cánh tay của Lữ Thiết Nhan đã ngăn cậu ấy lại, bình tĩnh nói: "Không cần gọi quản lý đâu, tôi tự xử lý việc này được."
Cậu nhân viên nghe vậy, mọi ý định trong đầu chợt tan biến.
Đứng sang một bên hướng mắt nhìn hai người.
Vừa hay lại một bóng dáng nữ nhân bước vào quán, khuôn mặt này Lữ Thiết Nhan làm sao quên cho được.
Thái Phương Lam nhìn vào hai người bạn của mình đang ngồi dưới đất, kẻ thì gãy tay kẻ thì lo lắng, hàng chân mày bất giác nhíu lại, khằng giọng: "Là ai làm gãy tay cậu? Là ai?"
Cô bạn kia chưa kịp lên tiếng trả lời thì Lữ Thiết Nhan nhanh miệng hơn một chút, cướp lời: "Chính tôi."
Giọng nói này? Nghe quen quá.
Thái Phương Lam lúc này mới đứng thẳng người dậy, không hẹn mà nhìn cô, giống như nhìn phải vật chướng mắt khiến cô ta chán ghét khôn cùng: "Lại là tiện nhân cô sao? Chúng ta oan gia ngõ hẹp thật đó, lại gặp nhau rồi."
Nghe thấy hai từ 'tiện nhân' thốt ra từ miệng của Thái Phương Lam, nghe liền biết cô ta chua ngoa đanh đá như thế nào.
Bội Châu Anh không nhịn được quát cô ta: "Bản thân cô chính là tiện nhân, đừng nghĩ ai cũng như cô cả."
Thái Phương Lam đưa tay khoanh đằng trước ngực, cười khinh bỉ, cùng ánh mắt dò xét:
"Wow...!wow đây là ai nhỉ? Bạn của con tiện nhân này sao? Không khác gì nhau nhỉ, hai người bọn cô có nét tiện nhân giống nhau lắm đó."
Đờ cờ mờ!!!
Bội Châu Anh không tài nào ngấm nhuần nỗi lời nói của cô ta.
Trong lòng gào thét muốn ngay tại đây mà chửi thề một câu cho đã cửa miệng.
Nhưng mà ở đất nước này danh tiếng của ba mẹ cô nàng không phải không lớn, ở nước ngoài thoải mái bao nhiêu nhưng một khi đã đặt chân về đây thì hình tượng đại tiểu thư của cô nhất định phải có.
Chính vì vậy mà muốn chửi lại không thể chửi được, cảm giác bí bạch đó mấy ai chịu được cơ chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Bội Châu Anh, Thái Phương Lam lại càng lấn lối dùng những lời lẽ khó nghe để miêu tả hai người:
"Cảm thấy tôi nói đúng có phải không? Hạng người thấp kém, rẻ mạt như hai người chỉ đáng đi làm gái bao mà thôi.
Làm gì có cửa đặt chân vào những gia đình danh giá, bớt ảo tưởng lại đi."
Nói đoạn Thái Phương Lam còn trề môi khinh miệt hai người.
Thành thật mà nói Bội Châu Anh đã nhịn không được nữa rồi, mọi thứ gần như vượt qua giới hạn ban đầu của cô nàng.
Không cần danh dự!
Không cần hình tượng!
Bội Châu Anh ngấm ngầm gào thét, ánh mắt sắc lẻm dán chặt vào Thái Phương Lam, nhịp tim có phần nhanh hơn bình thường, ngay lúc này đây cái giận dữ, cái thịnh nộ đã tràn lan khắp cơ thể của Bội Châu Anh.
Cô nàng siết chặt tay, gồng mình đến nỗi mặt toàn gân xanh, không nói không rằng trực tiếp túm tóc Thái Phương Lam, bàn tay hung hãn giơ cao trên không trung, rồi từ từ hạ xuống nơi khuôn mặt đầy phần của Thái Phương Lam:
*Chát...!chát...
Âm thanh của hai bạt tay vô cùng chói tai, mới nghe đã cảm giác thay Thái Phương Lam được nó đau rát cỡ nào rồi.
Chưa dừng lại ở đó, Bội Châu Anh còn tặng cô ta thêm một cú đá vào bụng, gằng giọng:
"Đừng nghĩ không ai nói gì liền muốn lấn tới, trước khi miệt thị một người nào đó, tôi khuyên cô nên mở to hai mắt chó của cô ra xem người đối diện mình là ai, có thân phận gì."
Thái Phương Lam bị đánh đến thảm hại hơn cô bạn bị gãy tay của mình, vết thương trên trán cũng vì giận quá mà rỉ máu, lan khỏi miếng băng cá nhân.
