Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Tô Tử Mạch nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Thần, nói: “Dạ Ly Thần, những lời ngài vừa nói đó là thật sao, chuyện này không thể nói đùa được đâu.”
“Hứ, bản tôn đã bao giờ nói dối nàng chưa?”
Dạ Ly Thần bày ra vẻ mặt đã có dự tính kỹ càng từ trước, Tô Tử Mạch vội vã cười nói: “Vậy ngài nói thử xem rốt cuộc nên làm thế nào đây? Nếu như thật sự có thể được thì coi như ta nợ ngài một ân tình được rồi.”
“Ân tình mà nàng nợ bản tôn còn ít nữa sao? Lần trước ở trong cảnh giới, nàng còn nợ bản tôn một chuyện chưa làm đấy.”
Thấy Dạ Ly Thần nhắc lại chuyện cũ, Tô Tử Mạch dứt khoát mặt dày mà nói: “Đã tới nước này rồi có nhiều hơn cũng không sao, ngược lại ngài nhớ kỹ điều này cho ta.

Đợi tới khi tu vi của ta sau này cao cường vượt mặt ngài, tới lúc đó thì ngài lời chắc rồi, cho nên những gì ngài đầu tư bây giờ, nhất định đều xứng đáng.”
Dạ Ly Thần vừa nghe được lời này đã không nhịn được mà bật cười, từ trước giờ, toàn bộ Đại Lục này chưa từng có ai dám nói tu vi có thể vượt mặt hắn, thật không biết Tô Tử Mạch lấy đâu ra tự tin như thế nữa.
Nhưng Dạ Ly Thần vẫn luôn tin tưởng vào loại tự tin ngông cuồng đó của Tô Tử Mạch, bèn nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì bản tôn sẽ cho nàng cơ hội lần này.

Nhưng mà nơi này không tiện lắm, chúng ta về phòng của nàng trước đã.”
Vừa nghe tới đây, sắc mặt của Tô Tử Mạch đã lập tức thay đổi, cảnh giác nói: “Tại sao lại muốn tới phòng của ta, ngài giúp ta nâng cao tu vi thì trong phòng hay ở đây không phải cũng như nhau à?”
“Bản tôn chỉ nói sẽ khiến ngươi nâng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp trước khi cuộc thi chế thuốc diễn ra vào ngày mai, nhưng mà kết quả của lần nâng cấp này như thế nào còn phải phụ thuộc vào bản thân nàng.


Tuy rằng tu vi của bản tôn cao cường, khắp cả Đại Lục này khó mà gặp được đối thủ, nhưng mà bản tôn cũng không am hiểu về chuyện chế thuốc cho lắm.”
Dạ Ly Thần vừa nói xong, Tô Tử Mạch đã cả giận gào lên: “Dạ Ly Thần, ngài là đang trêu chọc ta đúng không? Ngài đã không am hiểu về chuyện chế thuốc lại còn dám nói sẽ để ta nâng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp chỉ trong một đêm, đùa có vui không hả?”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch hiểu lầm mình, Dạ Ly Thần cười khổ nói: “Nàng từ từ nghe bản tôn giải thích đã, tuy rằng bản tôn không am hiểu về chuyện chế thuốc, nhưng mà ta có một loại pháp bảo có thể khống chế thời gian trôi.

Dưới sự khống chế của pháp bảo này, có thể kéo thời gian trong một đêm dài thành mười ngày hoặc nửa tháng, thậm chí còn có thể dài hơn nữa.

Cho nàng nhiều thời gian như thế, nếu nàng vẫn không thể thăng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp thì chính là bản thân nàng vô dụng chứ không phải do ta.”
“Cái gì, còn có loại pháp bảo này sao.

Nhanh lấy ra cho ta xem thử.”
Tô Tử Mạch trợn tròn mắt, trước đó nàng cũng đã từng gặp qua vài pháp bảo rồi, thế nhưng loại pháp bảo có thể khống chế thời gian mà Dạ Ly Thần nói lại chưa từng nghe qua, chứ đừng nói chi là nhìn thấy.
Dạ Ly Thần lúc này thuận tiện nói: “Đã nói với nàng là chỗ này không tiện lắm, lúc triển khai pháp bảo này sẽ gây ra tiếng động rất lớn, vẫn nên tới phòng của nàng thì tốt hơn.”

Lần này, Tô Tử Mạch không có ý kiến gì thêm nữa, thậm chí còn chủ động kéo tay của Dạ Ly Thần chạy một mạch vào trong phòng.
“Được rồi, bây giờ ở đây cũng không có người khác, ngài mau mang pháp bảo kia ra cho ta xem chút đi.”
Tô Tử Mạch đã gấp không chịu được nữa rồi, nàng rất muốn nhìn thấy pháp bảo mà Dạ Ly Thần nói tới đó.

Dưới ánh mắt đầy khao khát của nàng, Dạ Ly Thần bỗng vung tay lấy ra một cái la bàn bằng đồng.
Tô Tử Mạch tới gần nhìn chằm chằm vào cái la bàn trong tay của Dạ Ly Thần hai lần, sau đó hơi thất vọng nói: “Đây chính là pháp bảo mà ngài nói đó à, không phải là cái la bàn bình thường không có gì đặc biệt này đó chứ.”
“Nàng đừng xem thường cái la bàn này, thứ này chính là la bàn thời không, thần khí thời thượng cổ có sức mạnh giải phóng thời không.

Bây giờ nàng vào đứng ở chỗ đó đi.”
Tô Tử Mạch dù vẫn còn chút hoài nghi, nhưng mà nghe Dạ Ly Thần nói thế cũng ngoan ngoãn đi tới chỗ hắn chỉ điểm.
Dạ Ly Thần nghiêm mặt nói: “Chút nữa bản tôn sẽ dùng la bàn này khống chế khu vực chỗ của nàng đứng, thời gian trong khu vực đó đều sẽ bị chậm lại.”
Nói xong, Dạ Ly Thần nhẹ nhàng phất tay ngang qua la bàn thời không, một vệt sáng màu vàng chớp mắt lóe lên, kim chỉ điểm phía trên la bàn cũng bắt đầu chuyển động, giống như đang bắt đầu hoạt động vậy.
Lúc này, Tô Tử Mạch đột nhiên cảm thấy nơi mình đứng quả thật có hơi khác, nàng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài và cả Dạ Ly Thần.

Chỉ là tất cả mọi thứ bên ngoài giống như đều đã ngừng lại, đặc biệt là ánh nến vốn dĩ luôn dập dìu trên bàn kia cũng không hề nhúc nhích, cảnh tượng này nhìn có vẻ rất quái dị.
Nhưng mà Tô Tử Mạch rất nhanh chóng đã thích ứng được, vừa nãy Dạ Ly Thần đã nói thời gian trong khu vực chỗ của nàng sẽ bị trì hoãn lại, bên ngoài vẫn trôi như bình thường.
Cho nên cảnh tượng bên ngoài mình Tô Tử Mạch nhìn thấy cũng sẽ bị chậm lại, Dạ Ly Thần vừa nãy cũng không có nói dối, la bàn thời không quả thật là vô cùng thần kỳ.
Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, Tô Tử Mạch cũng không do dự nữa, trực tiếp đi tới bên cạnh lò chế thuốc.
Nếu thời gian lúc này đã được trì hoãn, vậy nàng sẽ có đủ thời gian để tiến hành luyện tập chế thuốc.

Trước trận thi đấu ngày mai có thể nâng cấp thành luyện dược sư siêu cấp.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch nhanh chóng tập trung vào việc luyện tập chế thuốc.

Chỉ là nàng không biết ở bên ngoài, dáng vẻ của Dạ Ly Thần lúc này xem ra có chút khổ sở.
Sắc mặt Dạ Ly Thần dần trở nên có chút phiếm hồng, trên trán còn có từng giọt mồ hôi lớn đang chảy xuống.
La bàn thời không này quả thực có hiệu nghiệm nghịch thiên là kéo dài được thời gian, nhưng nếu muốn làm được điều đó cũng phải trả cái giá tương ứng.

Nhất định phải có một lượng lớn linh lực để chống chế mới có thể duy trì hoạt động cho la bàn thời không được.
Cũng chỉ có kẻ mạnh ở cấp độ như Dạ Ly Thần mới có thể sử dụng được la bàn thời không, nếu như đổi lại là người bình thường khác, ngay cả kích hoạt được la bàn thời không cũng hoàn toàn không có khả năng
Nhưng mà dù thế thì Dạ Ly Thần vẫn không có cách nào cầm trụ được quá lâu.

Thời gian dai dẳng, dù sao để duy trì cho la bàn thời không hoạt động, nguồn linh lực cần phải tiêu hao thật sự là quá lớn.
Bây giờ chỉ vừa mới qua nửa đêm, Dạ Ly Thần đã bắt đầu có chút không trụ được.

Nhưng nhìn thấy Tô Tử Mạch đang ở trong đó cấp thiết chế thuốc, hắn lại cắn răng tiếp tục kiên trì.
Tô Tử Mạch cũng không biết rốt cuộc mình đã tập luyện bao nhiêu lần, mãi cho tới khi nhìn thấy toàn bộ dược liệu trong không gian giới chỉ của mình bị dùng hết sạch, nàng mới bỗng nhận ra mình đã nâng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp rồi.
“Ha ha ha, cuối cùng cũng nâng cấp thành luyện dược sư siêu cấp rồi.

Đào Vận, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được như nào.”
Sau khi nâng cấp thành công, Tô Tử Mạch không nhịn được mà reo hò, cũng trong lúc này, ánh sáng từ la bàn thời không cũng tiêu biến.
Tô Tử Mạch nhận ra được không gian xung quanh đã trở lại bình thường, vội vã chạy tới trước mặt Dạ Ly Thần muốn báo cho người kia biết, nàng cuối cùng đã nâng cấp thành luyện dược sư siêu cấp rồi.
Nhưng mà Tô Tử Mạch còn chưa mở miệng, Dạ Ly Thần với sắc mặt nhợt nhạt đó đã đứng không được vững nữa, cuối cùng lại ngã nhào vào trong lồng ngực của Tô Tử Mạch.
Nếu là ngày thường, Tô Tử Mạch nhất định sẽ né người sang một bên.

Nhưng mà vừa nãy nàng nhìn thấy sắc mặt của Dạ Ly Thần rất tệ, cho nên vẫn cố gắng đỡ lấy người kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận