Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, nhìn vẻ mặt Lưu Ly, mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lưu Ly, liền nói: "Ta ở chiến trường đã cứu Hạng Lưu Dương, hắn thiếu ta một nhân tình.
"
Lời này, cũng không tính là nói láo.
Cũng không phải là hắn không muốn cho cô biết thân phận của mình, chỉ là, vẫn chưa đến lúc.
Bây giờ thế cục không rõ, càng ít người biết thân phận của mình càng tốt.
Nghe Cố Tại Ngôn nói vậy, Lưu Ly cũng không nghi ngờ, chỉ là thêm một chút phỏng đoán về thân phận của Cố Tại Ngôn.
Chiến trường, như vậy là nói, Cố Tại Ngôn rất có thể là một vị tướng quân.
Đã bị giáo dục dưới lá cờ đỏ hun đúc, Lưu Ly cũng rất sùng kính với người trong quân, cho nên ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn cũng nhiều thêm mấy tia sáng.
Cố Tại Ngôn nhìn vẻ mặt Lưu Ly thay đổi, đáy mắt có chút nghi hoặc.
Đáp án của mình nói có vấn đề sao?
Cố Tại Ngôn cũng không hỏi, bởi vì ánh sáng trong mắt Lưu Ly lúc này làm hắn có một cảm giác không thể nào dời được tầm mắt khó hiểu.
Có một loại, xúc động muốn ôm người vào trong lồng ngực.
Nghĩ như vậy, Cố Tại Ngôn cũng muốn làm như vậy.
Nhưng! "
"Mẹ, khi nào thì chúng ta về?" Bình Bình vẫn luôn trầm mặc vào lúc này lại mở miệng.
Bình Bình dù là đang hỏi Lưu Ly, nhưng tầm mắt lại nhìn Cố Tại Ngôn, cau mày thể hiện bản thân lúc này rất bất mãn.
Vừa rồi cậu thấy được, ánh mắt cha nhìn mẹ giống như con chó nhỏ trong thôn nhìn thấy cục xương vậy.
Mẹ là của cậu, ngoại trừ Yên Yên, không ai có thể giành với cậu.
Nghĩ đến đây, Bình Bình thu lại tầm mắt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Lưu Ly: "Mẹ, con nhớ em gái, em gái mấy ngày không nhìn thấy chúng ta nhất định rất khổ sở, chúng ta mua một ít đồ về cho em gái đi?"
Lưu Ly cũng không biết giữa "hai cha con" đang phân cao thấp, vừa nghe Bình Bình nói vậy, đương nhiên không có lý nào không đồng ý.
Chuyện đã tạm thời được giải quyết, cô đương nhiên là nên sớm quay về.
Nhưng mà đã đến phủ thành rồi, chắc chắn không thể tay không mà về, cô cũng muốn đến cửa hàng hạt giống xem xem có hạt giống nào tốt.
Vì vậy, xe ngựa thay đổi tuyến đường, đi đến chợ.
Trên đường đi, Bình Bình vốn an tĩnh kéo Lưu Ly mua một lượt, đương nhiên, gần như đều là chọn đồ cho Yên Yên.
Về phần Cố Tại Ngôn đi theo sau lưng hai mẹ con, ngoại trừ công năng xách đồ ra, giống như là hoàn toàn bị quên lãng vậy, điều này làm vẻ mặt Cố Tại Ngôn nhìn "đầu sỏ gây ra" Bình Bình có mấy phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà nghĩ đến tên nhóc kia rất có thể là mầm mống của mình, trong lòng Cố Tại Ngôn dù có không vui nữa cũng đè xuống tất cả.
Đến lúc đám Lưu Ly và Bình Bình quay về thôn Đại Vĩ thì đã sau giờ ngọ ngày hôm sau rồi.
Bởi vì nhà Lưu Ly không có người, các thôn dân đã có mấy ngày không có thu nhập, cho nên ở cửa thôn thỉnh thoảng sẽ có người đến nhìn một cái xem Lưu Ly đã trở về chưa.
Cho nên lúc xe ngựa Lưu Ly dừng ở ngưỡng cửa nhà mình, trong thôn có không ít người xông đến.
"A, tạ ơn trời đất, Bình Bình xem như là về rồi.
" Có người nhìn thấy Bình Bình kêu lên một tiếng.
"Nghe nói Bình Bình bị Trương lão gia trấn trên bắt cóc, Trương lão gia này thật đúng là phát rồ, nhưng mà Bình Bình có thể an toàn trở về chắc chắn sau này sẽ có phúc.
"
"Đúng vậy, trước này chưa bao giờ nghe nói đứa nhỏ bị bắt đi còn có thể bình an quay về.
"
"! "
Mọi người tôi một câu anh một câu, phần lớn đều vui cho Bình Bình.
Nếu là trước đây, người trong thôn căn bản sẽ không chú ý đến ba mẹ con Lưu Ly, nhưng mà bây giờ không giống xưa, Lưu Ly làm cho người trong thôn ít ít nhiều nhiều đều có tiền vào, cho nên mọi người tự nhiên cũng quan tâm bọn họ hơn mấy phần.
Chỉ là rất nhanh, đã có người hỏi: "Bình Bình, con đã trở lại, mẹ con đâu? Sao mẹ con không về?"
Lưu Ly: "! " Hóa ra cô là không khí, đứng bên cạnh cả buổi cũng không ai nhìn thấy.
"Mẹ--"
Đúng lúc này, tiếng nức nở của Yên Yên vang lên.
Sau đó, Yên Yên buộc hai bím tóc sừng dê lao về phía Lưu Ly, Lưu Ly thấy thế, vô thức ôm Yên Yên vào trong ngực mình.
"Mẹ, Yên Yên rất nhớ mẹ, Yên Yên cho rằng mẹ sẽ không về nữa.
" Yên Yên vùi trong người Lưu Ly, trong giọng nói đều là tiếng khóc nức nở.
Mọi người thấy vậy, lúc này mới dám chuyển tầm mắt lên người Lưu Ly.
Ồ ha! Thật đúng là Ly.
Bọn họ còn cho rằng là tiểu thư trong thành đến, cho nên căn bản không dám nhìn mặt cô.
Chỉ là, vết sẹo trên mặt Ly đã khỏi lúc nào? Ly hôm nay có thể thấy là đẹp hơn trước không ít mà.
Lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, Bình Bình lấy một cây hồ lô đường từ trong bọc quần áo ra, trực tiếp nhét vào trong tay Yên Yên.
"Mua cho muội.
"
Yên Yên nhìn hồ lô đường trong tay, cũng không hưng phấn như lúc trước nhìn thấy hồ lô đường, ngược lại lại nghẹn ngào nhìn Bình Bình.
"Ca ca! " Dáng vẻ muốn khóc.
Cô bé cho rằng, mình sẽ không gặp được ca ca nữa rồi.
Thật là khổ sở!
Bình Bình nhìn dáng vẻ Yên Yên muốn khóc, khuôn mặt vốn kéo căng cuối cùng cũng không kìm được: "Đừng khóc, xấu! "
Thấy đáy mắt Yên Yên có nước chảy ra, Bình Bình lại thay đổi, nói: "Ca ca không có việc gì! "
Nói xong, Bình Bình nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó không tự nhiên xoay đầu: "Là ông ấy đã cứu ta.
"
Nghe vậy, Yên Yên quả nhiên đã ngừng nước mắt, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn mang theo sùng bái.
"Cha, sau này con nhất định sẽ học võ chăm chỉ với cha.
" Sau này nếu có người xấu dám cướp ca ca đi, cô bé sẽ đánh người đó!
Nghe Yên Yên gọi mình một tiếng "Cha" này, trong lòng Cố Tại Ngôn có một cảm giác kỳ lạ bay lên.
Tỉ mỉ xem xét dung mạo Yên Yên, ngoại trừ đôi mắt giống mình, những cái khác đều không khác gì Lưu Ly.
Đây là, là con gái của hắn đó.
Nghe theo suy nghĩ trong lòng, Cố Tại Ngôn đưa tay ôm lấy Yên Yên: "Được, sau này Yên Yên phải chăm chỉ.
"
Cố Tại Ngôn không phải là loại tư tưởng cảm thấy con gái nên làm tiểu thư khuê các tam tòng tứ đức, cho nên cũng không phản đối hứng thú tập võ của Yên Yên.
Nhìn tương tác qua lại giữa Cố Tại Ngôn và Yên Yên, Lưu Ly trong lòng hốt hoảng cảm thấy, hai người này, thật giống hai cha con.
Chuyện Lưu Ly trở về nhanh chóng truyền ra, Trương Trần Thị còn có người quản lý thôn đều đến thể hiện quan tâm.
Sau khi biết Lưu Ly không sao, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là lúc quản lý thôn muốn đi, Lưu Ly lại đột nhiên gọi người lại.
"Trưởng thôn gia gia, việc trước đó người trong thôn hỗ trợ cháu tìm Bình Bình, cháu muốn cảm ơn bọn họ.
" Lưu Ly không thích nợ nhân tình, lại thêm những người tự nguyện hỗ trợ tìm người đó nhân phẩm khẳng định không tệ, cho nên Lưu Ly chuẩn bị dùng một số hành động thực tế để thể hiện cảm ơn.
Trương Cao Ân vừa nghe Lưu Ly nói thế, vội vàng khoát tay: "Tất cả mọi người đều là cùng thôn, đứa nhỏ mất tích hỗ trợ tìm kiếm là phải, cháu không cần quá khách khí.
”
Trương Cao Ân cảm thấy, người trong thôn bây giờ tốt hơn ngày trước rất nhiều đều là công lao của Lưu Ly, này sao cũng không thể để Lưu Ly lại tốn kém.
Lưu Ly vừa nghe thế, lại lắc đầu.
"Trưởng thôn gia gia, cháu cũng là có tư tâm, ông lại nghe hết lời cháu nói.
".