Sau một màn tổng tài bá đạo vừa rồi Đinh Thiên Ân tiếp tục đưa cô đi làm đẹp và trang điểm.
Có vẻ như anh muốn cô hôm nay phải thật xinh đẹp sánh bước bên cạnh của anh.
Một người đàn ông nhưng theo cô quan sát từ trên xuống dưới đến cả cách nói chuyện hoàn toàn như một người phụ nữ.
Không rõ nên xưng hô thế nào cho hợp lý, cô bất đắc dĩ cúi đầu chào xem như phép lịch sự.
Đinh Thiên Ân thì khác, anh nói: "Bắc Nhị, giúp tôi trang điểm cho cô ấy thế nào thật xinh đẹp."
Bắc Nhị chính là tên của ông chủ ở đây, hắn nhìn cười cười rất nhanh chuyển mắt qua Lữ Thiết Nhan, chậc lưỡi chân thành khen ngợi: "Tôi thấy cô gái này không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp rồi."
Lữ Thiết Nhan mặt không xúc cảm, trên đôi mắt chỉ giương lên một cái nhẹ nhàng: "Anh quá lời rồi."
"Cô ấy xinh đẹp điều đó tôi biết mà.
Không những xinh dẹp không thôi cô ấy còn rất tài giỏi đó.
Hiện đang là một nữ chủ tịch tài ba."
Đinh Thiên Ân giống như lao vào một khoảng không gian chỉ toàn là cô, cứ như vậy nói những điều đẹp đẽ nhất về cô.
Mặc kệ đối phương có muốn nghe hay không anh cốc thèm để ý, chỉ cần là cô bắt anh nói bao nhiêu cũng được.
Bắc Nhị đập tay lên đầu mình biểu tình nói: "Đinh tổng tôi không ngờ ngài cũng có bạn gái đó."
"Ý của anh là sao?" Đinh Thiên Ân nheo mày, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Bắc Nhị thấy thế biết mình nói thẳng thắn quá rồi liền cười cười, tay đặt trên ngực anh vuốt ve kiểu dỗ dành: "Đinh tổng đừng tức giận, tại cái miệng hư hỏng này của tôi thôi.
Chứ ngài đầy đẹp trai phong độ như này muốn bao nhiêu cô mà không được có phải không?"
Đinh Thiên Ân nghe xong liền trầm mặc, ánh mắt đanh lại đầy sợ hãi: "Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, để cô ấy nghe được thì chết."
Bắc Nhị cười tủm tỉm, đường đường là một Đinh Thiên Ân cao ngạo, bất phương bất đại trước mặt đối thủ vậy mà cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Đến cuối cùng vẫn phải sợ nóc nhà.
Lữ Thiết Nhan nghe chứ, chỉ là cô không muốn lên tiếng.
Cô ghim!
"Được rồi, mau làm việc tôi giao phó đi."
Bắc Nhị liền bảo cô lại ghế ngồi sau đó hắn bắt đầu vào việc của mình.
Bắc Nhị là một thợ trang điểm số một của thành phố này, hầu như những người giàu có đều đến đây để được trang điểm.
Cách phối màu của hắn làm cho khuôn mặt của khách hàng từ đẹp trở nên rất đẹp, hoặc không ưa nhìn trở nên ưa nhìn.
Căn bản Bắc Nhị có thể biến người đó là xinh đẹp trong mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Hắn nhìn cô, bàn tay khéo léo nhanh nhẹn điểm tô mấy nét.
Không thể phủ nhân gương mặt của cô một khuyết điểm cũng không có, chỉ cần đánh qua mấy màu đơn giản đủ khiến người ta chết mê chết mệt rồi.
Màu son hắn chọn có đôi chút đỏ, khi đánh lên khiến cho cô trở nên quyến rũ và sắc sảo.
Sau khi trang điểm xong Bắc Nhị còn giúp cô thay đổi kiểu tóc của mình, phải nói là hết nước chấm!
"Xong rồi, cô xem có thích không?"
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ sau Bắc Nhị mới hoàn thành công việc trang điểm của mình.
Hắn ngấm nghía kết quả của mình trong gương không khỏi chậc lưỡi.
"Đẹp lắm!" Lữ Thiết Nhan ban đầu nhìn còn không nhận ra được bản thân mình nữa.
Cô không nghĩ khi cô trang điểm lên lại nhìn khác đến thế, cảm giác cứ như là một người hoàn toàn khác.
Đinh Thiên Ân ở phía sau nghe vậy liền nhanh đứng dậy đi xem thử, một cô gái đẹp tựa bạch ngọc được anh thu vào mắt nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài: "Bảo bối em đẹp quá, anh chịu không nổi."
"Ai làm gì anh mà chịu không nổi?" Lữ Thiết Nhan khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông có gương mặt khó coi trong gương.
Bắc Nhị cười xấu xa nói nhỏ vào tai của cô: "Ý của Đinh tổng chính là thèm khát cô đó, ha ha."
Lữ Thiết Nhan cứng nhắc người, thì ra ý của anh là như thế.
Bảo sao nhìn anh đứng cứ quắn quéo hết cả lên.
"Này Bắc Nhị nói gì đó." Đinh Thiên Ân nhìn thấy hai người thủ thỉ với nhau, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là đang nói đến mình, cơ mà anh không rõ là nói về vấn đề gì thôi.
Bắc Nhị liếc xéo anh, giả vờ ngây thơ: "Tôi có nói gì đâu, chỉ là chỉnh lại tóc cho cô ấy thôi."
"Thật không bảo bối?" Biết rằng lời nói của Bắc Nhị không đủ để mình tin được, Đinh Thiên Ân liền chuyển trọng tâm vào cô.
Lữ Thiết Nhan tất nhiên không phải là người phản bội đồng minh: "Như anh ta nói, chỉnh tóc cho em thôi."
"Hừ!" Đinh Thiên Ân hất mặt lạnh sang chỗ khác, bày ra vẻ hờn dỗi.
Đến cả bảo bối của anh còn giấu anh, quá tức mà.
Lữ Thiết Nhan đứng dậy bước đi bỏ mặt Đinh Thiên Ân đứng ở đó đợi cô dỗ dành.
Cho dù đang yêu nhau thật nhưng cũng không có nghĩa cô phải làm việc này, anh nên biết cách chấp nhận từ từ.
"Bạn gái của anh ra đến xe rồi kìa."
Thấy vậy Bắc Nhị có lòng tốt nhắc nhở Đinh Thiên Ân một chút, nếu không chắc cô lái xe bỏ anh lại mất.
Đinh Thiên Ân nghe xong bàng hoàng nhìn cô, hừ lạnh cái nữa trước khi đi không quên trả tiền.
"Bảo bối à em sao không dắt tay anh đi cùng?" Đinh Thiên Ân mở cửa bước vào xe còn không quên lải nhải bên tai chất vất cô.
Tuy nhiên anh không hề to tiếng với cô, trong cái giận vẫn là sự dịu dàng vô đối mà anh dành cho cô gái của mình.
Lữ Thiết Nhan không nhìn anh, đáp: "Anh cũng đâu phải con nít mà cần em dắt tay."
"Em nói như vậy là sai rồi, khi yêu anh có quyền làm trẻ con để được em cưng chiều." Đinh Thiên Ân lắc nhẹ đầu ngón tay, cuồng ngôn nói.
Căn bản quên mất việc bạn gái của mình cũng cao ngạo vô cảm, Lữ Thiết Nhan đanh mặt lại bày tỏ vẻ nguy hiểm: "Anh thích làm trẻ con đúng không?"
Không hiểu tại sao khi nghe cô hỏi xong câu này đột nhiên anh thấy rùng mình.
Lông tơ dựng đứng hết cả lên, không chút do dự nói lại: "Anh...!anh không muốn làm trẻ con nữa, anh thích làm người trưởng thành hơn rồi."
"Ơ...!đổi ý nhanh vậy sao? Em còn định dỗ dành anh đây."
Lời này của Lữ Thiết Nhan không hề bình thường chút nào.
Cô nhấn mạnh từng chữ trong đó như thể nói 'dỗ dành' nhưng căn bản không phải 'dỗ dành".
Nhớ lại chuyện trước khi quen biết cô, anh có từng nghe qua chuyện cô khiến Song Nhĩ Khang mất đi 'cậu nhỏ' của mình.
Thậm chí còn một mình đánh mấy tên biến thái vào mấy đêm trước.
Mọi chuyện đột nhiên tích hợp lại trong đầu của anh như muốn cho anh nhớ để rút kinh nghiệm không được tỏ vẻ nũng nịu như con nít nữa.
Mà con nít không ngoan thì rất hay bị ăn đòn, có khi anh bị như thế cũng nên.
"Ha ha, không cần đâu.
Anh tự khắc hết giận rồi."
"Ngoan."
Lữ Thiết Nhan thuận tay xoa đầu anh rất tự nhiên.
Mà Đinh Thiên Ân cũng không nói gì hay là né tránh, vẫn chấp nhận để cô làm ra hành động đó.
Chưa kể trước đây nếu muốn đụng vào đầu của anh e là rất khó, thậm chí không có khả năng.
Vậy mà Lữ Thiết Nhan lại là trường hợp duy nhất có thể được anh chiều chuộng đến mức mà ai nhìn vào cũng phải ghen ăn tức ở với cô.
*Chụt...
Ngay lúc anh đang đón nhận cái xoa đầu từ cô thì một nụ hôn đặt trên má rất nhanh.
Đinh Thiên Ân được cô hôn, ngay cả khi không phải là hôn môi nhưng mà anh vẫn thấy hạnh phúc vô cùng.
Anh đưa tay sờ kĩ và nhẹ lên mặt giống như sợ mất đi vệt hôn vừa rồi: "Yết Hỷ em vừa hôn anh hả?"
"Ừm, ngoài em và anh trong xe chẳng lẽ còn có người thứ ba?"
"Không phải, em hôn không nói trước làm anh chưa kịp chuẩn bị gì cả."
"Em chỉ thích làm cái gì đó bất ngờ."
"Hay là em hôn lại đi."
"Em có thuốc ngủ nè anh có muốn uống không?"
Đinh Thiên Ân trầm tư: "Đột nhiên bảo anh uống thuốc ngủ làm gì? Hay là em định nhân lúc anh ngủ mà cưỡng đoạt anh?".