"Con khốn này..."
Không giấu được nỗi giận dữ trong lòng, Song Nhĩ Khanh nghiến răng hằng giọng lên muốn mắng chửi cô, tiếc rằng lời còn chưa nói hết đã bị giọng nói ranh ma từ phía sau của Lữ Thiết Nhan cắt ngang:
"Còn chửi nổi sao? Được thôi tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ."
Song Nhĩ Khanh phân vân không rõ cô sẽ làm gì tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy đằng sau lưng trở nên lạnh lẽo, lông chân lông tay dựng đứng cả lên, mắt liếc đầu nghiêng một chút nhưng chưa nhìn thấy gì, song bên dưới đầu gối của mình truyền đến một cảm giác đau đớn cực độ, cơ mặt co siết từng hồi, hét lên: "Á..."
Khi hắn nhận thức ra cũng là lúc bên dưới những mảnh gạch màu trắng có một dòng máu tươi đổ ra, không cần đoán vẫn biết đó là máu của mình.
Song Nhĩ Khanh lúc này gần như không chịu được cơn đau, mà Lữ Thiết Nhan lại không có ý định buông tha cho hắn.
Cô ấn mạnh hắn xuống để hai bên đầu gối bị mảnh vở cứa dính vào.
Chỉ làm Song Nhĩ Khanh khó có thể vùng vẫy được khi lực tay của cô quá mạnh, trong lúc mơ hồ hắn không nghĩ cô lại cuồng bạo đến như vậy, nhớ trước kia Song Yết Hỷ chỉ đơn thuần là một con nhỏ yếu ớt bị hắn và Song Nhĩ Khang ngày ngày chọc phá đến nỗi làm khắp cơ thể cô chi chít toàn những vết thương, lớn có mà nhỏ cũng có.
Đau đến mức Song Nhĩ Khanh phải rơi nước mắt, đoạn suy nghĩ dần dần biến mất hắn hạ mình, xuống giọng thống thiết:
"Tha cho tôi, tôi sẽ không mắng mỏ cô, chỗ này tôi sẽ...!sẽ dọn sạch sẽ mà."
Lữ Thiết Nhan cũng không muốn làm khó hắn thêm nữa, bàn tay của cô dần dần buông khỏi bả vai hắn, một âm thanh nhàn nhàn nhạt truyền từ sau truyền tới: "Dọn đi."
Một chút cảm thông dành cho hắn không hề có, Lữ Thiết Nhan ngồi xuống ghế sô pha, mắt bắt đầu quan sát hắn.
Song Nhĩ Khanh cắn chặt răng mình, cố gắng đứng dậy đi lấy đồ quét dọn, gương mặt cúi xuống không để lộ ra vẻ oán hận của mình.
Sau khi làm xong đi một nước rời khỏi đó.
Vừa định đi tìm Tiểu Phỉ trùng hợp cậu ấy từ trên lầu đi xuống, trên gương mặt có vài phần hối hả: "Tiểu thư, tiểu thư!"
"Có chuyện gì?"
Lữ Thiết Nhan nghiêng mình ra sau ghế một cách điềm nhiên, không hề để đối phương đoán được cô đang nghĩ gì.
Ánh mắt sâu đến nỗi không thấy được đáy.
Giống như một khi nhìn vào sẽ khó có thể dứt ra được, thậm chí có thể thu hút khoáy đảo đối phương.
Tiểu Phỉ cúi gầm người thở hì hục sau vài giây mới lấy lại được nhịp thở: "Chuyện là tập đoàn Song thị vừa có biến.
Toàn bộ cổ phiếu đột nhiên giảm mạnh làm cho Song chủ tịch không kịp trở tay, bây giờ con số nợ đã lên đến nghìn tỷ thưa tiểu thư.
Đây là lúc thích hợp để chúng ta có thể thu mua lại Song thị."
"Cứ như kế hoạch ban đầu mà làm."
Căn bản đối với chuyện Song thị phá sản nó không khiến cô lấy làm ngạc nhiên.
Mặc khác thái độ vẫn trước sau như một.
Tiểu Phỉ gật đầu lia lịa hiểu ý của cô rồi trở về phòng mình tiếp tục xử lý công việc cô giao phó.
Về phần Lữ Thiết Nhan, cô cầm theo túi xách lái xe một mạch đến Song thị.
Chiếc xe mui trần màu trắng sang chảnh của cô đỗ ở phía trước thu hút vô vàn ánh mắt hiếu kỳ xen lần tò mò của những người gần đó, kể cả nhân viên của công ty cũng không khỏi nhiều chuyện mà nhìn.
Lữ Thiết Nhan mở cửa bước ra, bóng dáng ma mị nhưng đầy nội lực cùng với vẻ mặt đanh lạnh như đá lộ ra.
Hiển nhiên tâm điểm chú ý bắt đầu gọi tên cô.
"Cô gái đó là ai nhỉ? Xinh đẹp quá."
"Đi xe sang như vậy có thể là mấy con nhỏ cặp đại gia rồi."
"Biết đâu được, có khi người ta tự làm mà mua thì sao?"
"Không, không đâu, nhìn gương mặt kia xem, trên trán nó hiện rõ hai chữ 'hồ ly' cơ mà."
