Lưu Ly muốn truy hỏi, nhưng Cố Tại Ngôn lại nói một câu: “Được rồi, những chuyện này đã có ta, không cần lo lắng, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong, Cố Tại Ngôn nằm xuống, dáng vẻ rõ ràng không muốn nói nhiều.
Lưu Ly thấy như vậy chỉ có thể từ bỏ, câu ‘có ta rồi’ không hiểu sao cũng khiến cô cảm thấy an tâm.
Có lẽ vì câu nói kia, hoặc là vì biết Quảng An Hầu sẽ không báo thù bọn họ, tâm trạng của Lưu Ly cũng được thả lỏng hơn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Đợi hơi thở của Lưu Ly trở nên ổn định, Cố Tại Ngôn lại ngồi dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, chìm vào trong bóng tối.
Đêm, dần trở nên sâu hơn.
Lúc này, trong phủ Quảng An Hầu ở La Thành lại tràn đầy mùi tanh của máu như trước đây.
Sau khi Mục Tân Thành hoảng sợ, trong lòng ứ đọng, khó mà bình tĩnh được, vừa về đến Hầu phủ, cũng không để ý đến công công kia, gọi mấy nha hoàn trong phủ vào trong viện của mình để dâm loạn.
Mấy nha hoàn càng la hét, cầu xin, Mục Tân Thành càng hưng phấn.
Trong quá trình này, có nha hoàn không nhịn được bản thân bị làm nhục, đâm đầu vào tường tự sát, cũng có người chết bất đắc kỳ tử vì thủ đoạn của Mục Tân Thành quá tàn độc, trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, đợi đến khi Mục Tân Thành chơi mệt rồi, sẽ bảo thuộc hạ ném những người phụ nữ nửa sống nửa chết hoặc đã chết ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ, mùi máu tanh trong phòng vẫn chưa thể hết.
Ngược lại, tâm trạng của Mục Tân Thành vì trận phát tiết này mà tốt hơn rất nhiều, tâm trạng thoải mái, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Chỉ là, vừa mới ngủ chưa được bao lâu, Mục Tân Thành trong giấc ngủ đột nhiên cảm nhận được cảm giác bị đè lên rất mãnh liệt.
Cảm giác bị đè này khiến Mục Tân Thành có chút khó thở, lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, Mục Tân Thành đã nhìn thấy cái mặt nạ khiến ông ta căm hận đến tận xương tủy kia.
“Ngươi…”
Mục Tân Thành sợ hãi, đang định lên tiếng, lại bị giọng nói của người đàn ông kia cắt ngang.
“Bổn vương ném ngươi đến đây làm gì, ngươi quên rồi sao?”
Giọng nói lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, giống như cơn ác mộng, đánh thẳng vào trái tim của Mục Tân Thành.
Giọng nói này…lẽ nào…
Không thể nào!
Mục Tân Thành theo bản năng muốn phủ định suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không khỏi sợ hãi mở to mắt, nhìn Cố Tại Ngôn.
“Ngươi….người là…” Giọng nói của Mục Tân Thành run rẩy, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngông cuồng thường ngày.
Trong lòng có suy đoán, nhưng Mục Tân Thành rất lâu cũng không dám lên tiếng nói ra đáp án kia, giống như không nói ra, tất cả những thứ trước mặt không tồn tại.
Sự sợ hãi tràn đầy trong lòng của Mục Tân Thành lúc này, cho dù lúc suýt nữa bị kết tội ở trên công đường cũng chưa từng có.
Không, không thể nào, hắn ta đã chết rồi!
Mục Tân Thành nói với mình hết lần này đến lần khác.
Nhưng đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ kia đã hoàn toàn bán đứng ông ta.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Mục Tân Thành, Cố Tại Ngôn từ từ đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt với vết sẹo, nhưng khuôn mặt này vẫn có thể nhận ra.
Tóm lại, người quen biết hắn chắc chắn không thể nhận nhầm.
“Bịch…” một tiếng, Mục Tân Thành sợ đến mức quỳ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, môi run rẩy.
Khuôn mặt kia, cho dù đã bị hủy hoại như bây giờ, nhưng nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn vẫn là cơn ác mộng của ông ta.
Nếu như trên thế giới này có người khiến ông ta sợ hãi, vậy thì chính là người trước mặt ông ta.
Nếu như không phải do hắn, ông ta cũng sẽ không bị tước đi thực quyền, cũng sẽ không bị phái đến nơi này.
“Tham…tham kiến Nhiếp Chính Vương.” Đầu lưỡi của Mục Tân Thành hơi vặn lại, trong lòng vô cùng sự hãi.
Khóe miệng Cố Tại ngôn khẽ cong lên, một đường cong lạnh lùng: “Mục Tân Thành, mấy năm không gặp, gan lớn hơn rồi?”
Giọng nói này của Cố Tại Ngôn giống như sứ giả câu hồn đến từ âm phủ, lạnh lùng câu mất linh hồn của con người.
“Không….ta…hạ quan, hạ quan bị oan, có người giả mạo hạ quan…” Mục Tân Thành thanh minh.
Rơi vào tay ai cũng không thể rơi vào tay Cố Tại Ngôn, bởi vì, có thể không phải chết, nhưng còn thê thảm hơn cả chết.
Thật đáng sợ!
Tại sao nửa đêm canh ba còn khiến ông ta đối mặt với chuyện đáng sợ như thế này?
“Xem bổn vương là tên ngốc hả…rất thú vị?”
Một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Mục Tân Thành giống như rơi vào hầm băng, không thể động đậy.
“Mục Tân Thành, ông có biết ông đáng chết nhất ở điều gì không?” Cố Tại Ngôn tìm một cái ghế đẩu, ngồi xuống, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt vô cùng câu hồn.
Mục Tân Thành nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp, có cảm giác xong đời rồi.
“Không, không biết….”
Vừa nói, Mục Tân Thành vừa nhìn ra cửa.
Không biết bây giờ bỏ chạy còn kịp không, ông ta rất sợ, không muốn ở lại đây.
“Con trai của bổn vương mà cũng dám động vào, chán sống rồi đúng không?” Cố Tại Ngôn u ám nói.
Hắn định để Mục Tân Thành làm một con ma biết rõ ngọn ngành.
Động vào con trai của hắn, cho dù xuống âm phủ, hắn nhất định phải mang theo cả sự sợ hãi.
Mục Tân Thành: “…Ta không có…”
Mục Tân Thành sững sờ một lúc, muốn phủ nhận.
Nhưng vừa nói xong ba chữ này, Mục Tân Thành đột nhiên sững sờ.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến đứa bé khiến ông ta ngã.
Lúc trước cảm thấy có chút quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, cả người Mục Tân Thành đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Đứa bé kia, chính là con trai của Nhiếp Chính Vương!
Mục Tân Thành bị suy nghĩ của mình dọa sự, cả người bại liệt trên mặt đất.
Xong rồi!
Tất cả đều xong rồi!
Vẻ mặt Mục Tân Thành trắng bệch.
“Ông yên tâm đi, đợi ống chết, bổn vương sẽ sai người báo tang với hoàng hậu.”
Cố Tại Ngôn vừa nói ra lời này, một luồng sáng lạnh lùng đột nhiên từ trong tay bay ra.
Mục Tân Thành vẫn chưa phản ứng lại, đã ngã xuống vũng máu.
Cố Tại Ngôn còn không thèm nhìn Mục Tân Thành, một tay hất đổ đế cắm nến, sau đó sải bước rời đi.
Không lâu sau, cả Hầu phủ trở nên ầm ĩ, người người đều vội vàng dập lửa.
Đợi đến khi có người chuẩn bị đi tìm Lưu công công kia, đã phát hiện Lưu công công đã chết.
Còn về Mục Tân Thành, ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.
Ngọn lửa lớn cháy một đêm, đợi đến khi dập tắt được, trời cũng đã sáng.
Mà lúc này, ở trên đường phố đang lan truyền tin tức, nói rằng tất cả các vụ án mua bán người đều là Quảng An Hầu làm, chứ không phải là người thế thân kia.
Công công ở bên cạnh hoàng hậu giúp đỡ Quảng An Hầu che giấu, hơn nữa còn đúng lúc đưa đến một kẻ thế thân giống hệt, điều này chứng minh chuyện này rất có khả năng có liên quan đến hoàng hậu.
Cuối cùng tin đồn ngày càng nghiêm trọng, còn liên quan đến Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh ra.
Chuyện này giống như mọc cánh bay đến kinh thành, rất nhanh đã bay đến tai hoàng hậu Mục Quỳnh Lam.
Nghe được tin tức đệ đệ của mình chết, hơn nữa chuyện này còn ầm ĩ đến mức liên lụy đến con trai Khang Vương của bà ta, Mục hoàng hậu vô cùng tức giận.
“Điều tra, điều tra cho bổn cung là ai đã làm chuyện này.” Mục hoàng hậu tức đến mức nghiến răng.
Nếu như để bà ta biết được ai dám cản trở bà ta, bà ta nhất định sẽ khiến người kia muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Mục hoàng hậu nghĩ, biểu cảm trên mặt trở nên hung ác.
Nhưng thị vệ đến trình báo đang quỳ ở phía trước, nghe thấy lời nói này của hoàng hậu, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, dáng vẻ không thể tin được.
Mục hoàng hậu là người thông minh hơn bất kỳ ai, vừa nhìn thấy thị vệ như vậy, trong lòng biết còn có chuyện khác, lập tức nổi giận nói: “Ngươi có biết kết cục của việc lừa gạt bổn cung không?”.