Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Dạ Ly Thần nghe vậy đang định lên tiếng nhưng Thi Thanh Nghiên đã cướp lời: "Ly Thần ca ca huynh đừng nói vậy, sao Tử Mạch tỷ tỷ lại rắp tâm hãm hại muội được chứ! Bình thường tỷ ấy bận rộn như vậy, nếu không cẩn thận để lẫn độc tố vào thuốc thì cũng là điều dễ hiểu thôi mà.

"
Ngoài mặt Thi Thanh Nghiên giống như đang nói giúp Tô Tử Mạch nhưng rõ ràng ý của nàng ta chính là Tô Tử Mạch đã bỏ độc vào thuốc, nàng ta quả thật thâm hiểm xảo quyệt vô cùng.

Đương nhiên Tô Tử Mạch hiểu được ý tứ trong lời nói của Thi Thanh Nghiên, chỉ thấy nàng đi tới trước mặt nàng ta, vừa cười vừa nói: "Thanh Nghiên muội muội, muội nói vậy là sai rồi, bận thì quả thực có bận một chút, nhưng ta cũng không đầu tắt mặt tối tới nỗi phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, kỳ thực tình trạng vết thương hiện giờ trên chân muội cũng là bình thường, điều đó chứng tỏ thuốc ta bôi lên chân cho muội bắt đầu phát huy tác dụng rồi đó.

"
"Cái gì cơ? Chân của muội đã sưng tấy cả lên thế này rồi, lại còn có cảm giác đau nhức tận xương, Tử Mạch tỷ tỷ, không phải tỷ đang nói đùa đấy chứ?"
Lúc nói chuyện, Thi Thanh Nghiên còn cố ý giơ chân ra đằng trước, đúng thật là vùng da lúc trước Tô Tử Mạch bôi thuốc lên giờ đã sưng đỏ trông rất sợ, thậm chí còn hơi dọa người.

Tô Tử Mạch cười khinh bỉ, đáp: "Thanh Nghiên muội muội, vậy là muội không hiểu rồi, thường nói thuốc đắng dã tật, muốn vết thương mau lành thì phải chịu khổ cực một chút mới được, vả lại đây mới chỉ là liệu trình đầu tiên mà thôi, đợi tới khi ta bôi loại thuốc khác lên cho muội thì vết thương sẽ lành hẳn.

"

Tô Tử Mạch vừa nói vừa đi tới bên cạnh Thi Thanh Nghiên, đồng thời lấy ra một loại thuốc bôi từ trong người ra.

Thi Thanh Nghiên thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệnh, lúc trước Tô Tử Mạch dám hạ độc vào để hại nàng ta càng bị thương nặng hơn, chắc bây giờ không phải nàng lại muốn hại nàng ta tiếp đấy chứ?
Tô Tử Mạch trông thấy phản ứng của Thi Thanh Nghiên, nàng bèn mỉm cười, dịu dàng nói: "Thanh Nghiên muội muội, không phải muội sợ ta đó chứ? Nếu muội sợ thì thôi, coi như lòng tốt của ta đem vứt cho chó vậy!"
Thi Thanh Nghiên nghe vậy thì trong lòng thấp thỏm không yên, nàng ta bất giác quay sang liếc Dạ Ly Thần một cái, thầm nghĩ, cho dù Tô Tử Mạch muốn hại nàng ta thật thì cũng sẽ không ngang nhiên hành động ngay trước mặt hắn.

Nghĩ vậy, Thi Thanh Nghiên lập tức lắc đầu: "Tử Mạch tỷ tỷ, sao muội lại có suy nghĩ đó, được tỷ trị thương cho muội cầu còn không được nữa là, nếu tỷ vẫn còn loại thuốc khác thì cảm phiền tỷ bôi giúp muội.

"
Tô Tử Mạch nghe nàng ta nói vậy, không chần chừ gì mà lấy thuốc ra bôi lên vết thương cho nàng ta, thuốc này vừa bôi lên chưa được bao lâu thì vết sưng đỏ ghê người trên cổ chân Thi Thanh Nghiên đã từ từ biến mất, hồi phục lại như bình thường, giống như chỗ đó chưa từng bị thương vậy.

Dạ Ly Thần thấy thế thì vô cùng phấn khởi: "Phu nhân quả là lợi hại, bản tôn đã nói y thuật của phu nhân của ta rất cao siêu, Thanh Nghiên à, muội chưa biết rõ tình hình, suýt chút nữa trách nhầm Tử Mạch, còn không mau xin lỗi nàng ấy đi.

"
Thấy Dạ Ly Thần kêu mình xin lỗi Tô Tử Mạch, Thi Thanh Nghiên rõ ràng là không muốn, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng quay sang cười nói với Tô Tử Mạch: "Tử Mạch tỷ tỷ, thật là có lỗi với tỷ, là do muội chưa hiểu rõ tình hình đã vội trách tỷ, tỷ đừng để bụng nhé!"
Thấy bộ dạng giả vờ giả vịt xin lỗi của nàng ta, Tô Tử Mạch cũng rất độ lượng đáp lại: "Thanh Nghiên muội muội không cần khách khí như vậy, sau này muội đi đường nên cẩn thận một chút, cái chân bị trẹo một hai lần thì được, chứ nếu bị thương nhiều, không kịp chữa trị thì sẽ thành thứ bỏ đi, đến lúc đó có hối cũng không kịp nữa rồi.

"
Nói tới cuối câu Tô Tử Mạch còn cố tình nhìn chằm chằm vào Thi Thanh Nghiên, ánh mắt chứa thêm chút gì đó thâm thúy.

Vốn dĩ Tô Tử Mạch muốn làm cho tới cùng khi biết được toan tính nhỏ nhặt trong lòng Thi Thanh Nghiên, chẳng qua nàng nể mặt phụ thân nàng ta từng có ơn cứu mạng với Dạ Ly Thần nên mới chừa cho nàng ta một con đường sống.

Lần này nàng chỉ dạy cho Thi Thanh Nghiên một bài học nho nhỏ, nếu sau này nàng ta biết an phận không cả ngày chỉ biết quỷ kế đa đoan thì Tô Tử Mạch cũng sẽ không động đến nàng ta, dù sao thì nếu gây hấn với nàng ta cũng sẽ khiến Dạ Ly Thần khó xử.

"Ly Thần ca ca, vết thương của muội đã ổn hơn rồi, cũng nên quay về, vậy muội sẽ không làm phiền đến huynh và Tử Mạch tỷ tỷ nữa.


"
Lần này kế hoạch mà nàng ta bày ra đã bị Tô Tử Mạch vạch trần, cho nên nàng ta cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại, bèn chủ động xin cáo lui, Dạ Ly Thần gật đầu đồng ý rồi nàng ta cũng rời khỏi điện chính.

Đợi sau khi Thi Thanh Nghiên rời đi, Dạ Ly Thần mới nói với Tô Tử Mạch: "Phu nhân, có phải giữa nàng và Thanh Nghiên xảy ra bất đồng gì không, ta thấy quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.

"
Nghe Dạ Ly Thần nói vậy, Tô Tử Mạch có hơi lúng túng đáp: "Dạ Ly Thần, xem ra chàng cũng không ngốc lắm nhỉ, còn nhìn ra được cả chuyện này, đúng là ta đã xem thường chàng rồi.

"
Nghe giọng điệu chế giễu của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không khỏi sầm mặt đáp: "Phu nhân, phụ thân của Thanh Nghiên có ơn cứu mạng ta, giờ muội ấy còn là nghĩa muội của ta, nếu muội ấy có chỗ nào không phải với nàng thì mong nàng rộng lượng bỏ qua cho muội ấy.

"
Thấy Dạ Ly Thần nói như vậy với mình, mặc dù Tô Tử Mạch không ưa gì Thi Thanh Nghiên nhưng cũng nghiêm túc gật đầu rồi nói: "Chàng yên tâm, ta không nhỏ nhen tính toán mấy trò nhỏ nhặt đó của muội ấy, nhưng ta cũng phải cảnh cáo trước, nếu muội ấy làm gì quá đáng, động đến Bảo Bảo thì ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

"
Có được sự đồng thuận của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần mới cười nói: "Phu nhân, điểm này thì nàng yên tâm, à đúng rồi, vài ngày nữa sẽ có một vài vị khách tới điện Lăng Vân, đến lúc đó phu nhân phải cùng ta đi tiếp đón bọn họ.


"
"Có khách? Chẳng phải những người trong điện Lăng Vân này của chàng đều là cô nhi sao, còn có khách tới nữa hả?"
Tô Tử Mạch tới điện Lăng Vân cũng được một thời gian rồi, điện này cũng giống như tính cách của Dạ Ly Thần, cho dù nó cũng khá có danh tiếng trong Thiên Huyền Đại Lục này nhưng lại có rất ít bằng hữu khách nhân, chỉ có kẻ địch là nhiều.

Giờ đột nhiên lại nghe Dạ Ly Thần nói là có khách tới thăm, khiến cho Tô Tử Mạch nhất thời không lý giải được.

Dạ Ly Thần thấy vậy bèn vội vàng giải thích với nàng: "Phu nhân, là như thế này, cứ cách một thời gian điện Lăng Vân sẽ nhận nghệ nhân của các môn phái khác, tiện thể người ta cũng tới để tặng lễ vật hỏi thăm này nọ, phu nhân chỉ cần cùng ta đi chào hỏi bọn họ một lát là được, không gây phiền hà gì đâu.

"
Nghe Dạ Ly Thần giải thích xong, Tô Tử Mạch mới hiểu rõ, lúc này nàng mới gật đầu đồng ý: "Được rồi, cho dù thế nào thì trên danh nghĩa hai ta vẫn là phu thê, tất nhiên ta cũng nên phối hợp với chàng, đến lúc đó vừa hay chúng ta cũng cho Bảo Bảo đi cùng, mấy ngày này thằng bé ở đây cũng ngột ngạt quá rồi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận