Lưu Vượng Vĩ sáu tuổi có thể nói là đại diện điển hình của đứa bé nghịch ngợm.
Vừa đến nhà Lưu Ly, Lưu Vượng Vĩ đã không hề có chút tự giác làm khách nào chen vào phòng của Lưu Ly, còn lục tung tất cả những tủ không khóa.
Mà người nhà tổ Lưu gia không chỉ không ngăn cản, còn theo sau nhìn, nếu thấy người trong thôn nhìn sang, Tiêu thị bèn nói một câu: “Trẻ con không nghe lời, tôi dẫn nó ra đây.
”
Nhưng nói thì nói vậy, Tiêu thị lại không hề có ý ra tay, mà những người khác ở nhà tổ lại mắt phát sáng đánh giá bố cục căn phòng, chỉ thiếu không trực tiếp viết hai chữ “chảy dãi” lên mặt.
Vì mọi người đều tò mò bố cục phòng của Lưu Ly, cho nên dù chưa đến giờ cơm, người trong thôn đã tới từ sớm.
Trực tiếp đưa quà cho Lưu Ly xong, mọi người cũng đều nhanh chóng đánh giá phòng cô.
Đương nhiên, đều là đứng ngoài cửa nhòm, không ai không khách sáo như đám người nhà tổ Lưu gia này.
Mà lúc này, mọi người hầu như đều đã xem qua, đều rời đi nhà chính.
Một là nơi mọi người ngồi là trong sân, hai là thịt trong hai nồi to trong lều dựng tạm ở sân quả thực quá thơm.
Mặc dù nói người trong thôn hiện tại ít nhiều cũng kiếm được chút tiền, nhưng không ai nỡ tiêu tiền mua thêm chút thịt ăn.
Cho nên đa số mọi người đều lựa chọn ngồi trong sân ngửi hương thịt, đợi thịt bưng lên bàn.
Cũng vì vậy, đám người nhà tổ Lưu gia mới có thể đường hoàng lật xem nhà chính như vậy.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Vượng Vĩ, phòng lớn bên trái đã lật xong, lại tới phòng lớn bên phải, bố cục hai phòng tương tự, cho nên thời gian mọi người dừng ở phòng thứ hai không lâu liền trực tiếp đến phòng Bình Bình.
Vừa vào, người nhà tổ Lưu gia đều bị dãy giá sách làm chấn động.
Một đống sách như vậy, đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Lưu Ly này thật sự phát đạt rồi.
“Bà nội, cháu muốn ở căn phòng này, cháu thích phòng này.
” Lưu Vượng Vĩ mặt đầy hưng phấn, vừa nói còn vừa sờ chỗ này, ngó chỗ kia.
Lưu Vượng Vĩ thực ra không quá hứng thú với số sách này, chủ yếu cậu cảm thấy anh họ hai của mình biết đọc sách, đồ ăn ngon trong nhà đều cho anh, vậy nếu phòng cậu có nhiều sách thế này, có phải cũng sẽ trở thành người đọc sách, đồ ngon trong nhà cũng sẽ có phần của cậu?
So với sách, Lưu Vượng Vĩ càng có hứng thú với ná và kiếm gỗ, trực tiếp cầm trong tay chơi thích không buông.
“Không được, phòng này phải làm thư phòng của anh hai cháu.
” Lưu Trần thị không cần suy nghĩ đã cự tuyệt lời của cháu nhỏ mình.
Số sách trên kệ kia có sẵn, có những quyển sách này, không chừng cháu trai bảo bối của bà ta năm sau thật sự có thể đỗ cử nhân về làng.
Lưu Vượng Vĩ bị cự tuyệt lại không thất vọng, dù sao thứ cậu nhìn trúng thực ra chỉ là ná và kiếm gỗ trong tay mà thôi.
Ừ, còn có chiếc giường êm ái kia.
Lưu Vượng Vĩ nghĩ, ánh mắt liền rơi trên chiếc giường bên cạnh.
Chỉ là Lưu Vượng Vĩ không để ý, Tiêu thị lại vô cùng bận tâm: “Mẹ, phòng này lớn như vậy, cho Kim Vĩ làm thư phòng có phải quá không?”
Trên thực tế, Tiêu thị muốn nói là lãng phí, nhưng bà ta không dám.
Tiêu thị lúc này cũng vô cùng vừa ý căn phòng trước mắt, cảm thấy phòng này cho Vượng Vĩ nhà bà ta cũng là vừa khéo.
Tiêu thị không nhịn được mở miệng.
Vượng Vĩ của bà ta lanh lợi như vậy, có số sách này không chừng cũng có thể thi tú tài gì đó rạng rỡ tổ tông đâu.
Phạm thị vừa nghe Tiêu thị nói vậy, chỉ ngước mắt khinh thường liếc nhìn Tiêu thị, xoay người cười với con trai Lưu Kim Vĩ nhà mình: “Kim Vĩ, nếu không con chọn phòng dãy nhà sau làm thư phòng đi, nhìn em sáu con thích nơi này như vậy, không chừng sau này cũng là mầm đọc sách đấy.
”
Tâm tư đó của Tiêu thị, Phạm thị nhìn rõ, mới dùng chiêu lấy lui làm tiến.
Quả nhiên, lời này của bà ta vừa nói ra, Lưu Trần thị bèn không vui mở miệng: “Cũng không tự nhìn lại mình thế nào, còn mầm đọc sách?”
Lưu Trần thị hai tay chống hông, trừng mắt Tiêu thị: “Tôi nói cho cô biết, đừng có chủ ý lệch lạc, nhà chính này đều là của đại phòng, đừng ai hòng cướp, căn phòng này tôi làm chủ, để Kim Vĩ làm thư phòng.
”
Cháu trai bảo bối của bà ta, sao có thể đến dãy sau đọc sách? Vậy quá khổ cực.
Tiêu thị vừa nghe, lòng không cam.
Dựa vào cái gì mà nhà chính tốt như vậy lại đều của đại phòng?
Sương phòng đông tây mặc dù cũng không tệ, nhưng bên trong không có đồ tốt gì, trống không, nào có thể xách giỏ vào ở?
Nhưng, Tiêu thị nghĩ gì đều viết trên mặt, Lưu Trần thị lại thành tinh, nào nhìn không ra tâm tư Tiêu thị?
Cho nên không đợi Tiêu thị mở miệng, Lưu Trần thị đã mắng nhiếc: “Không muốn ở sương phòng cũng được, cả nhà các người ở dãy sau.
”
“Mẹ, con không nói không muốn ở sương phòng, sương phòng rất tốt, con từ đầu đã nhìn trúng sương phòng, cả nhà chúng con liền ở sương phòng.
” Tiêu thị vừa nghe kêu mình ở dãy sau, lập tức mặt mày nịnh nọt.
Đùa sao, dãy sau nào có tốt như sương phòng?
Bên cạnh có nhà xí, không chừng tối ngủ bị mùi nước tiểu xông tỉnh.
Lưu Trần thị rất hài lòng với sự thức thời của Tiêu thị, bèn gật đầu.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy, nhà lão đại ở nhà chính, nhà lão nhị sương phòng trái, bọn nhỏ còn lại không ở đủ thì ở sương phòng phải, dãy nhà sau kia thì nhà lão tứ tự sắp xếp.
”
Lưu Trần thị dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, hoàn toàn không tự giác mình đang ở nhà người khác.
Mà sự sắp xếp này của Lưu Trần thị vừa khéo bị ba mẹ con Lưu Ly đi tới nghe thấy, sắc mặt ba mẹ con đều rất khó coi.
Đặc biệt là Bình Bình, mắt nhìn chằm chằm Lưu Vượng Vĩ đang ôm ná và kiếm gỗ của cậu bò lên giường cậu, đôi mắt phun lửa.
Cũng không đợi Lưu Ly phản ứng lại, Bình Bình đã xông vào phòng mình, tóm lấy cái chân còn chưa cởi giày lại ngồi lên giường cậu của Lưu Vượng Vĩ, cũng không biết thân thể nho nhỏ của cậu lấy đâu ra sức lực, lại trực tiếp kéo Lưu Vượng Vĩ vóc dáng to gấp đôi cậu xuống giường.
“Ầm” một tiếng, Lưu Vượng Vĩ một khắc trước còn đang hưởng thụ sự thoải mái mà chiếc giường của Bình Bình đem lại, lúc này đã ngã chổng vó.
Tuy nhiên, Bình Bình lại không vì vậy mà dừng động tác, xông tới trước, nhanh chóng cướp lại ná và kiếm gỗ dù bị ngã vẫn còn đang nắm chặt trong tay Lưu Vượng Vĩ.
Chỉ là, ôm ná và kiếm gỗ vào lòng, Bình Bình vẫn cảm thấy lòng đầy tức giận.
Kiếm gỗ và ná, còn có sách đầy giá, đều là cha tặng cậu.
Món quà đầu tiên của cậu!
Cũng là thứ cậu thích.
Tuy nhiên, Lưu Vượng Vĩ lại đụng vào rồi!
Còn có giường của cậu, Lưu Vượng Vĩ cũng dẫm rồi.
Thực đáng chết!
Đáy mắt Bình Bình lúc này ngập tràn tức giận.
Mà lúc này, Lưu Vượng Vĩ bị giành đi đồ chơi cuối cùng phản ứng lại, khóc ‘òa’ lên.
Tiếng khóc vang vọng kinh thiên động địa, khiến đám người Tiêu thị cuối cùng hồi thần khỏi năng lực bạo phát thần kỳ của Bình Bình.
Tiêu thị vừa thấy con trai nhỏ của mình – bảo bối của bà ta bị bắt nạt, lập tức nổi giận, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp giơ tay, bước tới muốn tát lên mặt Bình Bình.
.