Thái Phương Lam bậm trợn, giương mắt ếch đầy đáng sợ nhìn Bội Châu Anh: "Con khốn, ai cho mày đánh tao hả? Mày tưởng mày là ai lại muốn dạy đời tao? Tao thích chửi ai thì tao chửi đó, Thái Phương Lam tao đây thì sợ ai chứ."
Bội Châu Anh nhếch môi cười khẩy, vỗ tay giả vờ khen ngợi:
"Thì ra là vậy sao! Cô làm tôi kinh ngạc thật, gia đình cô giàu có quyền thế lắm hả? Liệu vừa rồi tôi lỡ tay đánh cô vậy có sao không?"
Nói đến đây biểu cảm khuôn mặt của Bội Châu Anh chuyển sang sợ sệt, lo lắng.
Nhưng thật ra đó chỉ là giả vờ diễn cho có mà thôi.
Thái Phương Lam thấy vậy, cứ nghĩ là Bội Châu Anh đang sợ hãi thật, liền tỏ ra kiêu ngạo coi trời bằng vung:
"Mày biết sợ thì đã quá muộn rồi, tao sẽ nói ba tao về chuyện này, mày cứ chờ mà ăn cơm tù đi con khốn."
Con khốn! Lại là con khốn!
Lúc này Bội Châu Anh cảm thấy nói chuyện với Thái Phương Lam không còn vui nữa, ngược lại nghe hai từ không muốn nghe kia đâm ra khó chịu.
Mặt nhăn mày nhó, chìa tay ra trước mặt của Thái Phương Lam, cô ta còn tưởng là Bội Châu Anh muốn nịnh bợ mình để được khoan hồng, cười nhạo một cái không quên nắm lấy tay của Bội Châu Anh.
Ngay sau khi thấy con mồi đã dính bẫy, Bội Châu Anh nở một nụ cười thích thú, siết chặt bàn tay của ả rồi túm tóc của ả giật ngược ra sau, làm như vậy vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đẩy Thái Phương Lam lại cái bàn gỗ mạnh tay đè đầu cô ta xuống bàn.
*Rầm...!rầm...
Sau đó buông ra phủi tay mấy cái như thể vừa cầm phải thứ đồ không sạch sẽ, thuận miệng buông lời châm biếm:
"Tôi sợ ăn cơm tù lắm, có điều trước khi nếm trải cảm giác đó cũng nên dạy dỗ cho cô nhớ đâu mới là kẻ mạnh, kẻ yếu."
Thái Phương Lam bây giờ không tài nào mạnh miệng như vừa rồi được nữa, vết thương cũ còn chưa lạnh lại bị đập đầu, điều đáng nói còn đập phải ngay vết thương làm cho nó chảy máu nhiều hơn.
Cảm giác được sự đau đớn truyền đến, theo bản năng ả ta đưa tay bịnh lấy vết thương của mình.
Cô bạn không chút thương tích nãy giờ cũng không chịu đựng được đứng dậy phản đòn.
Nhanh như thoắt giật lấy tóc của Bội Châu Anh như cách mà cô nàng làm với Thái Phương Lam, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, mày dám làm bạn của tao bị thương ra nông nỗi này sao?"
Càng nói cô ta càng mạnh tay kéo tóc của Bội Châu Anh, hại cô nàng rơi vào thế bí không thể trở tay, thấy vậy Lữ Thiết Nhan làm sao trơ mắt đứng nhìn bạn của mình bị đánh cho được, định sử dụng những chiêu thức mà mình từng đánh bại kẻ thù ở kiếp trước, nhưng chưa kịp ra tay lại bị Thái Phương Lam nhào đến giang hai tay giữ chặt lấy cô.
"Hồng Hoa đánh chết ả đi, mình giúp cậu giữ tiện nhân này lại rồi." Thái Phương Lam hét lớn hết cỡ, bao nhiêu cơn tức cứ vậy mà trào ra.
Hồng Hoa chính là người đang đối kháng với Bội Châu Anh, nghe thấy lời cổ vũ từ Thái Phương Lam, khiến cô ta ngày một phấn khích hơn, giật tóc rồi đá vào bụng của Bội Châu Anh không chút thương tiếc.
Những tưởng Bội Châu Anh đã thua thiệt, nhưng nào ngờ cô nàng lật ngược tình thế, phản kích lại Hồng Hoa, từ bị động chuyển sang chủ động.
Một tay giữ tóc của ả, một tay cuộn tròn đấm vào liên tiếp vào bụng của cô ta, vừa đánh vừa nói:
"Muốn thắng tôi hả, còn lâu, chính tôi đây đánh cho cô trào máu miệng thì thôi.".