Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Tô Tử Mạch không muốn thân phận của mình bị bại lộ, cho nên nàng lập tức vứt bỏ mối quan hệ giữa mình và Dạ Ly Thần.

Cơ mà dường như Đại Tế Tư đã tìm được cứu tinh, ông ta khẩn cầu van xin Tô Tử Mạch: “Thần nữ điện hạ, ta cầu xin ngài lần này bất luận thế nào cũng phải ra tay giúp đỡ tộc A Mạt của chúng ta với! Nếu như thần tôn đại nhân biết được Bán Chi Liên mà chúng ta đã đáp ứng của ngài ấy không thể gửi đến kịp thời thì nhất định ngài ấy sẽ giận dữ trừng phạt chúng ta mất, tộc A Mạt của chúng ta không gánh nổi cơn giận của thần tôn đại nhân đâu!”
Nhìn bộ dạng sợ sệt căng thẳng của Đại Tế Tư, Tô Tử Mạch bèn nhớ lại dáng vẻ của Dạ Ly Thần, hắn thực sự đáng sợ như lời bọn họ nói sao? Sao đến một chút nàng cũng không cảm thấy thế nhỉ?
Tô Tử Mạch không hề biết Dạ Ly Thần khi ở trước mặt mình và khi hắn đứng trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau, có điều trông thấy Đại Tế Tư khẩn cầu thiết tha như vậy, nàng lại hơi mềm lòng.

Vẫn thường nghe câu tiễn Phật thì tiễn về Tây phương, làm người tốt thì phải làm cho chót, nàng cũng đã từng giúp tộc A Mạt hai lần rồi, giờ thêm lần nữa cũng được chứ sao.

Nghĩ như thế, Tô Tử Mạch lập tức đáp lời: “Đại Tế Tư, ông yên tâm, cứ tin tưởng giao cho ta việc này, nhất định ta sẽ không phụ lòng ông, Dạ Ly Thần trước giờ vẫn luôn là người không nói đạo lý, ta sẽ từ từ nói chuyện với hắn.


Thấy Tô Tử Mạch đồng ý giúp mình nói chuyện với Dạ Ly Thần, lúc này Đại Tế Tư mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cùng lúc đó, người của tộc A Mạt hớt hải chạy đến trước mặt ông ta.

“Đại Tế Tư, thần tôn đại nhân ghé thăm ạ!”
“Cái gì? Sao đột nhiên ngài ấy lại tới đây?”

Vừa nghe thấy người kia bẩm báo Dạ Ly Thần đích thân tới thăm, Đại Tế Tư liền hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, thấy thế Tô Tử Mạch bèn nhanh chóng xung phong: “Đại Tế Tư, ông đừng quá sốt ruột, bổn tọa cùng ông đi gặp Dạ Ly Thần.


Một đoàn người đi cùng Tô Tử Mạch rất nhanh chóng đã đến chỗ Dạ Ly Thần, chỉ thấy Dạ Ly Thần vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày đứng ở đó, xung quanh đều là người của tộc A Mạt đang quỳ xuống trước mặt hắn.

Đại Tế Tư nhìn thấy Dạ Ly Thần cũng ba chân bốn cẳng chạy tới quỳ xuống hành lễ với hắn, ngay cả Phượng Dao cũng bị khí tức toát ra từ người Dạ Ly Thần làm cho phát sợ, hai chân mềm nhũn không nhịn được bèn quỳ xuống cùng bọn họ.

Lúc này Tô Tứ Mạch mới kéo Phượng Dao đứng lên, ánh mắt nàng loé lên một tia sáng trong nhìn về hướng Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần thấy thế bèn không khỏi cau mày nhìn lại Tô Tử Mạch, vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã cảm thấy có vài phần quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không tài nào nghĩ ra nàng là ai.

“Nhìn thấy bản tôn, tại sao ngươi không quỳ xuống?”
Mọi người đều nhất tề quỳ xuống trước mặt hắn, chỉ riêng Tô Tử Mạch vẫn đứng đó, Dạ Ly Thần khó hiểu hỏi nàng.

Mọi người nghe hắn nói thế thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt, Đại Tế Tư còn liên tục nhìn Tô Tử Mạch nháy mắt ngầm ra hiệu.


Thế nhưng Tô Tử Mạch vẫn bình tĩnh đáp: “Thần tôn đại nhân chính là cao thủ cường giả bậc nhất trong Chí tôn của Vạn Thú, thân phận như vậy, tất nhiên hạng người như ta đây phải vô cùng kính trọng ngài, hà tất phải để ý tới một việc cỏn con như quỳ hay không quỳ này chứ?”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy, Dạ Ly Thần bèn hừ lạnh: “Mồm miệng sắc bén đấy nhưng hôm nay bản tôn còn có chuyện không có thời gian tranh luận với ngươi, Đại Tế Tư, Bán Chi Liên của bản tôn đâu?”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng Dạ Ly Thần biết thừa Tô Tử Mạch đang ngụy biện, thế nhưng hắn lại không hề nổi giận.

Mà Đại Tế Tư vừa nghe thấy Dạ Ly Thần hỏi về Bán Chi Liên thì lập tức toát mồ hôi hột đầy mặt, đáp: “Thần tôn đại nhân, bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tạm thời chúng ta không có cách nào giao kịp Bán Chi Liên cho ngài.


“Chuyện ngoài ý muốn?”
Đại Tế Tư vừa dứt lời, giọng điệu Dạ Ly Thần lập tức trầm hẳn xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể.

Lúc này, tất cả mọi người trong tộc A Mạt đầu cúi sát đầu xuống đất, không ai dám ngẩng lên nhìn Dạ Ly Thần, chỉ sợ hắn nổi giận lôi đình mà ra tay trừng phạt bọn họ.

Tô Tử Mạch thấy thế bèn mở miệng nói: “Thần tôn đại nhân, chuyện này quả thực là ngoài ý muốn, trong quá trình nuôi trồng Bán Chi Liên đã xảy ra chút vấn đề, mong thần tôn đại nhân thư thả cho vài ngày, đến lúc đó nhất định chúng ta sẽ đem Bán Chi Liên dâng lên cho ngài.



Dạ Ly Thần nghe xong lập tức trừng mắt nhìn Tô Tử Mạch, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sắc bén.

Đổi lại nếu là một người bình thường phải hứng chịu ánh mắt này của hắn, không chừng người đó sẽ bị dọa sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ rồi.

Nhưng mà Tô Tử Mạch không hề run sợ, nàng trực tiếp đón nhận ánh mắt của Dạ Ly Thần rồi đáp: “Thần tôn đại nhân, ngài đừng nhìn ta như vậy, những gì ta nói đều là sự thật, không tin thì ngay bây giờ ngài có thể đích thân tới dược viện xem xem.


Thấy Tô Tử Mạch chẳng có vẻ gì là sợ hãi, Dạ Ly Thần lại cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bản tôn không biết ngươi là ai, cũng không rõ quan hệ giữa ngươi và tộc A Mạt, nhưng bản tôn đã thương lượng xong xuôi về Bán Chi Liên với tộc A Mạt từ trước, bây giờ bọn họ không giao Bán Chi Liên ra đây đồng nghĩa với đã làm trái với thỏa thuận, tất nhiên sẽ phải bị trừng trị!”
Tô Tử Mạch nghe mấy lời này, đột nhiên nàng thấy hơi đau đầu, Dạ Ly Thần phản bác lại như thế đích thị đã khiến cho tộc A Mạt rơi vào cảnh đuối lý.

Lúc này, Tô Tử Mạch nhanh trí nghĩ ra, hình như hồi trước Đại Tế Tư từng nói hạn giao Bán Chi Liên vẫn còn vài ngày nữa.

Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bèn vội vàng hỏi Đại Tế Tư: “Đại Tế Tư, cho hỏi lúc trước ông và Dạ Ly Thần đã định ước thời gian giao Bán Chi Liên là bao giờ?”
“Hình như là ba ngày nữa.



Đại Tế Tư đã sớm bị doạ đến mức chẳng dám hó hé nửa lời, bây giờ Tô Tử Mạch hỏi thế, ông ta mới dám mở miệng đáp.

Tô Tử Mạch nghe xong bèn cảm thấy hơi lo lắng, nàng trừng mắt nhìn về phía Dạ Ly Thần, nói: “Thần tôn đại nhân, ngài nghe rõ chưa? Giao ước giữa hai bên còn tận ba ngày nữa, bây giờ chưa đến hạn ngài đã chạy tới đây hù doạ người khác, chẳng phải thần tôn ngài đang ức hiếp người quá đáng sao?”
Đột nhiên Tô Tử Mạch từ khách thành chủ bắt đầu trách cứ Dạ Ly Thần, chuyện này ngàn vạn lần Dạ Ly Thần không hề ngờ tới.

Thế nhưng quả thật là những lời Tô Tử Mạch nói ra đều có lý, thời hạn giao ước vẫn còn ba ngày nữa, đồng nghĩa với việc hiện giờ người của tộc A Mạt vẫn chưa tính là làm trái với giao ước.

Dạ Ly Thần hít sâu một hơi rồi chỉ tay vào Tô Tử Mạch: “Được, nếu đã như vậy thì bản tôn cho các ngươi thêm ba ngày nữa, nếu như ba ngày sau các ngươi không giao được Bán Chi Liên ra, đến lúc đó bản tôn không chỉ trừng phạt tộc A Mạt mà cả ngươi cũng không thoát đâu!”
Dứt lời Dạ Ly Thần phất tay áo bỏ đi, thấy hắn đi khỏi, người của tộc A Mạt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, Đại Tế Tư còn dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán.

“Thần nữ điện hạ, lần này cực khổ cho ngài rồi, lát nữa ngài mau rời khỏi đảo Phù Vân đi.


Tô Tử Mạch nghe thấy vậy bèn nhíu mày, đáp: “Đại Tế Tự, ông nói vậy là có ý gì, chuyện này còn chưa giải quyết xong, làm sao ta có thể rời đi?”
Đại Tế Tự thở dài, đáp: “Thần nữ điện hạ, hiện giờ Bán Chi Liên được nuôi trồng trong dược viện sắp sửa chết héo cả rồi, nội trong ba ngày căn bản là không thể nào sống lại được, làm sao có thể giao cho thần tôn điện hạ, đến lúc đó nhất định ngài ấy sẽ trừng phạt chúng ta, ta sao có thể để ngài bị liên lụy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận