Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Hai người thái giám cầm kiếm trong tay đang định chém nhau, Tô Tử Mạch bỗng nhiên mở miệng nói: "Chờ đã.

"
Âu Dương Cuồng thấy thế thì tức giận nói: "Tô Tử Mạch, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi chột dạ nên sợ sao?"
Đối mặt với lời trách mắng của Âu Dương Cuồng, Tô Tử Mạch không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bệ hạ, tiểu nữ tử không hề gian dối nên đương nhiên không thẹn với lương tâm, chẳng qua là vừa rồi Nhị Vương gia không có căn cứ đã vu tội cho ta thật sự là làm xấu thanh danh của ta, cho nên ta muốn trước khi kiểm tra thì lập một lời thề.

"
"Ồ, ngươi muốn lập lời thề gì?"
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy, lúc này sắc mặt của Âu Dương Cuồng mới tốt hơn một chút, đồng thời cũng hiếu kỳ hơn một chút.

Tô Tử Mạch liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói từng chữ một: "Nếu như lát nữa có thể chứng minh được thanh trường kiếm trong tay ta và hắn khác nhau thì ta đây sẵn sàng chịu mọi hình phạt, cho dù bệ hạ muốn xử tử ta, ta cũng không có nửa câu oán hận, còn nếu như lát nữa sau khi hai thanh kiếm được kiểm tra và đều giống nhau, thì Nhị Vương gia nhất định phải xin lỗi ta ở trước mặt mọi người.

"
Tô Tử Mạch vừa nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhị Vương gia, dù sao vừa nãy người đưa ra nghi ngờ là Vương gia, yêu cầu này của Tô Tử Mạch thật ra cũng không hề quá đáng.

Ở trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhị Vương gia cũng nhìn về phía Tô Tử Mạch, ánh mắt của Nhị Vương gia sắc bén như đao, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mạch.

Nhưng mà Tô Tử Mạch lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, căn bản là không thể nhìn ra được cảm xúc dao động nào, Nhị Vương gia suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng cắn răng nói: "Được, bổn vương đồng ý với ngươi, nếu như thật sự là bổn vương nghĩ oan cho ngươi, vậy thì bổn vương sẽ xin lỗi ngươi.


"
Sau khi Nhị Vương gia cân nhắc trong lòng, quyết định đánh bạc một phen, sức mạnh của Tô Tử Mạch rõ ràng không bằng thủ hạ của mình, ngoại trừ động tay động chân ở trên vũ khí thì căn bản là không còn nguyên nhân nào khác có thể giải thích được.

Sau khi Nhị Vương gia nói như vậy, hai người thái giám giơ kiếm trong tay lên, chém về phía đối phương.

"Keng.

"
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, lúc này hai thanh trường kiếm đều hoàn hảo không tổn hao gì, Cửu Vương gia bước nhanh, tiến lên nhìn, sau đó cầm lấy hai thanh kiếm: "Mời bệ hạ nhìn xem, trên thân hai thanh kiếm này xuất hiện một cái lỗ hổng nhỏ, cái này có thể giải thích rằng độ cứng của hai thanh kiếm đều như nhau, Tô Tử Mạch cũng không hề gian dối.

"
Sau khi Cửu Vương gia nói xong thì biểu cảm lại càng lộ ra vẻ đắc ý nhìn về phía Nhị Vương gia, Âu Dương Cuồng thấy thế cũng gật đầu nói: "Không sai, hai thanh kiếm này quả thực chất liệu đều như nhau, xem ra là kĩ năng của gia tướng của Nhị Hoàng đệ không bằng nên mới bị trường kiếm trong tay Tô Tử Mạch chém đứt, Nhị Hoàng đệ, ngươi quả thực đã trách nhầm Tô Tử Mạch rồi.

"
Mắt thấy hoàng đế cũng đã nói như vậy rồi nên Nhị Vương gia cũng không dám có ý kiến gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Xem ra quả thực là thần đệ nghĩ sai rồi, vừa nãy thần đệ cũng là trong lúc nóng vội muốn đảm bảo công bằng cho trận so tài này, ai biết dưới tình thế cấp bách vẫn còn sai sót, vẫn xin bệ hạ thứ lỗi.

"
"Nhị Hoàng đệ, ngươi không sai, nhưng mà vừa nãy ngươi đã đồng ý với Tô Tử Mạch rằng nếu như trách lầm nàng thì sẽ xin lỗi nàng, ngươi cũng không thể nuốt lời đâu.


"
Nghe thấy Âu Dương Cuồng nói như vậy, Nhị Vương gia ngay lập tức xoay người đi tới trước mặt Tô Tử Mạch.

Chỉ thấy Nhị Vương gia cười nói với Tô Tử Mạch: "Tô Tử Mạch, vừa nãy là bổn vương nhất thời sơ suất mà trách lầm ngươi, ngươi cũng không cần phải để ở trong lòng.

"
Tô Tử Mạch nghe được lời của Nhị Vương gia thì không khỏi nhướng mày, cái tên Âu Dương Đình này ngoài miệng là muốn xin lỗi nàng, nhưng mà thái độ và lời nói của hắn ta chẳng có một chút thành ý xin lỗi nào cả.

Tô Tử Mạch rõ ràng là người bị oan, nhưng mà giọng điệu của Âu Dương Đình lại giống như là ban ơn cho Tô Tử Mạch vậy.

Chẳng qua, Tô Tử Mạch cũng biết bây giờ có nhiều người đang nhìn như vậy, nếu như tiếp tục dây dưa thì e rằng sẽ phức tạp hơn, nên chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói: "Nếu Nhị Vương gia đã thành khẩn xin lỗi ta như thế, vậy chuyện vừa rồi bỏ qua thôi, ta cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi.

"
Sự việc đáng lẽ nên kết thúc tại đây, Tô Tử Mạch đang chuẩn bị mượn cơ hội để rời đi, thì đột nhiên Nhị Vương gia lại chuyển đề tài nói: "Bệ hạ, Tô Tử Mạch cô nương, thân là nữ tử nhưng thân thủ lại cao siêu như thế, còn thắng được trận so tài vừa rồi, theo như quy củ, bệ hạ hẳn là phải ban thưởng mới đúng.

"
Âu Dương Cuồng nghe vậy thì vỗ ót nói: "Đúng đúng, ngươi mà không nói thì suýt chút nữa trẫm cũng đã quên mất, Tô Tử Mạch, trẫm thưởng cho một ngàn lượng vàng và hai mươi cuộn tơ lụa.


"
Tô Tử Mạch đang định nói lời cảm ơn, Nhị Vương gia lại lần nữa mở miệng nói: "Bệ hạ, những món quà này mặc dù rất tốt nhưng không đủ đặc biệt, hôm nay khó có khi mọi người đều tụ họp một nơi, không bằng để cho Tô Tử Mạch có cơ hội kính người một ly rượu, ta nghĩ Tô Tử Mạch nhất định sẽ không từ chối.

"
Nhị Vương gia nói xong thì nhìn về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế, đột nhiên cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.

Vừa nãy âm mưu của cái tên Âu Dương Đình này bị nàng phá hủy, hiện tại lại suy nghĩ âm mưu gì đó để hại nàng.

Trong lòng Tô Tử Mạch nghi ngờ không chắc, nhưng vẫn nâng chén rượu lên cười nói với Âu Dương Cuồng: "Bệ hạ, ta kính ngài một ly.

"
Âu Dương Cuồng thấy thế cũng cười nói: "Được, hôm nay trẫm rất vui, cạn chén.

"
Sau khi nói xong, Âu Dương Cuồng ngửa đầu một hơi uống cạn, hoàng đế cũng đã uống cạn rồi, Tô Tử Mạch đương nhiên cũng không thể không làm, cũng cầm chén rượu lên uống sạch sành sanh.

Nhị Vương gia ở bên cạnh đột nhiên vỗ tay cười nói: "Tốt, Tô Tử Mạch cô nương quả thật rất thẳng thắn, bổn vương thế nhưng lại rất khâm phục những nữ nhân mạnh mẽ như ngươi, bổn vương cũng kính ngươi một chén.

"
Vừa nói xong thì Nhị Vương gia cũng bưng chén rượu đi tới trước mặt Tô Tử Mạch, nhìn thấy nụ cười nguy hiểm trên khóe môi Âu Dương Đình, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng hiểu được.


Người này là muốn lấy việc kính rượu ra để khiến cho nàng say khướt, chiêu trò này thật sự cũng quá tồi tệ.

Cho dù Tô Tử Mạch đã đoán được âm mưu hiểm ác của Âu Dương Đình, nhưng mà nhiều người nhìn như vậy Tô Tử Mạch cũng không tiện từ chối, ngay lúc Tô Tử Mạch đang chuẩn bị cắn răng uống cho xong thì Âu Dương Phương bỗng nhiên đứng dậy,
"Nhị Hoàng thúc, Tử Mạch tỷ tỷ là khuê mật thân thiết của ta, chén rượu này để ta uống thay cho nàng đi.

"
Khi nói chuyện, Âu Dương Phương đã đoạt lấy chén rượu trong tay Tô Tử Mạch, một hơi uống cạn, Nhị Vương gia thấy thế không khỏi tức giận, hắn ta chẳng hề nghĩ tới chuyện Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương thực sự là khuê mật của nhau.

Lúc này Cửu Vương gia trực tiếp cầm một bầu rượu đi đến trước mặt Nhị Vương gia nói: "Nhị Hoàng huynh, ngươi và ta đã lâu không uống rượu vui vẻ một bữa cùng với nhau, hôm nay ta và ngươi nhất định không say không về.

"
Ngay vào lúc Cửu Vương gia quấn lấy Nhị Vương gia, Âu Dương Phương nhân cơ hội kéo Tô Tử Mạch đi ra khỏi đại điện.

Nhị Vương gia chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tử Mạch rời đi, nhưng mà sự oán hận trong mắt lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, hiển nhiên không hề có ý định sẽ bỏ qua cho Tô Tử Mạch.

Sau khi rời khỏi đại điện, Âu Dương Phương thở dài một hơi nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, chúng ta cuối cùng cũng thoát được rồi, vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, đúng rồi, Tử Mạch tỷ tỷ, không phải tỷ đã làm gì sai trái với Nhị Hoàng thúc của muội đó chứ, làm sao mà muội lại cảm thấy hắn ta rất có ác cảm với tỷ vậy.

"
Nghe Âu Dương Phương nói như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cười khổ một tiếng, không thể tưởng tượng được ngay cả Âu Dương Phương cũng có thể nhìn ra được, xem ra mối hận của Âu Dương Đình đối với nàng quả thật đã đạt tới mức độ nhất định.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận