Nghe thấy tiếng khóc của Yên Yên, Lưu Ly gần như là phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy, cô bỏ qua đám người đang quan sát nhà mình trong sự xấu hổ ở lại nhà chính, mình thì chạy thẳng về phía nhà sau.
“Cái con nha đầu chết tiệt này, cái thứ vô lễ với người lớn, xem xem bà có đánh chết không.”
Lưu Ly vừa mới đi ra nhà sau thì liền nhìn thấy Tiêu thị, thím hai của cô đang đuổi theo Yên Yên, muốn đánh cô bé, mà Yên Yên thì khóc lóc chạy xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Ly chỉ cảm thấy lửa giận vọt thẳng lên trên đầu.
“Dừng tay lại.” Lưu Ly hét chói tay.
Tiêu thị vừa nhìn thấy Lưu Ly, lúc này mới dừng chân không đổi theo Yên Yên nữa, biểu cảm hơi cương cứng, ánh mắt ngượng ngùng.
Mà Yên Yên nhìn thấy mẹ mình xuất hiện, òa một tiếng rồi nhào vào trong ngực Lưu Ly.
Lưu Ly quét mắt nhìn xung quanh, lại không thấy Bình Bình đâu.
Đang sốt ruột thì nhìn thấy Bình Bình và Cố Tại Ngôn bước ra khỏi cánh cửa ở căn phòng bên cạnh, hiển nhiên là lúc nãy hai cha con bọn họ vừa mới đi ra ngoài từ cánh cửa đó.
Thấy Bình Bình không có chuyện gì, lúc này Lưu Ly mới di chuyển ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu thị.
Tiêu thị không chỉ chịu thiệt một lần từ trong tay Lưu Ly, cho nên bị Lưu Ly nhìn như vậy, trong lòng Tiêu thị lập tức hồi hộp.
“Ly à, tôi...!cô đừng có hiểu lầm, tôi chỉ đang chơi đùa với Yên Yên mà thôi.” Tiêu thị nói xong thì lại nhìn Yên Yên: “Yên Yên, cháu nói có đúng không nào, bà đang chơi đùa với cháu mà?”
Tiêu thị cảm thấy Yên Yên chỉ là một đứa con nít chắc chắn sẽ không dám mách lẻo.
Mặc dù lúc này trong lòng Tiêu thị rất lo lắng, dù sao thì trôi qua mấy ngày nữa sẽ là tiệc tân gia căn nhà này của Lưu Ly, bà ta sợ lúc đó mình trêu chọc Lưu Ly bất mãn thì sẽ làm hỏng chuyện ở bên phía lão trạch.
Một căn nhà đẹp, lại to lớn như thế, đồ dùng trong nhà đầy đủ lại mới lạ, chỉ cần vừa mới tưởng tượng tới tương lai mình sẽ vào đó ở thì liền bắt đầu hạnh phúc, cho nên tuyệt đối không thể gây ra chuyện xấu vào thời điểm này.
Nào có ai đoán được, lúc Tiêu thị đang đắc ý tưởng tượng ra cái cảnh mình vào nhà Lưu Ly ở, Yên Yên lại xệch miệng mách Lưu Ly.
“Mẹ ơi, bà ấy muốn lấy trộm thịt mà chúng ta định dùng để tiếp đãi khách, Yên Yên nhìn thấy, bà ấy liền hung dữ với Yên Yên, nói Yên Yên là đứa nhỏ không ra gì, là con nhỏ làm lãng phí lương thực, bà ấy còn đánh Yên Yên nữa.”
Nói xong, nước mắt Yên Yên liền rơi lách tách: “Mẹ ơi, bà ấy nói Yên Yên không hiếu kính với bà ấy thì sẽ bị ông trời đánh, Yên Yên sẽ bị trời đánh ạ?”
Bộ dạng này của Yên Yên trông vô cùng đáng thương.
Mà những gì Yên Yên nói khiến Lưu Ly giận đến nỗi hận không thể hành hung Tiêu thị một trận.
Là một người ác độc đến cỡ nào thì mới có thể nói ra những lời này với một đứa con nít chứ?
Trong lòng Lưu Ly phẫn nộ, nhưng cô cố gắng kìm nén để trả lời câu hỏi trước đó của Yên Yên: “Yên Yên rất ngoan, Yên Yên là bé cưng của mẹ.
Kính trọng người lớn là chuyện nên làm, nhưng mà người lớn nào ác độc thì không đáng phải kính trọng, cho nên Yên Yên sẽ không bị thiên lôi đánh đâu, chỉ có người có tâm tư độc ác thì mới có thể bị thiên lôi đánh thôi.”
Lưu Ly sợ lời nói của Tiêu thị sẽ để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhoà trong lòng Yên Yên.
Tiêu thị nghe thấy lời nói mỉa mai của Lưu Ly, lập tức nổi giận: “Con tiện nhân kia, cô nói ai nên bị thiên lôi đánh hả...a...”
Tiêu thị còn chưa nói xong, thân thể liền rời khỏi mặt đất, Tiêu thị hoảng sợ hét to.
Vừa quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Cố Tại Ngôn.
Không chỉ có Tiêu thị, tất cả những người đang vây xem cũng giật mình, chẳng có ai phát hiện Cố Tại Ngôn xuất hiện sau lưng Tiêu thị bằng cách nào.
“Cậu...!cậu thả tôi ra...” Đầu lưỡi Tiêu thị đều đang run rẩy.
Thật là đáng sợ.
Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn so với ánh mắt của một con rắn độc mà bà ta nhìn thấy khi đi rẫy vào mùa hè.
Cố Tại Ngôn không nói gì, chỉ nắm lấy cổ áo của Tiêu thị, trầm mặc đi đến cửa hông.
Sắc mặt Tiêu thị tái nhợt, trong lòng hoảng sợ muốn chết, nhưng mà vẫn cầu cứu Lưu Ly.
“Ly, cứu...!mau cứu thím hai với, tôi không có...!không có đánh Yên Yên, là...!là nó đang nói dối...”
Đúng là bà ta muốn đánh, nhưng mà bà ta không biết từ lúc nào mà con nhà đầu đó lại có thể nhanh nhẹn như thế, bà ta còn chưa đánh mà?
Còn mấy lời nói đó thì có liên quan gì chứ, mấy đứa nhỏ ở trong thôn có ai mà chưa bị chửi vài câu.
Huống hồ gì bà ta nói đâu có sai đâu.
Cho dù rơi vào thời khắc nguy hiểm như thế, Tiêu thị vẫn cảm thấy mình không hề sai.
Nhưng mà bây giờ, cổ áo của bà ta vẫn còn đang nằm trong tay Cố Tại Ngôn, bà ta không thể không giải thích.
Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu thị.
Tiêu thị là trưởng bối, bây giờ người trong thôn cũng đang nhìn xem, cô không thể ra tay với bà ta.
Nhưng mà Cố Tại Ngôn có thể.
Cho dù trong mắt mọi người Cố Tại Ngôn là cháu rể của Tiêu thị, nhưng như vậy thì sao chứ?
Cô và Lưu gia lão trạch đã không còn liên quan gì với nhau, không ra tay trước mặt mọi người là bởi vì trở ngại mối quan hệ máu mủ, điều này không thể hiện rằng người không có máu mủ như Cố Tại Ngôn cũng phải bị ràng buộc.
Trong tiếng kêu thảm thiết của Tiêu thị, Cố Tại Ngôn xách Tiêu thị ra khỏi cửa hông, đám người đang đứng quanh cửa sau nhà chính và hậu viện xem náo nhiệt cũng đi theo ra ngoài, bọn họ muốn xem xem Cố Tại Ngôn chuẩn bị làm cái gì.
Lưu Ly thấy Yên Yên không có chuyện gì, cô nắm lấy tay Yên Yên, dẫn Bình Bình đi ra khỏi cửa.
Vừa mới đi ra thì liền nhìn thấy Cố Tại Ngôn một tay ném Tiêu thị vào mương nước bẩn cách đó không xa.
Giữa ruộng và đường đi có một mương nước bẩn.
Bây giờ là cuối thu, trong mương nước vẫn có nước, Tiêu thị rơi vào trong mương, không chỉ quần áo ướt sũng mà trên người còn hôi thối.
Trong lúc nhất thời, Tiêu thị la hét không ngừng.
Đám người suýt xoa, không ngờ Cố Tại Ngôn lại có thể làm ra chuyện hung ác như thế.
Chẳng có ai biết rằng trong mắt Cố Tại Ngôn, xử phạt Tiêu thị như vậy là quá nhẹ.
Nếu như không phải không muốn gây phiền phức cho Lưu Ly, bây giờ Tiêu thị đã trở thành một cái xác chết.
Dám sỉ nhục con gái của hắn, đúng là đáng chết.
Con gái của hắn sinh ra có thân phận tôn quý, làm sao có thể bị coi thường như thế?
Còn có Lưu Ly là người mà hắn không nỡ bắt nạt, thế mà lại bị một thôn phụ vô tri mắng đê tiện.
Ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng thiếu chút nữa là đã thao túng lý trí, mà lúc này, ánh mắt của Cố Tại Ngôn lạnh lùng như tu la đến từ địa ngục.
“Nếu như ta còn nghe bà chửi một câu, vậy thì chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu.”
Cố Tại Ngôn nói xong, không thèm nhìn Tiêu thị một cái nào, hắn quay người đi đến chỗ Lưu Ly ôm Yên Yên từ trong tay Lưu Ly vào lòng.
Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn, không biết tại sao lúc này Lưu Ly cảm thấy hình tượng của Cố Tại Ngôn vô cùng cao lớn, vô cùng soái khí.
Nếu như không phải thời điểm không đúng, Lưu Ly cảm thấy chắc chắn mắt mình đã sáng lấp lánh.
Cố Tại Ngôn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lưu Ly, nhưng mà lúc quay đầu lại nhìn, Lưu Ly đã đi về phía Tiêu thị trong mương nước bẩn.
Y phục của Tiêu thị ướt sũng, chỉ cảm thấy lạnh hết cả người.
Mà chuyện khiến bà ta cảm thấy rét lạnh hơn chính là ánh mắt lúc nãy của Cố Tại Ngôn, thẳng cho đến khi Lưu Ly đi đến trước mặt bà ta, khó khăn lắm bà ta mới có thể hoàn hồn.
Ngơ ngác nhìn Lưu Ly, Tiêu thị mới tìm lại thần trí, điên cuồng chất vấn Lưu Ly: “Ly, cô để nam nhân của cô bắt nạt thím hai cô như vậy à?”
Lưu Ly nhìn Tiêu thị vẫn còn chưa nhìn rõ thế cục, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy thím hai muốn như thế nào?”.