Xen lẫn vào đó là những lời đàm tiếu không hay về cô.
Từng câu đều lọt nhẹ vào tai, Lữ Thiết Nhan vẫn im hơi lặng tiếng không nói gì, cô chỉ làm một hành động duy nhất đó là đưa cặp mắt sắc như lưỡi dao nhìn bọn họ, ai nấy như chột dạ cổ họng như nghẹn đòng không thốt nên lời.
Căn bản cô không cần lên tiếng chỉ cần quét nhìn qua một cái đã khiến từng người từng người sợ hãi rồi.
Dẹp đi ý nghĩ, Lữ Thiết Nhan ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn có để chữ 'Song Thị', cô cười rồi hiên ngang đi vào bên trong.
Song Hải và Đào Yến Trúc lúc này cũng có mặt ở đây, thu vào mắt chính là bộ dạng bấn loạn xen lẫn lo âu của hai người họ.
Cảm giác họ đang chạy đôn chạy đáo nhưng có vẻ như không ăn thua, một khi không thể cứu vãn cho dù níu cỡ nào cũng bại trận mà thôi.
Vừa hay Đào Yến Trúc nhìn thấy cô trước Song Hải, ánh mắt lập tức hằng lên tia giận đầy rực lửa: "Mày đến đây làm gì? Ai cho phép mày đến đây?"
Lời của bà ta làm cho Song Hải chú ý, quay lại nhìn: "Yết Hỷ!"
Song Yết Hỷ không để Đào Yến Trúc vào mắt, trực tiếp lướt ngang qua bà ta cô ngó nghiêng ngó dọc như tìm kiếm ai đó, buông thêm lời giễu cợt: "Hai người con trai tài giỏi của ba không cùng xử lý chuyện công ty à?"
"Nhĩ Khanh và Nhĩ Khang không biết chuyện này."
Chuyện lần trước tát cô ở cửa hàng, khi về nhà Song Hải thấy hối hận vô cùng.
Ông không nghĩ trong lúc nóng giận lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Nên thấy cô xuất hiện ở đây căn bản lòng ông lại trẩy lên nỗi niềm áy náy, dù công ty đang trên đà sụp đổ ông vẫn mặc tâm nói: "Chuyện lần trước ba xin lỗi con, ba không cố ý làm vậy đâu.
Con đừng giận ba được không?"
"Nhắc tới làm gì khi chuyện nó đã quá muộn rồi.
Tôi đến đây để dặn dò các người hãy thu dọn đi, sắp tới Song thị có người quản lý nên không cần các người ở đây phụ họa nữa."
Vừa nói xong Đào Yến Trúc giậm chân đầy giận dữ, lớn tiếng la ó: "Ai cần mày đến đây thông báo, chuyện của Song thị không liên quan đến mày, mày ở đây mè nheo làm gì? Đồ ti tiện như mày cả đời cũng chưa chắc có được cơ ngơi như vậy, đừng có ở đây ra vẻ mèo khóc chuột."
"Tôi ra vẻ mèo khóc chuột khi nào? Bà tự biên tự diễn à, hay do lỗ tai bà bị điếc không nghe rõ lời tôi nói? Nếu thật như vậy tôi khuyên bà nên đi khám lại tai mình đi."
"Mày..."
Thẹn quá hóa giận định vung tay đánh cô, vẫn là chưa kịp chạm vào đã bị cô mạnh bạo tóm lấy còn siết chặt: "Mẹ con như một rất thích đánh người."
Nói rồi hất tay bà ta khiến Đào Yến Trúc chao đảo ngã ngửa, bờ mông đập xuống sàn một cái rõ mạnh.
Đúng lúc Đinh lão gia và Đinh phu nhân đột nhiên xuất hiện nhìn thấy cảnh này liền kinh động.
Đinh phu nhân chưa hiểu rõ đầu đuôi ngọn đã có suy nghĩ lệch lạc về Lữ Thiết Nhan.
"Có sao không?"
Đinh phu nhân đỡ Đào Yến Trúc ngồi dậy không quên hỏi han.
Đào Yến Trúc lắc đầu: "Tôi không sao."
Không phân rõ trắng đen, Đinh phu nhân tiến tới quát cô: "Thân là người nhỏ tuổi mà hành xử với trưởng bối vô phép vô thiên như vậy sao? Tôi không ngờ bấy lâu nay tôi xem cô là người tốt tính, tôi thấy tôi hoàn toàn sai rồi."
"Tôi đã nói bà rồi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, con nhỏ này xấc xược, hỗn láo lắm! Ban đầu tôi biết nên mới không cho Thiên Ân quen nó."
Đinh lão gia tùy tiện góp thêm vài lời khó nghe vào.
Căn bản không chút tôn trọng Lữ Thiết Nhan.
Chỉ vì lần đó đến nhà cô lại vô ý vướng phải chuyện tình tay ba của Đinh Thiên Ân.
Trong mắt Đinh lão gia cô không khác gì một đứa con gái đầu đường xó chợ cả.
Lữ Thiết Nhan không chọn cách biện minh cho trường hợp này, điềm nhiên vẫn đứng thẳng tấp khí thế ngút ngàn không hề giảm bớt.
Điều làm cô thắc mắc ở đây là tại sao hai người họ lại có mặt ở chỗ này..