Xuyên Không Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 181

Ninh Hoài nhìn Cừu Phong còn đang đau lòng hối hận, trong mắt đầy đồng tình, nhưng lòng lại vui sướng khi người gặp họa.

Tên Cừu Phong này rất kiêu ngạo, tuy rằng không nói rõ, nhưng lại nơi chốn lộ ra biểu tình khinh thường đối với việc bọn họ hơn một năm mà không có bắt được Mộ Thần Diệp Thạch. Mà bọn họ lại không thể nói Mộ Thần và Diệp Thạch lợi hại cỡ nào, như vậy sẽ tăng chí khí cho địch, giảm đi uy phong của phe mình, họ chỉ có thể chịu đựng.

Đã tự thể nghiệm sự cường hãn của Mộ Thần Diệp Thạch rồi, cái tên này hẳn là đã biết hai tên nhóc kia khó đối phó bao nhiêu.

Ninh Hoài nhìn thoáng qua Mộ Thần Diệp Thạch đang vui vẻ trong quầng sáng, tuy rằng thực lực hai tên nhóc này hơi yếu, nhưng xác thực là không ít thủ đoạn!

"Cừu đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Ninh Hoài đầy thân thiết hỏi han.

"Chuyện Mộ Thần có dị hỏa, vì sao các ngươi không sớm nói với ta??" Cừu Phong nâng mắt lên, biểu tình dữ tợn chất vấn.

Cừu Phong giật mình nhớ tới, trên khối ngọc giản chỉ cách dưỡng Thôn Hỏa Trùng mà mình có được từng đề cập tới, uy lực của Thôn Hỏa Trùng tuy rằng cực lớn, nhưng dị hỏa lại là khắc tinh của loài này, Thôn Hỏa Trùng có thể cắn nuốt đủ loại hỏa diễm, lại không cắn nuốt được dị hỏa. Bởi vì mấy năm nay hắn sử dụng Thôn Hỏa Trùng cơ hồ chưa từng bị thiệt, liền vứt chuyện này ra sau đầu.

"Ngươi cũng không có hỏi!" Ninh Hoài cau mày nói, hơn nữa, Mộ Thần có dị hỏa cũng không phải là chuyện bí mật! Tự tên Cừu Phong đó không chuẩn bị chu toàn, có thể trách ai.

Hơn một năm này, bọn họ chỉ chú ý nhiều tới trận pháp thuật của Mộ Thần, còn dị hỏa thì thật đúng là không chú ý lắm.

"Mộ Thần, dị hỏa của ngươi sắp thăng lên lục cấp à?" Diệp Thạch quan sát ngọn lửa trên tay Mộ Thần, tò mò hỏi.

Mộ Thần gật đầu trả lời: "Đúng là sắp lên lục cấp."

"Tiền bối, cái loại trùng này ngài còn có không? Ngài thả ra thêm một chút đi. Càng nhiều càng tốt nha!" Diệp Thạch nghiêng đầu mong đợi nhìn Cừu Phong.

Cừu Phong thấy Diệp Thạch đang tràn đầy chờ mong nhìn mình, hắn lại hộc ra một búng máu.

"Không phải nói là, võ hoàng đều là những người đã nhìn quen mưa gió, dù đứng trước thái sơn thì mặt cũng sẽ không đổi sắc sao? Sao lão gia hỏa này cứ luôn hộc máu hộc máu miết vậy? Tâm cảnh quá kém rồi." Diệp Thạch cổ quái nói.

Mộ Thần mỉm cười, đầy khinh miệt liếc nhìn Cừu Phong một cái, nói: "Có lẽ lão gia hỏa này là nhờ vận cứt chó mới lên được võ hoàng, tâm cảnh không được tốt cũng là đương nhiên."

Diệp Thạch gật đầu, giọng nói đầy cảm khái: "Căn cơ không vững thì sớm muộn gì cũng sẽ ăn mệt..."

Cừu Phong nghe được mấy câu trò chuyện của Mộ Thần Diệp Thạch, lại phun ra thêm một búng máu.

Ninh Hoài nhìn mặt Cừu Phong bị tức tới xanh mét, rốt cục cũng bắt đầu chân chính đồng tình Cừu Phong.

Mất đi Thôn Hỏa Trùng tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm thì thôi đi, giờ lại còn bị hai thằng nhóc kia ra sức chế nhạo, Cừu Phong thật sự là cũng đủ xui xẻo.

"Hai thằng nhãi ngươi đừng để cho Cừu Phong ta bắt được, ta mà bắt được, ta sẽ làm cho các ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!" Cừu Phong tức giận gào to.

Diệp Thạch bất đắc dĩ gãi gãi đầu, lại có thêm một người hâm dọa bọn họ, hơn một năm này, y nghe được rất nhiều lời hâm dọa, lão Cừu Phong này nói lời hăm dọa không có ý mới cũng không có đột phá, Diệp Thạch nghe mà nản.

"Lão già, đừng tức giận nhiều thế, đối với thân thể không tốt đâu." Diệp Thạch thâm thúy nói.

Cừu Phong siết chặt tay, do tức giận mà cả người run run không ngừng.

"Được rồi Thạch Đầu, chúng ta đi thôi." Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch gật đầu, "Ừm, đi thôi."

Diệp Thạch được Mộ Thần dắt đi còn không quên quay đầu lại, làm một cái thủ thế "bái bai" với Cừu Phong.

Cừu Phong nhìn theo thân ảnh hai người, khóe mắt muốn nứt ra.

Ninh Hoài suy nghĩ nhìn Cừu Phong, những khó chịu mà bọn họ đã chịu đựng hơn một năm nay, giờ tới phiên Cừu Phong bị chung rồi.

... ...

"Được rồi Cừu huynh, ngươi cũng đừng quá thương tâm, cũ không đi mới không tới, có thể sau khi đàn Thôn Hỏa Trùng này chết sạch, ngươi lại có thể tìm được Linh Trùng cấp cao nào để dưỡng thì sao?" Mộc Hạc ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng.

Cừu Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hạc, đám người Lâu Thanh có lẽ không nghĩ tới chuyện Mộ Thần có dị hỏa, nhưng tên Mộc Hạc đa mưu túc trí này hẳn là đã sớm nghĩ tới.

Nhưng mà người này lại vẫn luôn thờ ơ, sớm biết trước mình sẽ lật thuyền trong mương nhưng cái gì cũng không nhắc nhở mình, chỉ đứng đó nhìn.

Nhìn sự thất bại thảm hại của mình, nhìn thanh danh mình bị quét sạch, nhìn Mộ Thần Diệp Thạch liên tục châm chọc khiêu khích mình.

Tên Mộc Hạc này đúng là thiếu đạo đức như lời đồn, đồn đãi quả nhiên không sai.

Tuy rằng Cừu Phong hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không nói gì thêm, mất đi Thôn Hỏa Trùng, hắn đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, thực lực Mộc lão đầu mạnh hơn hắn nhiều, loại thời điểm này mà xung đột với hắn là tự tìm đường chết.


"Mộ Thần, lão đầu tặng lễ mới tới kia trình độ không có bao nhiêu, lão đầu còn lại chắc cũng không ra làm sao." Diệp Thạch hưng phấn nói.

Mộ Thần thở nhẹ một hơi, hắn cũng không có lạc quan như Diệp Thạch.

"Nếu không phải là ta vừa vặn có dị hỏa, vậy lão đầu tặng lễ kia chính là khắc tinh của chúng ta, mà lão đầu còn lại thì càng khó đối phó." Mộ Thần lạnh lùng nói.

"Hả? Ghê vậy á?" Diệp Thạch chớp mắt kinh ngạc.

"Xem trước một chút đi." Mộ Thần nói.

Mộc lão đầu kia tựa hồ đã sớm biết mình có thể đối phó Cừu Phong, nhưng đối phương lại không có nhắc nhở gì cho Cừu Phong, đúng là cáo già!

Cố Diệu Ngọc hơi khinh thường liếc nhìn Cừu Phong, tên Cừu Phong này mắt cao hơn đầu như là cho rằng không ai bì nổi hắn, nàng còn tưởng rằng hắn có thể làm được cái gì, kết quả lúc bắt đầu cõi lòng đầy tin tưởng, hùng hổ ra tay, lại lạc xuống một cái hạ tràng như vậy, tự hắn mất mặt thì thôi, lại còn hại mình tín nhiệm hắn mất mặt theo!

Hai đứa Mộ Thần Diệp Thạch kia hẳn là đang cười chết đi, đám Hỏa Trùng kia có vẻ giúp dị hỏa của Mộ Thần một bước không nhỏ. Lão già Cừu Phong này mệnh không tốt! Vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Cừu Phong mới vừa bình tĩnh lại, lại thấy được ánh mắt tràn đầy khinh thường của Cố Diệu Ngọc, thiếu chút nữa bị tức phun ra thêm một búng máu.

... ...

"Mộc huynh, ngươi có nhìn ra được môn đạo gì không?" Lâu Thanh cung kính hỏi Mộc Hạc.

Mộc Hạc không như Lâm Mặc Uyên, thực lực Mộc Hạc mạnh hơn nhiều Lâm Mặc Uyên.

Mộc Hạc cười, không chút để ý nói: "Nhìn ra được một chút."

Tinh thần đám người Lâu Thanh không khỏi rung lên, "Cái gì?"

Mộc Hạc chậm rãi chắp tay sau lưng nói: "Trận pháp thất cấp phải dùng nguyên thạch để duy trì vận chuyển, cần phải có đại lượng nguyên thạch, có thể nói, người bình thường căn bản nuôi không nổi đại trận thất cấp, nhưng Tinh Tú Trận lại không cần như thế, nó có thể hấp thu tinh nguyên lực để duy trì vận chuyển."

Ninh Hoài mở to mắt, hấp tấp hỏi: "Cho nên, ý của Mộc đạo hữu ngài là, chỉ cần ngăn cách tinh nguyên lực truyền cho đại trận, cái đại trận này không có nguồn sinh lực cung ứng, liền tự sụp đổ?"

Mộc Hạc gật đầu, "Có thể nói như vậy, nhưng ngăn cách tinh nguyên lực cũng không phải là một chuyện đơn giản."

"Tuy rằng không phải là chuyện đơn giản, nhưng Mộc huynh nhất định đã có biện pháp." Lâu Thanh quan sát Mộc Hạc. Nếu Mộc Hạc đã nói như vậy, hẳn là hắn đã sớm định liệu trước.

Mộc Hạc gật đầu nói: "Trong tay ta có một loại Đoạt Tinh Trận lục cấp, nó có thể cướp lấy tinh nguyên lực, chỉ cần tại chung quanh đại trận này bày ra ba cái Đoạt Tinh Trận, chặt đứt nguồn sinh lực cung ứng của Tinh Tú Trận, cái đại trận đã vận chuyển hơn một năm rưỡi này liền sẽ tự sụp đổ."

Mộ Thần nhìn hình ảnh trên vách tường, trên mặt tràn đầy sát khí.

"Mộ Thần, lão nhân này đa mưu túc trí vậy, chúng ta phải làm sao?" Diệp Thạch bất an hỏi.

Mộ Thần nheo mắt an ủi: "Không vội, trận pháp lục cấp cũng không dễ bố trí, mà cho dù bố trí được thì Tinh Tú Trận này vẫn còn cất giữ tinh nguyên lực, cũng đủ cho nó vận chuyển thêm một năm, chúng ta còn kịp thời gian nghĩ biện pháp!"

Cố Diệu Ngọc vui mừng nhìn Mộc Hạc, "Thật tốt, đã như vậy thì nhanh chóng bố trí trận pháp đi."

Mộc Hạc lạnh nhạt liếc Cố Diệu Ngọc, "Tuy rằng trận pháp lục cấp không nghịch thiên bằng trận pháp thất cấp, nhưng cũng cần tiêu hao rất nhiều, bố trí ba cái Đoạt Tinh Trận sẽ tiêu hao rất lớn tài nguyên, ta làm sao biết được thứ bên trong có đáng giá để ta làm không."

Đám người Lâu Thanh hai mặt nhìn nhau, hỏi: "Mộc huynh, đây chính là nơi tu luyện của võ tông đó! Ngươi còn sợ không có thứ tốt sao?"

"Đúng vậy, bên trong có rất nhiều thứ tốt, tên gia hỏa Diệp Thạch phung phí của trời kia còn lấy nhân sâm vạn năm thành củ cải mà gặm kia kìa." Cố Diệu Ngọc nói.

Diệp Thạch nhăn mi đứng trước quang ảnh, không cao hứng biện minh: "Ta chỉ gặm nhân sâm ngàn năm thôi mà, làm gì có vạn năm chứ!"

Mộ Thần lắc đầu giải thích: "Cố Diệu Ngọc đang muốn khuyến khích Mộc Hạc ra tay mà, tất nhiên phải nói khoa trương thêm một chút."

"Xú bà nương kia miệng đầy lời nói dối, đúng là chán ghét." Diệp Thạch cau mày nói.

"Đoạt Tinh Trận cần tài liệu gì? Mọi người hỗ trợ một chút là được." Lục Hành Phong nói, sự tình đã đến một bước này rồi, để cho bọn họ cúi đầu nhận thua Mộ Thần Diệp Thạch là không có khả năng! Cho dù không vì bảo vật thì vì mặt mũi bọn họ cũng không thể lui!

Mộc Hạc gật đầu, "Như vậy, làm phiền các vị."

"Làm sao đây?" Diệp Thạch trừng mắt nhìn, bối rối hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần cắn răng, "Ta cũng không biết. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ít nhất chúng ta còn có thời gian hơn một năm để suy nghĩ, xem xét đã rồi bàn lại."

Diệp Thạch hơi bất an nhấp nhấp môi, hơn một năm! Nếu như bọn y có thể trong khoảng thời gian này thăng lên võ hoàng, như vậy cũng không cần sợ hãi những người này nữa, nhưng bọn y nào có bản lĩnh thăng lên võ hoàng trong thời gian chỉ hơn một năm được!

... ...


Thánh Tinh học viện.

"Cũng đã hơn một năm rồi, đến tột cùng thì Mộ Thần Diệp Thạch đã chạy tới đâu rồi?"

"Ai biết được! Thời gian dài như vậy mà mặt cũng không lộ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi!"

"Ngươi không muốn sống nữa à! Lời này đừng để cho Kinh tiền bối nghe thấy, coi chừng hắn đánh chết ngươi!"

"Nhưng vốn là vậy mà, thời gian đã lâu như vậy rồi..."

"Hùng tiền bối vẫn chưa trở lại, chắc là còn chưa buông tha đâu."

"Mộ Thần và Diệp Thạch là thiên tài như thế, nếu chết thì cũng quá..."

"Thiên tài tráng niên mất sớm còn ít à, nghĩ lại đi, trong bí cảnh năm đó chính là đã chết một võ linh bát tinh, ba võ linh tứ tinh đó, những người đó cũng đều là thiên tài!"

"Ta cảm thấy Mộ Thần Diệp Thạch không có khả năng chết, nói không chừng họ còn đang ở đâu đó phát tài ấy."

"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, nếu thật sự đang phát tài ở đâu thì vì sao không có tin tức gì truyền ra?"

"Có lẽ là không truyền ra được thì sao!"

Chương 182

Tạ Đan Yên ngồi trên sườn núi thở dài, "Uyển Bạch, ngươi nói coi Mộ Thần và Diệp Thạch rốt cuộc đang ở đâu?"

Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ nói: "Ta làm sao mà biết chuyện này chứ!"

Người muốn biết nơi hiện giờ của hai tên đó nhất hẳn là Hùng Uy đi, nghe nói Hùng Uy đã tìm Mộ Thần Diệp Thạch hơn một năm, đáng tiếc là tới cái bóng cũng không tìm được.

Nói tới cũng kỳ, hai người sống sờ sờ như thế, lại còn có Hùng Uy nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao giờ lại không thấy tăm hơi.

"Ta cảm thấy không chừng bọn họ đang ở chỗ nào sống rất tự tại đấy chứ." Tạ Đan Yên bĩu môi nói.

Trình Uyển Bạch cười: "Có lẽ."

Diệp Thạch và Mộ Thần đều là hai tên không thích chịu thiệt, chỉ là, nghe nói việc mất tích của hai người kia có liên quan tới mấy vị võ hoàng, nếu bọn họ thật sự đang chung một chỗ với võ hoàng, vậy thật đúng là nguy hiểm.

"Lại nói, lúc Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích, nghe nói, Lục Nghiêu và Trang Du của Minh Nguyệt học viện cũng đã lâu không thấy bóng dáng." Tạ Đan Yên nói.

Trình Uyển Bạch nhăn mi, "Hình như thời gian bốn người họ mất tích không kém nhau lắm, cũng không biết là có gì liên quan không."

"Đúng rồi, hiệu trưởng đang gặp ai đó đúng không? Nhìn người đó rất thần bí." Tạ Đan Yên hỏi nhỏ.

Trình Uyển Bạch nhún vai: "Không biết, nhưng đó hẳn là một nhân vật rất lớn, hiệu trưởng có vẻ rất kiêng kị người nọ."

"Có thể làm cho hiệu trưởng kiêng kị, không phải là võ hoàng chứ?" Tạ Đan Yên như có điều suy nghĩ.

Trình Uyển Bạch lắc lắc đầu nói: "Được rồi, đừng đoán mò, đó cũng không phải chuyện của chúng ta."

Tạ Đan Yên nhún vai, "Ngươi nói cũng đúng."

... ...

Thiên Tâm thành.

Một tin tức cổ quái bỗng được truyền ra, khiến một đám tu luyện giả nhiệt huyết sôi trào.

Truyền rằng, Lâu Thanh tìm được một cung điện tu luyện của võ tông, nhưng không biết thế nào mà lại bị hai con kiến tính kế, hai con kiến kia trốn vào trong nội điện, bằng vào một cái trận pháp thất cấp huyền diệu mà làm mưa làm gió, đám võ hoàng Lâu Thanh hùng bá nhất phương trái lại bị ngăn ngoài cửa.

Bộ phận tinh hoa nhất của cung điện đã bị hai con kiến chiếm cứ.

Hai con kiến đó nhờ vào tài nguyên trong nội điện, chỉ tốn thời gian một năm liền tu luyện từ võ linh ngũ tinh tới cảnh giới võ vương, phúc trạch nghịch thiên!

Đám võ hoàng Lâu Thanh và hai con kiến đấy đấu trí đấu dũng hơn một năm, bị hai con kiến tính kế giết chết một võ hoàng kiêm trận pháp sư ngũ cấp – Lâm Mặc Uyên.

Lâm Mặc Uyên vừa chết, Lâu Thanh bất đắc dĩ phải trở về viện binh, vị cứu binh này là trận pháp sư lục cấp – Mộc Hạc.


...

Thiên Tâm thành, Cừu phủ.

"Ta tra được rồi, tin tức khiến cho bên ngoài gà bay chó sủa là do một võ vương cửu tinh tên là Vệ Đông truyền ra, thực lực tên Vệ Đông này không ra làm sao, nhưng không biết tìm được ở đâu ra thượng cổ Ẩn Phù, thiện nhất là theo dõi người khác và tìm hiểu tin tức."

"Lần trước Lâu Thanh xuất hiện trong Thiên Tâm thành, tuy rằng người của ta bị hắn bỏ xa, nhưng Vệ Đông lại không, có vẻ như Vệ Đông đã đuổi kịp Lâu Thanh, thậm chí cũng tìm được nơi hiện giờ của đám người Lâu Thanh, chỉ là bởi vì bên Lâu Thanh đều là võ hoàng, Vệ Đông chiếm không được chỗ tốt, cho nên mới lui về."

"Sở dĩ hắn truyền ra tin tức này, hẳn là do muốn đục nước béo cò." Cơ Phi Diễm thản nhiên nói.

Hùng Uy phấn chấn hỏi: "Tin tức mà hắn truyền ra có chính xác không?"

Cơ Phi Diễm gật đầu, "Chắc là không giả, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì còn phải tới đó mới biết được."

Nàng vốn muốn bắt Vệ Đông lại rồi tìm hiểu thêm về tình huống cụ thể, nhưng tên kia cực thiện ẩn nấp, trơn trượt như lươn, nàng căn bản không bắt được.

"Hiện tại quần chúng trong thành rất kích động, có rất nhiều võ vương đã hợp thành liên minh, tính đi tới cung điện tu luyện của võ tông kia, cũng có không ít võ hoàng có hứng thú với nơi đó." Cơ Phi Diễm mỉm cười nói.

Di mật của võ tông, rất nhiều võ hoàng động tâm!

Hùng Uy siết chặt nắm tay, âm thầm thở ra một hơi, đã hơn một năm, cuối cùng cũng có tin tức, nếu tin tức kia là thật, vậy Mộ Thần Diệp Thạch hẳn là đều còn sống.

Cơ Phi Diễm lấy ra một tờ bản đồ, "Đây là bản đồ đang được truyền khắp thành, nghe nói chỉ cần dựa theo lộ tuyến này là có thể tìm được di mật của võ tông."

Hùng Uy vui mừng nói: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi!"

"Không vội, nếu Mộ Thần Diệp Thạch thật sự đã chiếm cứ nội điện, lại đạt được chỗ tốt thật lớn, như vậy chỉ sợ Mộ Thần Diệp Thạch đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, mà đối thủ của bọn họ cũng không phải là người bình thường, ta thấy, ngươi tốt nhất nên cải trang lẫn vào trong một đội lớn." Cơ Phi Diễm nhìn Hùng Uy, suy nghĩ rồi nói.

Hùng Uy gật đầu, lo lắng nói: "Ngươi nói có lý. Nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Dù sao Mộc Hạc cũng đã tới đó."

Cơ Phi Diễm lắc đầu: "Nếu tin tức là thật, như vậy nếu bọn họ có thể chu toàn với đám võ hoàng kia lâu như vậy, liền không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì."

"Ngươi nói có lý." Hùng Uy chậm rãi thở ra một hơi.

Lúc đám người Lâu Thanh Mộc Hạc quay lại Thiên Tâm thành chuẩn bị mua sắm tài liệu mà trận pháp lục cấp cần, chuyện về cung điện tu luyện của võ tông đã bị mọi người biết.

Có mấy võ hoàng trực tiếp tới cửa hi hi ha ha hỏi Lâu Thanh rằng có phải đúng thật là như lời đồn, bị hai tên võ linh tính kế.

Lâu Thanh buồn bực, nhưng lại không hề có biện pháp.

"Sao chuyện lại thành như vầy?" Ninh Hoài cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra.

Lâu Thanh cắn răng không nói gì, hắn đã rõ rồi, lần trước hắn đi mời Mộc Hạc đã bị người khác theo dõi, thực lực người nọ chỉ là võ vương, nhưng Ẩn Phù trên tay lại là hàng tốt, hơn nữa còn theo dõi hắn đã lâu.

Năm nay đúng là bất lợi! Hắn chẳng những bị hai thằng nhóc Mộ Thần Diệp Thạch kia hung hăng châm chọc, lại còn bị một tên hỗn đản chỉ biết ẩn nấp tính kế một hồi.

Đáng tiếc cho mình vì tìm kiếm cái bí cảnh này mà hao hết tâm huyết, hiện tại cục diện lại trở thành thế này.

"Là sơ sót của ta." Lâu Thanh cắn răng, có chút nan kham nói.

Ninh Hoài cau mày, tuy rằng có chút oán trách sự sơ suất của Lâu Thanh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Mộc Hạc cũng cau mày, chuyện đã nháo tới như vậy, về sau làm thế nào, hắn phải suy nghĩ thật tốt.

Tới lúc đó hắn tân tân khổ khổ bố trí ra được đại trận, lại bị một đám võ hoàng từ đâu ra nhảy vào chiếm lợi. Hắn cũng không thích làm áo cưới cho người khác!

... ...

"Lâu Thanh quay lại rồi." Cơ Phi Diễm nói.

Hùng Uy ừ một tiếng rồi nói: "Ta cũng biết." Lúc này Lâu Thanh trở về đã bị rất nhiều người theo dõi. "Hắn và đám Mộc Hạc cùng quay về, nghe nói bọn họ trở về để mua sắm tài liệu cho trận pháp, chắc là đang chuẩn bị phá trận, không chừng lời đồn là thật."

Cơ Phi Diễm nói: "Hiện tại trong thành có rất nhiều người đều đang tính sớm đi tới cung điện võ tông lưu lại, chúng ta sẽ trà trộn vào đó."

Hùng Uy gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Thân phận của ngươi, ngàn vạn đừng để bại lộ!" Sắc mặt Cơ Phi Diễm ngưng trọng dặn dò.

Hùng Uy nghiêm túc gật đầu, "Ta biết!"

Nếu thật sự hai đứa nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch chiếm cứ nội điện của bí cảnh võ tông, vậy tụi nó đắc tội cũng không phải chỉ có một hay hai võ hoàng, dưới loại tình huống này, nếu quan hệ của mình và hai đứa nó bị bại lộ, không chừng những người đó không đối phó được Mộ Thần Diệp Thạch co đầu rút cổ trong vỏ rùa không ra, sẽ xuống tay với mình không chừng.

Tuy rằng Hùng Uy hắn cũng là võ hoàng, nhưng hắn chỉ có một, song quyền khó địch tứ thủ.

Nhiều võ hoàng như vậy, chỉ ngẫm thôi cũng thấy sợ. Mà hai đứa nhóc Mộ Thần Diệp Thạch lại đã sống qua hơn một năm, cũng không biết là làm thế nào.

... ...

"Mộ Thần, ngoài kia có rất nhiều người tới đây, có rất nhiều rất nhiều người." Diệp Thạch tìm Mộ Thần đang nghiên cứu trận pháp, thông báo với hắn.

Mộ Thần gật đầu đáp: "Ta biết."


Từ sau khi Lâu Thanh, Ninh Hoài và Mộc Hạc rời khỏi, vẫn luôn lục tục có tu luyện giả tới đây. Võ hoàng, võ vương đều có, ngay từ đầu, những tu luyện giả cấp bậc võ vương đều bị đám người Lục Hành Phong lưu lại đóng giữ đuổi đi, nhưng võ vương càng ngày càng nhiều, đám người Lục Hành Phong cũng không tiếp tục đuổi nữa.

Gần đây những võ vương, hình như ngay cả võ linh cũng xuất hiện.

Bên ngoài đại trận, mỗi ngày đều có một đám võ giả mới tới đánh đánh đấm đấm đại trận bên ngoài, cả bí cảnh đều nhốn nháo lên, rất náo nhiệt!

"Mộ Thần, ngươi nói đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Lâu Thanh chịu đả kích quá lớn, luẩn quẩn trong lòng, cho nên mời nhiều tu luyện giả tới đây?" Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Mộ Thần nhún vai, "Hẳn là không có khả năng, phỏng chừng là do Lâu Thanh không cẩn thận để lộ tin tức." Đồ trong nội điện có bao nhiêu chứ, Lâu Thanh điên rồi mới có thể mời nhiều tu luyện giả như vậy tới đây.

Mộ Thần rũ mắt, võ hoàng bên ngoài càng ngày càng nhiều, họ đều đang theo dõi hắn và Diệp Thạch.

Nếu như đại trận này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không trụ vững được, vậy hắn và Diệp Thạch nên làm gì bây giờ?

Mộ Thần lắc lắc đầu, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

"Ngày mai chúng ta lại kiểm tra toàn bộ đại trận thêm một lần." Mộ Thần nghiêm túc nói.

Diệp Thạch gật đầu.

... ...

"Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại có nhiều người tới đây như vậy?" Cố Diệu Ngọc nhíu mày.

"Tin tức bị lộ, kết quả vừa nghe nói có di tích võ tông, ngưu quỷ xà thần đều tới." Sắc mặt Lục Hành Phong âm trầm, nói.

"Sao tin tức lại bị lộ?" Cố Diệu Ngọc tức giận hỏi.

"Hình như là lần trước Lâu Thanh đi mời Mộc lão đầu đã bị tên võ vương nào đó theo dõi tới đây." Lục Hành Phong nhíu mày.

"Lâu Thanh thật không cẩn thận, không ngờ lại bị một tên võ vương theo dõi tới đây." Cố Diệu Ngọc khó chịu nói.

Lục Hành Phong hít nhẹ một hơi, "Chuyện cũng đã như vầy rồi, giờ đi trách cứ Lâu Thanh cũng không làm được chuyện gì."

Cố Diệu Ngọc cắn răng, "Chết tiệt! Võ hoàng tới đây thì thôi, võ vương thế mà lại tới đây! Ta đi ra giết chết đám võ vương kia mới được!"

Lục Hành Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Cố Diệu Ngọc, không ngăn cản, "Muốn đi thì đi đi."

Cố Diệu Ngọc nhìn vẻ tươi cười đạm bạc trên mặt Lục Hành Phong, suy sụp ngồi xuống, một võ vương thì không đáng sợ, nhưng mười người tám người liên hợp lại thì lại rất đáng sợ, hơn nữa, có thể tu luyện tới võ vương, rất nhiều người đều có hậu trường sau lưng, không dễ động tới.

Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, khoảng thời gian này, võ hoàng chạy tới đây cũng không ít.

Có không ít võ hoàng châm chọc bọn họ, tràn ngập xem thường đối với chuyện mấy người họ bị hai tên nhóc tính kế.

"Đừng để cho ta biết tên võ vương để lộ tin tức kia là ai!" Cố Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Hành Phong nói: "Hiện tại tên đó hơn phân nửa đang ở bên ngoài đấy."

Cố Diệu Ngọc nghe thấy lời Lục Hành Phong nói, hàm răng nhất thời nghiến lại ken két.

"Khi nào Lâu Thanh bọn họ mới về?" Cố Diệu Ngọc hỏi.

"Hẳn là nhanh thôi." Lục Hành Phong bình tĩnh đáp.

Cố Diệu Ngọc trầm mặc, hiện tại bên ngoài có nhiều người thế, cho dù phá được đại trận thì sao? Mấy người họ có thể mò đươc bao nhiêu chỗ tốt? Thật đáng giận!

Chương 183

Hùng Uy đứng bên ngoài đại trận, ngơ ngác nhìn Diệp Thạch đang ở trong đại trận, tâm tình kích động khó có thể ức chế.

Hơn một năm nay, Hùng Uy vẫn luôn tìm kiếm Diệp Thạch Mộ Thần, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.

Khi đã qua hơn một năm, Hùng Uy rốt cục lại nhìn thấy chân nhân.

Hùng Uy đã nghĩ qua Diệp Thạch có lẽ dưới uy áp của võ hoàng sẽ mặt mũi đầy bụi, chật vật bất kham, có lẽ ăn không đủ no, ngủ không ngon, xanh xao vàng vọt, cả người tiều tụy, có lẽ do chọc giận cao thủ mà thiếu tay thiếu chân, có lẽ đã đắc tội võ hoàng nên chết không toàn thây...

Lại chưa từng nghĩ tới, thằng nhóc Diệp Thạch này thật sự sống rất tự tại, sống tốt tới mức da trắng thịt mềm, mặt mày hồng hào, so với một năm trước, tựa hồ còn béo hơn một chút, không sai, đúng là béo hơn một chút!

Lúc Hùng Uy nhìn thấy Diệp Thạch, khi ấy Diệp Thạch đang gặm một cái đùi dê nướng.

Một đám cường giả bên ngoài đang đấm đấm đá đá đại trận, mà Diệp Thạch ngồi ở trong, một bên nhìn, một bên gặm đùi dê, ăn mà miệng đầy mỡ.

Hùng Uy nhìn chằm chằm Diệp Thạch, hắn đã vô số lần nghĩ qua, lúc Diệp Thạch gặp được hắn sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ tới nhiều nhất là, Diệp Thạch Mộ Thần ôm hắn gào khóc, kể ra những xót xa và sợ hãi trong lòng trong hơn một năm này. Nhưng mà! Diệp Thạch chỉ đầy cổ quái ghét bỏ nhìn hắn một cái, rồi sau đó chuyển ánh mắt tới chỗ khác.

Hùng Uy nhẹ hít một hơi, hắn bỗng nhiên cảm thấy, mình một năm này lo lắng hết lòng, một năm này mệt mỏi, một năm này lòng đầy lo lắng, chính là một tên ngu ngốc!

... ...

"Quay lại rồi?" Mộ Thần nhìn Diệp Thạch đang hấp tấp đi vào, mỉm cười hỏi.

Diệp Thạch gật đầu nói: "Ừ, Mộ Thần, hôm nay ta đã tới gần quan sát, những người sau này tới đều là một đám ô hợp, người chúng ta phải cố kỵ chủ yếu vẫn là lão già Mộc Hạc kia thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận