Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Dạ Ly Thần nghe xong lời nói của Tô Tử Mạch, cũng cười nói: “Phu nhân, phu nhân nói đúng, phái Thanh Vân này dám tặng món quà độc đáo như vậy cho ta, chắc rằng đã có người nào đó chỉ điểm, nếu không có cho bọn họ mượn thêm vài cái gan thì cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc là ai đã đứng sau chỉ điểm cho bọn họ.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời đó không hề đáp lại, nhưng nàng lại vô thức nhìn về phía vị trí của Thi Thanh Nghiên.
Lúc này toàn bộ sự chú ý của Thi Thanh Nghiên đều đang tập trung vào Bảo Bảo và cô nương tên Thanh Liên đó rồi, dường như nàng ta rất coi trọng kết quả của cuộc thi này.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch càng khẳng định phỏng đoán của bản thân, nếu như lát nữa Bảo Bảo thực sự thua Thanh Liên, Thi Thanh Nghiên càng có thể nhân cơ hội này để hạ thấp Bảo Bảo, còn về phần người làm mẫu thân Tô Tử Mạch chắc chắn cũng sẽ phải mất mặt theo.
Chỉ tiếc là Thi Thanh Nghiên đã suy nghĩ quá đẹp, nhưng nàng ta lại không hề biết rằng thực lực của Bảo Bảo bây giờ thì những đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này hoàn toàn không thể so sánh được.
Sau khi hai đứa trẻ đứng ngay ngắn vào giữa đại điện, Bảo Bảo giơ tay về phía Thanh Liên và nói: “Mẫu thân của ta nói phải nhường con gái, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu, ngươi ra tay trước đi.”
Bảo Bảo vừa mở miệng liền trực tiếp đề nghị muốn nhường ba chiêu, Thanh Liên nghe vậy sắc mặt không khỏi có hơi thay đổi, trông Bảo Bảo có vẻ nhỏ tuổi hơn cô bé một chút, nhưng giọng điệu lại rất kiêu ngạo, điều này khiến Thanh Liên cảm thấy bị sỉ nhục không thể tả rõ.
Thanh Liên này tuy cũng trông chỉ mới có bảy tám tuổi, nhưng có thể được chọn để tặng cho Dạ Ly Thần làm con gái của, thì tự nhiên cũng phải trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường, nghe xong lời của Bảo Bảo, trong lòng cô bé cũng tức giận vô cùng.
Tuy nhiên, ngoài mặt Thanh Liên vẫn rất bình tĩnh, còn gật đầu với Bảo Bảo và nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa.”
Lời nói vừa dứt, Thanh Liên đã lao về phía Bảo Bảo trước, đồng thời, trên thân thể Thanh Liên vẫn còn lập lòe ánh sáng linh lực màu vàng, một đứa trẻ như vậy vậy mà đã có tu vi linh sư rồi.

Mặc dù một linh sư nhỏ nhoi không là gì đối với những người đang có mặt ở đó, nhưng xét về tuổi tác của Thanh Liên hiện tại thì rất không dễ dàng có được tu vi như vậy, điều này đã đủ cho thấy tài năng của Thanh Liên mạnh đến mức nào.

Xem ra những lời của Lưu Phong ban nãy quả thật không hề khoa trương, Thanh Liên này có tư chất hơn người.
Sau khi xác nhận thực lực của Thanh Liên, mọi người lúc này bắt đầu lo lắng cho Bảo Bảo, Bảo Bảo còn nhỏ tuổi hơn Thanh Liên, không biết mình có thể đối phó với các đợt tấn công của Thanh Liên hay không.
Khi mọi người nhìn về phía Bảo Bảo thì lại phát hiện Bảo Bảo đang đứng im như trời trồng, giống như là đã bị sợ đến ngây ngốc vậy, điều này khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là Lưu Phong trưởng lão của phái Thanh Vân, lúc này càng căng thẳng hơn nữa.
Thanh Liên là quà mà ông ta dâng tặng cho Dạ Ly Thần, nếu Thanh Liên thực sự làm Bảo Bảo bị thương, cái trách nhiệm này ông ta gánh vác không nổi đâu.
May mắn thay, khi nắm đấm của Thanh Liên chuẩn bị đến gần Bảo Bảo, cuối cùng Bảo Bảo cũng đã cử động.
Mọi người nhìn thấy ngón chân của Bảo Bảo chạm nhẹ trên mặt đất, cả người lao sang một bên như một con hổ con nhanh nhẹn, còn nắm đấm của Thanh Liên tự nhiên cũng đánh vào hư không.
“Tu vi của ngươi ở độ tuổi này quả thật không tệ, nhưng tốc độ vẫn còn quá chậm.

Còn hai chiêu nữa.”

Sau khi né được đòn tấn công của Thanh Liên, Bảo Bảo còn chắp hai tay ra sau lưng làm ra vẻ dày dặn kinh nghiệm và bắt đầu bình luận về chiêu thức vừa rồi của Thanh Liên.
Nhìn thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi bật cười, lời nhận xét của Bảo Bảo quả thực là rất ra dáng, nói như không có chuyện gì lớn.
Tuy nhiên, sau khi nghe Bảo Bảo nói vậy, khuôn mặt của Thanh Liên lại càng trở nên khó coi hơn, khuôn mặt nhỏ bé của cô nhóc tái đi vì tức giận, cô bé lại nắm chặt tay và lao về phía Bảo Bảo, lần này tốc độ của Thanh Liên còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Chỉ đáng tiếc là khi cô bé tưởng rằng cú đấm này của mình đã có thể đánh trúng Bảo Bảo rồi, thì ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc Bảo Bảo vẫn né tránh được, nhìn thấy vẻ mặt Bảo Bảo vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, có vẻ như việc né tránh đòn tấn công của Thanh Liên vừa rồi không tốn quá nhiều công sức.
“Này vẫn quá chậm, nhưng không thể trách ngươi được.

Trong thời gian ngắn mà muốn tiến bộ thì thật sự là không có khả năng lắm.

Ngươi vẫn còn có một chiêu cuối cùng.


Nếu như không thể đánh trúng ta, thì ta sẽ ra tay đấy nhé.”
Bảo Bảo lúc này tươi cười, như thể đây không phải là một cuộc thi nghiêm túc mà chỉ là đang chơi đùa vậy thôi.
Lần này Thanh Liên giận dữ đến mức toàn thân run lên, Tô Tử Mạch lúc này không còn chú ý đến cuộc thi trên sân nữa, mà lại nhìn Thi Thanh Nghiên.
Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên đang nắm chặt tay và cau mày, như thể người sắp thua không phải là Thanh Liên mà chính là nàng ta vậy, nên Tô Tử Mạch lại càng khẳng định suy đoán trước đó của mình.
Trưởng lão của phái Phái Thanh Vân tặng một tiểu cô nương nhỏ như vậy cho Dạ Ly Thần, e rằng đó là do Thi Thanh Nghiên đứng ở phía sau hiến kế cho.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu như Thi Thanh Nghiên đã muốn làm nàng và Bảo Bảo phải mất mặt trước mặt mọi người như vậy, thế thì đến lát nữa nàng sẽ cho nàng ta toại nguyện, sẽ để cho nàng ta tự mình nếm trải thử mùi vị đó.
Ngay khi Tô Tử Mạch hạ quyết tâm, cuộc thi trên sân đã đến hồi kết thúc, Thanh Liên trong cơn tức giận tấn công Bảo Bảo lần thứ ba.

Kết quả lần này cũng không khác gì so với hai lần trước, Bảo Bảo vẫn bình an vô sự tránh được.
Sau khi nhường Thanh Liên ba chiêu theo những lời mình đã nói trước đó, Bảo Bảo nhanh chóng bắt đầu đánh trả, khi Bảo Bảo ra tay, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy một tầng ánh sáng màu xanh lam lấp lánh quanh cơ thể Bảo Bảo, tu vi của Bảo Bảo vậy mà lại đạt đến cấp độ linh vương rồi.

“Không lẽ là ta đã bị hoa mắt rồi sao? Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã là linh vương, cho dù có là thiên tài thì cũng không thể đạt được trình độ này.”
“Con trai của thần tôn đại nhân quả thật phi thường.

Xem ra, trong mười năm tới, đứa trẻ này sẽ đạt được trình độ ngang ngửa với thần tôn đại nhân, thậm chí còn có thể giỏi hơn cả phụ thân của nó nữa.”
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần lắng nghe hết những lời khen ngợi của mọi người dành cho Bảo Bảo, hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười, thân là phụ thân mẫu thân, được nghe được người khác khen ngợi con mình có lẽ còn hạnh phúc hơn là nghe những lời khen ngợi dành cho mình.
Trước sự tấn công của Bảo Bảo, Thanh Liên hoàn toàn không có chút sức chống đỡ, chênh lệch thực lực giữa hai người rõ ràng là quá lớn, Bảo Bảo chỉ cần tùy tiện ra một chiêu là đã có thể đánh văng Thanh Liên ra khỏi phạm vi đấu trường.
Cuối cùng may là Bảo Bảo đã thương tình nương tay, nếu Bảo Bảo thực sự ra tay độc ác, Thanh Liên có lẽ đã không thể giữ được cái mạng sống nhỏ bé này này của mình rồi.
Nhìn thấy kết quả thắng thua của cuộc thi đã phân định rõ, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Lưu Phong trưởng lão của phái Thanh Vân dẫn đầu nói: “Thần tôn đại nhân, tư chất của tiểu thiếu gia thật phi thường, thật sự đã khiến chúng ta phải mở mang tầm mắt ta, Thanh Liên này rõ ràng là không thể nào sánh bằng tiểu thiếu gia được.”
Thanh Liên nghe vậy cúi đầu không nói gì, Dạ Ly Thần vừa nhìn thấy đã cười nhạo: “Nếu đã như vậy thì ngươi nên đưa cô bé này về đi.

Bản tôn có một đứa con trai này là đủ rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận