Xuyên Không Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 321

Trong lương đình một toà biệt viện của Đỉnh khí các, hai nam tử khí thế bất phàm ngồi đối diện nhau.

"Thập Thất đệ, sao đệ lại tới đây?" Lăng Trầm hỏi.

Lăng Xuyên thản nhiên cười cười, "Đệ đi ngao du một chút, thấy Trung Châu gần đây, thật đúng là gió nổi mây phun. Nghe nói, hiện tại Bạch gia đang rất nổi danh."

Lăng Trầm gật gật đầu, vô cùng cảm thán nói: "Đúng vậy! Gần đây Bạch gia đích xác là đã vượt qua được đại vận." Nhưng mà, mọi việc có lợi có hại, Bạch gia đụng phải Mệnh tộc, cũng không rõ là phúc hay họa.

Lăng Trầm là quản sự của Lăng gia tại Bạch gia, thực lực cấp bậc võ tôn, là đường huynh của Lăng Xuyên.

"Thập Thất đệ, ngươi vẫn còn tìm kiếm song nhi bên trong bí cảnh năm đó sao?" Lăng Trầm hỏi.

Lăng Xuyên thản nhiên gật gật đầu, "Đúng vậy!"

"Kỳ thật, đã nhiều năm như vậy, nếu có thể tìm được thì đã sớm tìm thấy rồi." Lăng Trầm chần chờ một chút, cẩn thận nói: "Thập Thất đệ, có thể lúc ấy, đệ chỉ là nằm mơ mà thôi..."

Lăng Xuyên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lăng Trầm: "Huynh nói đệ chỉ là đang nằm mơ thôi sao? Huynh nghĩ rằng đệ còn không phân biệt được giữa hư và thực ư?"

Lăng Trầm mỉm cười xấu hổ, "Không phải."

Năm đó, Lăng Xuyên nói hắn không cẩn thận đã cường bạo một song nhi bên trong bí cảnh, muốn chịu trách nhiệm với người ta, nhưng mà hắn thậm chí còn không biết người nọ tên gọi là gì, dung mạo cũng không nhớ rõ.

Lăng Xuyên kiên trì, một người trưởng bối coi trọng Lăng Xuyên đã giúp hắn tra danh sách những người có trong bí cảnh năm đó, vậy mà lại phát hiện song nhi kia hoàn toàn không tồn tại.

Trong tộc sớm đã đồn đại rằng Lăng Xuyên gặp mộng xuân, nhưng mà Lăng Xuyên vẫn cứ cố chấp cho rằng đó đều là thực, mọi người trong tộc mặc dù vẫn hoài nghi trong lòng nhưng đều không nói ra trước mặt hắn.

"Đã nhiều năm như vậy, đệ vẫn không buông bỏ được sao?" Lăng Trầm hỏi.

Lăng Xuyên lạnh lùng nhìn Lăng Trầm, sắc mặt không tốt nói: "Huynh là đang muốn đệ phải quên đi ư?"

Lăng Trầm xấu hổ cười, cắn chặt răng, nói: "Nếu như đệ không buông bỏ được, vậy thì trước tiên cứ nạp thiếp đi đã. Thập Bát đệ đã có đến hơn mười người nhi tử, đến bây giờ đệ vẫn còn lẻ loi một bóng, đệ không thấy hâm mộ sao?"

Lăng Trầm nhìn sắc mặt Lăng Xuyên bỗng chốc tối lại, trong lòng bất lực kêu rên.

Trời ạ! Trưởng bối trong tộc sao lại chỉ định hắn đi khuyên nhủ Lăng Xuyên? Lăng Xuyên mà tức giận, làm sao hắn cản cho nổi?!

Lăng Xuyên lạnh lùng nhìn Lăng Trầm, bỗng nhiên cười cười, nói: "Thập Bát đệ có mười người nhi tử thì sao chứ, cũng không nhất định là sẽ có cháu."

Lăng Trầm nhìn thấy sắc mặt Lăng Xuyên đột ngột chuyển biến, thầm thở phào một hơi. Thập Thất đệ, đệ cũng thật biết nói giỡn. "Đệ tưởng đệ chính là Bạch Thần Tinh sao? Người ta là có một người nhi tử, một tên song tế a..."

Lăng Xuyên híp mắt, hừ lạnh một tiếng, "Bạch Thần Tinh thì là cái gì? Không phải chỉ có nhiều hơn một người nhi tử và một cái song tế thôi sao?"

Chờ hắn đưa Khúc Khôn trở về, Bạch Thần Tinh sẽ phải tất cung tất kính gọi hắn một tiếng nhạc phụ!

"Thập Thất đệ, nghe nói đệ ở trong điếm của Lăng gia bị một song nhi hạ mặt mũi?" Lăng Trầm chuyển đề tài, hỏi.

Nhớ tới Khúc Khôn, Lăng Xuyên mỉm cười nói: "Đệ trình độ còn quá kém, không thể lọt vào mắt của người ta."

"Hắn là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh đến từ nước ngoài, kiến thức không nhiều lắm, đại khái là Bạch Thần Tinh nhượng hắn, làm hắn cái gì cũng dám nói, thật là không biết sợ!" Lăng Trầm lắc lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.

"Thất ca, huynh không phải là có thành kiến rất lớn đối với Khúc Khôn chứ?" Lăng Xuyên nắm chén rượu trong tay, buông mí mắt hỏi.

Lăng Trầm trong lòng phát lạnh, chẳng biết tại sao, thanh âm của Lăng Xuyên rất bình thản, nhưng mà Lăng Trầm lại cảm thấy một cỗ lạnh như băng không nói lên lời.

Lăng Trầm xấu hổ cười, "Ta chỉ thay Thập Thất đệ bất bình mà thôi."

Lăng Xuyên chính là võ thánh, luyện khí sư cửu cấp! Tuy rằng đối với bên ngoài nói là võ tôn cửu tinh, trình độ bát cấp cao cấp, nhưng đó cũng đã đạt đến trình độ cao nhất Trung Châu!

Lăng Xuyên nếu như phát ngôn bừa bãi, vi này định chế pháp khí, những võ tôn cường giả kia nhất định sẽ chen chúc mà đến. Khúc Khôn chính là ngại Lăng Xuyên luyện khí trình độ không đủ, thực lực của Khúc Khôn không cường, nhưng mà khẩu khí lại rất lớn.

Lăng Xuyên cười cười: "Cũng không có gì, trình độ luyện khí của đệ xác thực còn kém cỏi, để đệ về nghiên cứu thêm."

Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên, suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Thập Thất đệ, tuy nói bởi vì Mộ Thần, Bạch gia hiện tại chạm tay có thể bỏng. Nhưng mà lấy nội tình của Lăng gia chúng ta, chúng ta cũng không cần chỉ vì một cái bát cấp cấp thấp luyện dược sư, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà đi lấy lòng Bạch gia, lấy lòng một cái võ tông."

Lăng Xuyên cười nhạo một tiếng, "Huynh cho là đệ làm như vậy, là để lấy lòng Bạch gia, lấy lòng Mộ Thần?"

Lăng Trầm nhíu mày, tràn đầy khó hiểu nhìn Lăng Xuyên.

Nhìn biểu tình hoang mang của Lăng Trầm, Lăng Xuyên cũng không vì Lăng Trầm giải thích nghi hoặc, "Bạch Thần Tinh và chuyện của Khúc Tâm Dương kia, huynh biết bao nhiêu?"

Lăng Trầm nói: "Ta cũng không biết rõ tình hình cụ thể, ta chỉ biết Bạch Thần Tinh năm đó hiểu lầm Khúc Tâm Dương theo người khác, lưu y ở nước ngoài, sau đó Bạch Diên Tinh tìm đến."

"Bạch Thần Tinh người này rất mơ hồ, nhi tử đến Trung Châu hơn nửa năm, cư nhiên một chút đều không biết chuyện, chỉ đến khi người Bạch gia đẩy Bạch Diên Tinh vào đường cùng, hắn mới kịp phản ứng rằng đó là con trai ruột của hắn."

"Lần này Khúc Khôn đến từ nước ngoài tới đây cũng đánh nhau với đám người Bạch gia, Bạch Thần Tinh mới đến giải vây cho hắn."

"Cũng may Bạch Diên Tinh và Khúc Không có mệnh đủ cường, nếu không..." Lăng Trầm lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Trong mắt Lăng Xuyên hiện lên vài phần lãnh ý, "Bạch Thần Tinh thật ngu xuẩn, đáng lẽ ra phải bị ngu chết mới đúng."

Lăng Xuyên nhận ngọc giản đưa tin của Vấn Tiên Các, nhìn thấy trong ngọc giản có hình ảnh của Khúc Khôn thì lập tức xuất quan.

Lăng Xuyên có điều tra chuyện của Khúc Khôn, nhưng bởi vì quá vội vàng, thành ra điều tra cũng không tường tận.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Khúc Khôn, Lăng Xuyên liền xác định là người này, mặc dù hắn không nhớ bộ dáng của Khúc Khôn, nhưng mà vẫn dư dả xác định là người này.

Lăng Trầm: "..."

Sắc mặt của Lăng Trầm vội biến đổi, hắn nhắc nhở: "Thập Thất đệ, Bạch Thần Tinh bên ngoài thì nói là võ tôn cửu tinh, nhưng chỉ sợ bên trong đã là võ thánh, tư chất của hắn không phân cao thấp với đệ."

Lăng Xuyên gật gật đầu: "Đệ biết, đệ biết hắn là võ thánh, một võ thánh ngu xuẩn."

Lăng Trầm: "... "

"Thập Thất đệ, sao đệ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với bí cảnh Đan Điện?" Lăng Trầm hỏi.

Lăng Xuyên thản nhiên nói: "Đan điện tựa hồ có biện pháp luyện chế Cửu Thừa Đỉnh."

Cửu Thừa Đỉnh là đan lô cửu cấp, có thể gia tăng xác xuất luyện đan thành công.

Đan lô của luyện dược sư luyện nhiều sẽ có hư hại, một cái lò luyện đan tốt, đối với luyện dược sư rất có lợi.

Trung Châu đan dược bát cấp lô hầu hết đều xuất phát từ Lăng gia, cho dù là luyện dược sư bát cấp thì đứng trước mặt Lăng gia cũng sẽ không có gan làm bộ làm tịch.

"Phương pháp luyện chế Cửu Thừa Đỉnh? Đúng là thứ tốt!" Lăng Trầm nhịn không được nói. "Bất quá, vật như vậy cũng chỉ có đến trên tay Thập Thất đệ mới không tính người tài giỏi không được trọng dụng."

Lăng Xuyên híp mắt, nếu không phải nhận được tin tức từ Vấn Tiên Các, cho dù là phương pháp luyện chế Cửu Thừa Đỉnh thì cũng căn bản không thể nào khơi dậy nổi hứng thú của Lăng Xuyên.

"Quan hệ giữa Bạch gia và đan tháp hình như có chút cứng ngắc?" Lăng Xuyên hỏi.

Lăng Trầm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Mộ Thần giết năm thiên tài và Trang Du của Mệnh Tộc trong Thiên Cơ Bí Cảnh, cùng Mệnh Tộc kết hạ hận thù, theo lý thuyết, thù hận là do Mộ Thần và Mệnh Tộc hạ xuống, cùng đan tháp không có quan hệ gì, nhưng mà không biết vì sao đan tháp lại nhúng tay."

Lăng Xuyên híp mắt, cười lạnh một tiếng: "Nếu, đan tháp có tộc nhân Mệnh Tộc thì sao?"

Lăng Trầm ngây ra một lúc, trừng lớn mắt: "Hẳn là không phải đâu?"

Lăng Xuyên lạnh lùng nói: "Không phải? Sao lại không được? Mệnh Tộc mấy trăm năm trước mưu đồ Linh Tháp ở nước ngoài, Mệnh Tộc là một đại gia tộc như vậy, nếu không phải vì mưu đồ ngũ tháp Trung Châu, cần gì phải tốn tinh lực để thu phục ngũ tháp ở nước ngoài."

"Mệnh Tộc nếu động tâm tư muốn thu phục ngũ tháp Trung Châu, vậy ngũ tháp Trung Châu tại sao lại không có tộc nhân Mệnh Tộc?"

Lăng Trầm ngẩn người, có chút chần chờ hỏi: "Tay của Mệnh Tộc duỗi dài như vậy?"

Lăng Xuyên híp mắt nói: "Hiện nay vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà không thể không phòng."

Lăng Trầm suy tư một chút, nói: "Lúc trước làm khó dễ Mộ Thần là đan tháp tháp chủ Cừu Tranh Vanh, nếu đan tháp tháp chủ là Tộc nhân Mệnh Tộc, như vậy..." Mệnh Tộc cũng thật là đáng sợ.

"Chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng là đệ nghĩ nhiều. Có lẽ là luyện đan thuật của Mộ Thần rất cao nên đan tháp dĩ nhiên phải dè chừng." Lăng Xuyên nghĩ nghĩ nói.

"Bí cảnh Đan Điện có năm mảnh địa đồ mảnh nhỏ, hai mảnh ở trong tay đan tháp, đan tháp lần này sẽ cho mười người vào, Bạch gia cho năm người, đan tháp và Mộ Thần bất hòa, song phương có lẽ sẽ tạo ra xung đột." Lăng Trầm cau mày nói.

Lăng Xuyên cười cười, "Có lẽ vậy."

"Lăng gia chúng ta không cần tiến vào chuyện của Bạch gia và Mệnh tộc. Thập Thất đệ đến lúc đó có thể sống chết mặc bay." Lăng Trầm nói.

Lăng Xuyên cười cười, Bạch Diên Tinh là huyết mạch của Bạch Thần Tinh, hiện tại còn hoài thai hài tử của Mộ Thần, làm sao có thể không đếm xỉa.

"Ta nghe nói, mẫu phụ của Bạch Diên Tinh – Khúc Tâm Dương – vẫn luôn hôn mê bất tỉnh?" Lăng Xuyên hỏi.

Lăng Trầm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Bạch Thần Tinh lúc trước tìm kiếm Phản Linh Đan chính là vì Khúc Tâm Dương. Nhưng Bạch Thần Tinh người này cũng đủ kỳ quái. Nghe nói lúc trước hắn vì thỉnh động thái thượng trưởng lão đan tháp, quả thực là không tiếc hết thảy đại giới, không lâu sau đó, đan tháp thái thượng trưởng lão đáp ứng luyện đan cho hắn, hắn lại cự tuyệt."

Sắc mặt Lăng Trầm ngưng trọng nói: "Hắn đại khái là phát hiện cái gì không ổn đi."

Lăng Trầm đánh giá Lăng Xuyên, có chút hồ nghi mà nói: "Thập Thất đệ, đệ đối với Khúc Khôn thực cảm thấy hứng thú? Chẳng lẽ đệ xem trọng hắn?"

Lăng Xuyên cười cười, không trực tiếp trả lời Lăng Trầm vấn đề, chỉ là nói: "Bọn họ đều sẽ đi bí cảnh, đệ cũng muốn tìm hiểu một chút."


Lăng Trầm thở ra một hơi, "Thì ra là thế, thiếu chút nữa là ta nghĩ đệ yêu thích Khúc Khôn rồi, ha ha ha..."

Lăng Xuyên nhìn Lăng Trầm, cười như không cười mà nói: "Thực buồn cười? Khúc Khôn không tốt?"

Lăng Trầm nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói tính cách của hắn rất không tốt, Bạch Thần Tinh lại bị hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Người thích Khúc Khôn hơn phân nửa là có chứng thích bị ngược, ha ha ha..."

Lăng Xuyên khoanh tay, lẳng lặng mà nhìn Lăng Trầm.

Lăng Trầm nhìn sắc mặt Lăng Xuyên, nhất thời cười không nổi nữa.

Chương 322

Luyện khí tháp.

"Ông nội, Lăng Xuyên tiền bối đến." Hà Tĩnh Nguyệt nói với Hà Hiền.

Hà Hiền gật gật đầu, "Ta biết rồi, Lăng Xuyên đến vào giờ này thì đúng là kì lạ."

Thế lực Lăng gia không thua kém gì Bạch gia, dù cho hiện tại Mộ Thần chạm tay vào cũng có thể bỏng, thì hắn cũng chỉ là một luyện dược sư bát cấp cấp thấp mà thôi, Mệnh Tộc lại như hổ rình mồi, Mộ Thần sau này sẽ như thế nào còn thật không dễ nói.

Thời gian này Lăng Xuyên có vẻ tốt với Bạch gia, cũng dần đi lên vị trí đối đầu với Mệnh tộc.

Lăng gia luôn luôn bo bo giữ mình, tại trước mặt thế cục không rõ ràng này, có thể sẽ không tỏ ý đối lập ngay.

"Nghe nói Lăng Xuyên tặng cho nhạc phụ của Bạch Thần Tinh một thanh pháp khí bát cấp thượng phẩm?" Hà Hiền hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Khúc Khôn thực lực không cao nhưng ánh mắt thật sự rất lợi hại, pháp khí bát cấp nào cũng không vừa ý, đến cả Lăng tiền bối xuất ra pháp khí bát cấp thượng phẩm mà vẻ mặt của Khúc Khôn vẫn rất miễn cưỡng."

"Lăng tiền bối nói luyện khí thuật của hắn thô thiển cũng chỉ là thuyết pháp khiêm tốn mà thôi, không ngờ Khúc Khôn cư nhiên tưởng thật, còn muốn Lăng tiền bối bế quan, nghiên cứu tốt luyện khí, thật là..." không thể nói lý a!

Lúc ấy, trong Đỉnh Khí Các còn có mặt khác tu luyện giả, Khúc Khôn quả thực là không nể nang ai, trong lúc nhất thời, cái gì Mộ Thần, Bạch Diên Tinh đều tránh qua một bên, Khúc Khôn đương nhiên trở thành đề tài bàn tán nổi tiếng toàn Trung Châu.

Cơ hồ trong giây lát, hầu hết toàn bộ Trung Châu cũng đều biết Bạch Thần Tinh có một vị nhạc phụ không tốt chút nào.

Người này tu vi không cao không thấp, là một võ tông, nhãn giới lại cao kinh người, Lăng Xuyên – luyện khí sư bát cấp cao cấp của Trung Châu, ở trong mắt hắn lại chỉ là một luyện khí sư bất nhập lưu thôi.

Hà Hiền bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thật không hổ là gia tôn, ngược lại tính tình của Khúc Khôn và Bạch Diên Tinh cũng có chút tương đồng."

Hà Tĩnh Nguyệt có chút buồn bã cười, "Đúng vậy."

Hà Hiền có chút quái dị nói: "Khúc Khôn nói như vậy, Lăng Xuyên một chút cũng không tức giận?"

Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: "Vâng, Lăng tiền bối thật sự không hề tức giận!" Cao nhân chính là cao nhân, Tể tướng trong bụng cũng có thể chống thuyền a!

Hà Hiền cười nhạo một tiếng, "Ngươi nghĩ tính tình của Lăng Xuyên sẽ tốt như vậy sao?"

Hà Tĩnh Nguyệt có chút hồ nghi: "Không phải sao ạ?"

Hà Hiền nói: "Đã từng có một võ tôn đến ám toán hắn, kết quả là hắn đuổi theo võ tôn kia đến tận gia tộc, giết toàn bộ không chừa một ai cả."

Hà Tĩnh Nguyệt mãnh liệt mở to mắt, ấp úng không biết nói gì, nàng cư nhiên lại cho rằng một người như vậy có tính tình rất tốt.

Hà Tĩnh Nguyệt có chút hoang mang: "Nhưng mà ta nghe nói, Lăng Xuyên tính tình tốt bụng, Khúc Khôn sỉ nhục hắn nhưng hắn một chút cũng không tức giận."

Hà Tĩnh Nguyệt suy tư một chút: "Khúc Khôn là một song nhi, chẳng lẽ là Lăng Xuyên coi trọng Khúc Khôn?"

"Không đúng! Khúc Khôn tuy rằng trông cũng không tồi, còn có chút... đáng yêu, nhưng ở Trung Châu có nhiều song nhi xinh đẹp như vậy, người như Lăng Xuyên có bao nhiêu kẻ nhung nhớ, nhiều không kể xiết, có lẽ đã quen nhìn mỹ nhân rồi, loại chuyện nhất kiến chung tình này chắc sẽ không xảy ra đâu." Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Mộ Thần si tâm không thay đổi mà coi trọng Diệp Thạch, Hà Tĩnh Nguyệt đã cảm thấy rất quỷ dị rồi. Nếu, Lăng Xuyên lại nhìn trúng Khúc Khôn, Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy thế giới này quả thực đã loạn.

"Có lẽ có nguyên nhân khác." Hà Hiền nói.

......

Bởi vì Khúc Khôn nghĩ muốn mua vài thứ, nhưng bởi vì Diệp Thạch quá mức rêu rao thân phận của Khúc Khôn, nên cả hai người phải dịch dung mới có thể rời khỏi Bạch gia.

Khúc Khôn vừa đi khỏi Bạch gia, chợt nghe đến đủ loại bàn tán về hắn.

"Ngươi có nghe nói gì chưa? Nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, cũng là ông ngoại của Bạch Diên Tinh, cả gan dám nói luyện khí thuật của Lăng tiền bối thô thiển, cần phải bế quan, dụng tâm nghiên cứu mới có thể sớm ngày tăng đến cửu cấp, không được tùy tiện đi ra, lãng phí quang âm, ha ha ha..."

"Không phải rất ngu ngốc sao? Lăng Xuyên tiền bối nói luyện khí thuật của bản thân thô thiển, hắn cư nhiên liền thật sự cảm thấy Lăng Xuyên tiền bối luyện khí thuật thô thiển, ha ha ha..."

"Nghe nói người nọ là tới từ nước ngoài, một chút kiến thức đều không có, căn bản không biết trời cao đất rộng."

"Lăng Xuyên tiền bối tính tình thật tốt, nếu như không phải Khúc Khôn mà là một tên võ tôn cửu tinh khác, nói không chừng, một bàn tay giơ lên cũng khiến hắn nửa chết nửa sống."

"Chính là như vậy a, Lăng Xuyên tiền bối thật sự là rất ôn hòa."

"Nghe nói, năm đó Lăng Xuyên tiền bối cũng là một người tâm ngoan thủ lạt, mấy năm nay đã tu tâm dưỡng tính. Khúc Khôn vận khí thật tốt, biết nói vào lúc tâm tình Lăng tiền bối đang tốt, nếu không phải như vậy, hắn đã sớm mất nửa cái mạng rồi."

......

Khúc Khôn mím môi, những lời bàn tán xung quanh hết thảy đều được hắn thu vào tai, khiến sắc mặt hắn càng ngày càng thâm trầm.

Diệp Thạch đứng bên cạnh cũng không khỏi có chút phức tạp.

"Bát cấp thượng phẩm luyện khí sư rất lợi hại à? Ta nói luyện khí thuật của hắn thô thiển thì liền trở thành trò cười, trở thành không biết trời cao đất rộng là gì?" Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Một chút cũng không phải là trò cười, đều là những người không có kiến thức, bát cấp thượng phẩm luyện khí sư cũng không phải là thứ gì to tát." Luyện khí sư bát cấp thượng phẩm cũng chỉ là... luyện khí sư cao nhất Trung Châu mà thôi. "Mộ Thần sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn!"

Khúc Khôn tức giận nói: "Mộ Thần, Mộ Thần... lúc nào Mộ Thần cũng lợi hại nhất."

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Khúc Khôn: "..."

"Cái tên Lăng Xuyên kia ôn hòa? Thật là buồn cười chết ta." Khúc Khôn nghiến răng.

Diệp Thạch có chút hồ nghi: "Ông ngoại, hắn rất thô bạo sao?" Giống như cầm thú vậy, chắc phải rất thô bạo.

Khúc Khôn hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái, Diệp Thạch ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Diệp Thạch nhìn trộm Khúc Khôn, trước kia ông ngoại bộ dáng chính là chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, rất có khí chất khiến người khác có cảm giác như không thể trèo cao, Diệp Thạch đối với Khúc Khôn là sùng bái có thừa, thân cận không đủ. Nhưng là từ khi thân phận Khúc Khôn bị bại lộ, Diệp Thạch đột nhiên phát hiện, thì ra bộ dáng không thể trèo cao của ông ngoại trước kia cũng chỉ là biểu hiện giả dối.

...

"Bạch Thần Tinh cư nhiên lại có một người nhạc phụ như vậy, thật thương thay cho hắn."

"Nghe nói, Bạch tiền bối bị Khúc Khôn mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không lên tiếng đáp trả, đúng là tính tình tốt a!"

"Khúc Khôn là nhạc phụ của Bạch tiền bối, Bạch tiền bối quyền cao chức trọng, thực lực to lớn, vậy mà lại bị một võ tông mắng, đúng là không tưởng tượng nổi."

"Đúng vậy! Bạch tiền bối phải cực kỳ yêu Khúc Tâm Dương nên mới có thể chịu đựng được tài hay gây sự của Khúc Khôn."

"... "

Nghe lời bàn tán lại chuyển tới trên đầu Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn càng thêm tức giận, "Hừ! Bạch Thần Tinh là gì cơ chứ? Quyền cao chức trọng? Thực lực to lớn? Ta phi! Người ta chính là yêu con trai của ta đó!"

Diệp Thạch gật gật đầu: "Quá chuẩn, mấy người kia thật ngu xuẩn, cái gì cũng không biết, chỉ biết ngồi nói lung tung."

...

"Nghe nói, dù Khúc Khôn sỉ nhục Lăng tiền bối như thế nhưng Lăng tiền bối một chút cũng không tức giận, còn vội vàng đưa pháp khí cực phẩm sang đấy."

"Lăng tiền bối, không phải là coi trọng Khúc Khôn đấy chứ?"

"Ta cũng đã từng gặp qua Khúc Khôn kia, nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính là tuyệt sắc. Người như Lăng tiền bối loại người nào chẳng từng thấy qua? Hẳn là không phải coi trọng Khúc Khôn đâu."

"Cũng chưa chắc a! Có thể Lăng tiền bối thích người mắng hắn thì sao?"

"Nói như vậy, nói không chừng Khúc Khôn sẽ được coi trọng thật."

"Tên kia vận khí thật tốt, nếu như thật là như thế, hắn liền gặp được đại vận."

...

Khúc Khôn hít một hơi sâu, "Người Trung Châu đúng là chỉ biết nói lung tung!" Bị cầm thú kia coi trọng chính là gặp đại vận? Vui đùa cái gì vậy, hắn cũng không thích cầm thú a.

Diệp Thạch: "... "

"Các ngươi ra ngoài chơi sao?" Một thanh âm thản nhiên truyền tới.

Lăng Xuyên một thân thường phục, cũng sử dụng một chút ngụy trang, nhưng vẫn bị Diệp Thạch nhìn ra.

"Lăng tiền bối." Diệp Thạch ấp úng gọi một tiếng.


Nghe được xưng hô của Diệp Thạch, Lăng Xuyên sắc mặt có thay đổi, nhưng cũng không nói thêm gì, sắc mặt Khúc Khôn không tốt nhìn Lăng Xuyên.

"Ta cùng ông ngoại đi ra mua một chút đồ." Diệp Thạch không biết nói gì nên tìm đề tài nói.

"Còn thiếu cái gì sao?" Lăng Xuyên hỏi.

"Không có, chỉ là tùy tiện ngao du mà thôi." Diệp Thạch nói.

Lăng Xuyên đem ánh mắt chuyển đến trên người Khúc Khôn, miệng cong lên thành một nụ cười thật câu nhân: "Từ biệt đã vài trăm năm, từ khi gặp mộng xuân, ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, không biết ngươi có khi nào nhớ tới ta không?"

Diệp Thạch nhìn ánh mắt sáng lên của Lăng xuyên, chỉ cảm thấy Lăng Xuyên giờ phút này biểu tình nhu tình như nước.

Nghe được lời nói của Lăng Xuyên, Khúc Khôn toàn thân nổi da gà.

Khúc Khôn nhíu mày, nói: "Ta không biết ngươi, chưa thấy qua ngươi, ngươi nhận sai người rồi."

Lăng Xuyên thản nhiên cười cười, chứa đầy tình ý nhìn Khúc Khôn, ôn nhu lưu luyến mà nói: "Năm đó là ta quá thô lỗ, đều là mị lực của ngươi quá lớn, cho nên ta khó có thể kiềm chế, quên hết tất cả. Sau khi ngươi vừa đi, ta vẫn luôn luôn hối hận, lúc ấy quá mức vong tình, không ôn nhu với ngươi một chút..."

"Mấy năm nay, vật nghiệp mộng hồi, ta cuối cùng suy nghĩ, nếu, ta lúc trước có thể giữ chặt tay ngươi, ngươi như trước ở bên cạnh ta, thật là tốt biết bao nhiêu..."

"Tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình."

Lăng Xuyên càng nói sắc mặt càng ôn nhu, Khúc Khôn chỉ cảm thấy toàn thân lại nổi gai ốc.

Diệp Thạch: "..." Ông ngoại cũng thật lãng mạn.

"Đủ rồi, ngươi không nên nói lung tung!!" Khúc Khôn mặt đỏ lên, quát Lăng Xuyên một tiếng.

Người này chẳng những là một tên cầm thú, mà còn là một tên cầm thú miệng lưỡi trơn tru.

Năm đó người này thiếu chút nữa đè chết hắn, kết quả, hiện tại đều là hắn sai?

Cái gì gọi là "tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình"? hắn bị người này cường, chẳng lẽ còn phải lưu lạitìm người chịu trách nhiệm sao? Khúc Khôn hắn cũng không mặt dày như vậy.

Lăng Xuyên cười cười, có chút sung sướng nói: "Ta nghe nói, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn đeo nhẫn đính ước của chúng ta, ta thật cảm động."

"Nhẫn đính ước?" Diệp Thạch nhịn không được trừng mắt nhìn, đây không phải là tang vật sao? Sao lại thành nhẫn đính ước rồi???

Khúc Khôn: "... "

Lăng Xuyên giải thích với Diệp Thạch, "Chiếc nhẫn kia do Lăng gia tổ thượng truyền xuống, trưởng bối trong tộc nói ta lưu lại cho người thương."

Khúc Khôn cười nhạo một tiếng: "Cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi! Lăng gia của ngươi từ khi nào lại lụi bại thảm hại như vậy? Đến một chiếc nhẫn hỏng cũng có thể đưa cho ngươi?"

Lăng Xuyên cười cười, bị vạch trần nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Là như vầy, quy củ được tổ tiên lưu truyền tới nay là phải tự tay luyện chế một cái nhẫn cho người yêu."

Diệp Thạch: "..." Nhẫn như thế mà bảo là nhẫn do tổ thượng truyền xuống.

Khúc Khôn bĩu môi khinh thường, đem nhẫn tháo ra đưa cho Lăng Xuyên, "Trả lại cho ngươi, ngươi cho người khác đi thôi."

Lăng Xuyên có chút ảm đạm thần thương: "Tống xuất đi đồ vật, phải có lý do."

"Ta từ bỏ." Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên trên tay nhẫn, trước kia hắn cảm thấy thứ này dùng rất tốt, không gian lớn, hiện tại chỉ cảm thấy là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Lăng Xuyên sầu bi nhìn Khúc Khôn, "Năm đó ngươi kiên quyết lấy chiếc nhẫn này từ tay ta mà, sao bây giờ lại nói là từ bỏ?"

Khúc Khôn: "..." người này lại đang chỉ trích hắn "bạc tình" sao?

Người âm thầm nhìn chằm chằm Khúc Khôn có rất nhiều, Lăng Xuyên vừa tới gần Khúc Khôn liền ngay tại chung quanh thiết hạ một cái chắn ngăn cách, vì thế người ở chỗ tối nhìn chằm chằm chỉ có thể nhìn thấy Lăng Xuyên và Khúc Khôn Diệp Thạch nói chuyện, lại nghe không được ba người nói chuyện gì.

Chương 323

Lăng Xuyên tràn đầy bị thương nhìn Khúc Khôn, vẻ mặt như muốn nói: "Ngươi sao lại có thể bạc tình như thế~".

Khúc Khôn nhìn biểu tình đáng thương trên mặt Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám. Thì ra thế giới này lại có thể hoang đường như vậy, hắn mới là người bị hại cơ mà? Hắn mới là người bị cường đó nha!

Năm đó hắn thiếu chút nữa bị người này đè chết, bây giờ biểu tình của tên kia lại đáng thương như vậy, có lầm hay không đấy?!

Khúc Khôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thạch, quát khẽ: "Thạch Đầu, chúng ta đi."

Năm đó hắn vất vả lắm mới may mắn sống sót được, lại nói lần trước luận đàm với tên khốn kia, khiến hắn cảm thấy muốn bị ghê tởm đến chết rồi.

Lăng Xuyên bỗng nhiên đưa tay níu lấy Khúc Khôn, ánh mắt u buồn nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi không nhớ ta sao? Ngươi... có từng mơ thấy ta? Có phải ngươi hàng đêm luôn thấy ta trong mộng phải không?"

Khúc Khôn chỉ cảm thấy đầu một trận nóng lên, năm đó hắn và tên này phát sinh cái chuyện đáng xấu hổ thế kia, suốt mấy tháng sau vẫn gặp ác mộng.

Khúc Khôn vẫn luôn mơ thấy hắn bị dã thú dây dưa, dã thú kia liên tục dây dưa với hắn, sau đó, ăn bằng sạch hắn, khiến hắn chết cũng không toàn thây...

"Câm miệng đi!" Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi quát.

Lăng Xuyên cười cười: "Chắc chắn phải mơ thấy ta, ta biết ngươi vẫn còn yêu ta thật sâu mà, thật sự ta rất cao hứng."

Lăng Xuyên trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng thẹn thùng, Khúc Khôn sợ hãi nhìn hắn.

"Ta chỉ vừa nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy ngươi, chỉ là mỗi khi ta tỉnh mộng rồi, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào lại có chút không giống thật." Lăng Xuyên tràn đầy phiền muộn mê mang nói.

Khúc Khôn mở to mắt, thầm nghĩ năm đó người này không những áp mình đến nửa chết nửa sống mà còn thường xuyên nằm mơ thấy áp mình nửa chết nửa sống!!

Diệp Thạch: "..." Sao tự nhiên hắn cảm thấy ông ngoại thực đáng thương!

Khúc Khôn nghiến răng, mắt to mắt nhỏ trừng cái bộ mặt vô sỉ của "tình thánh" Lăng Xuyên, liên tục hít vào thở ra.

"Năm đó, chỉ là một hồi... hiểu lầm, loại chuyện xuân phong nhất độ này kỳ thật rất bình thường a! Ngươi không cần quá để ở trong lòng, ta cũng không để ở trong lòng." Khúc Khôn hung tợn nói.

Lăng Xuyên vội vàng nói: "Ta không phải loại nam nhân không biết chịu trách nhiệm!"

Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy không hạ mãnh dược là không được, "Ta kỳ thật có rất nhiều người, có rất nhiều nam nhân cũng có rất nhiều nữ nhân."

Khúc Khôn vừa dứt câu, Diệp Thạch không kịp khiếp sợ lịch sử tình yêu phong phú của hắn đã bị một luồng sát khí từ đâu đập vào mặt.

Lăng Xuyên nhíu mày, ánh mắt nhìn Khúc Khôn cứ giãn giãn mở mở.

Khí tức trên người Khúc Khôn rất thuần khiết, nếu hắn nói hắn có rất nhiều người là thật, vậy hẳn khí tức trên người phải bị pha tạp đi, đương nhiên chuyện này không phải là sự thật rồi.

Lăng Xuyên bao dung nói: "Ta tin tưởng ta tuyệt đối là người khiến ngươi khắc cố ghi tâm nhất, ta không để ý ngươi có những người khác."

Khúc Khôn: "..." Đúng là khắc cốt ghi tâm, thiếu chút nữa là giết chết hắn rồi, không khắc cố ghi tâm mới lạ!

Trên thực tế, năm đó lần đầu của hắn đã trao cho Lăng Xuyên, mà Lăng Xuyên còn thiếu chút nữa giết chết hắn, Khúc Khôn cứ như vậy tồn tại một bóng ma về chuyện đó trong đầu, từ đó bất luận là nam nhân, nữ nhân hay song nhi thì hắn vẫn luôn kinh nhi viễn chi.

Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc trừng lớn mắt, thầm nghĩ ông ngoại thực có sức hút nha.

Khúc Khôn nhìn bộ dạng ta có trách nhiệm của Lăng Xuyên, liền ném ra một ánh mắt xem thường, thầm nghĩ cái gọi là cầm thú đại khái chính là như vầy, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói lời lẽ chính nghĩa. So với Lăng Xuyên, xem ra Bạch Thần Tinh cũng còn hơn chán, nhưng mà chỉ là một chút thôi, đương nhiên hắn vẫn không dung nổi tên con rể này.

"Ta không coi trọng ngươi." Khúc Khôn nói thẳng.

Lăng Xuyên có chút bất đắc dĩ mà nhìn Khúc Khôn, nói: "Chúng ta đều đã có tôn tử, cũng sắp có tằng tôn, ngươi lại nói như vậy, thật là làm cho người ta trong tâm lạnh lẽo."

Khúc Khôn: "..."

Thấy đề tài chuyển tới trên người mình, Diệp Thạch không khỏi ngẩn ra.

Lăng Xuyên vẻ mặt tươi cười mà nhìn bụng Diệp Thạch, hỏi: "Bao giờ sẽ sinh đây?"

Diệp Thạch sờ sờ bụng, nói: "Ta là Linh Tộc, thời gian mang thai tương đối dài, hẳn là còn rất lâu nữa."

Lăng Xuyên cười nói: "Không vội không vội, nghe nói là song bào thai?"

Diệp Thạch gật đầu, đáp: "Ân, là song bào thai."

"Nhiều con nhiều phúc, Diên Tinh thật lợi hại." Lăng Xuyên nói.

Diệp Thạch gật đầu, "Vâng" một tiếng.

Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, bỗng cảm thấy chán nản.

Lăng Xuyên lấy ra một cái nhẫn không gian giao cho Diệp Thạch, nói: "Bên trong này có hai con Trân Tước bát cấp, đã làm xong hết, nghe nói ngươi thích ăn thịt bát cấp thú, ta đã cố ý chuẩn bị cho ngươi đó."


Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, nói: "Cám ơn..." Diệp Thạch nhất thời không biết nên gọi ông ngoại hay tiền bối, có chút khó xử.

"Không cần khách khí." Lăng Xuyên nhìn bộ dáng khó xử của Diệp Thạch, tính tình tốt cười nói.

Lăng Xuyên cười ảm đạm nói với Diệp Thạch: "Diên Tinh à! Ông ngoại ngươi có chút hiểu lầm với ta, ngươi phải giúp ta nói rõ a!"

Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn một cái, chần chờ một chút, gật gật đầu.

Khúc Khôn căm giận ném ánh nhìn xem thường, Diệp Thạch thật ngu ngốc, bị người mê hoặc bằng xíu thịt ma thú đã muốn chuyển phe.

"Mẫu phụ ngươi xảy ra chuyện gì? Có muốn ta hỗ trợ không?" Lăng Xuyên nhíu mi hỏi.

Nhắc tới Khúc Tâm Dương, sắc mặt Diệp Thạch nhất thời trở nên ngưng trọng, "Phương thuốc Phản Linh Đan đã tới tay, hiện tại chỉ có thể chờ đan thuật của Mộ Thần tiến vào bát cấp hậu kỳ."

Lăng Xuyên híp mắt hỏi: "Đan Tháp kia không được sao?"

"Đó là tộc nhân Mệnh Tộc, không được." Diệp Thạch lắc đầu nói.

Lăng Xuyên híp mắt, thầm nghĩ quả nhiên, nhưng hắn chỉ nghĩ tháp chủ Đan Tháp chính là tộc nhân Mệnh Tộc, không nghĩ tới ngay cả thái thượng trưởng lão cũng vậy.

"Bằng không, ngươi cho ta một phần phương thuốc Phản Linh Đan, ta thử nhìn xem có thể chuẩn bị thêm một phần linh thảo hay không." Lăng Xuyên ngẫm nghĩ một chút nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, "Cũng tốt."

Khúc Khôn thấy thế cũng không phản đối gì, linh thảo luyện chế Phản Linh Đan có nhiều hơn cũng tốt, hắn không chê ít, dẫu sao Khúc Tâm Dương cũng là nhi tử của người kia.

Lăng Xuyên cùng hai người lại đàm luận vài câu, lưu luyến ly khai.

Khúc Khôn nhìn thấy Lăng Xuyên rời đi, tức khắc thở ra một hơi.

Diệp Thạch nhìn Lăng Xuyên đi xa, khóe miệng dâng lên một nụ cười thản nhiên, "Ông ngoại, kỳ thật tiền bối này cũng rất tốt."

Khúc Khôn không còn gì để nói, xem thường nhìn Diệp Thạch, nói: "Ngươi đúng là mọc uổng một đôi mắt." Một tên miệng lưỡi trơn tru, ghê tởm chết người không đền mạng như vậy mà Diệp Thạch lại thấy không tồi.

Diệp Thạch: "..."

"Ông ngoại, kỳ thật hắn đối với ngài rất tình thâm ý trọng, ngươi có người khác hắn cũng không để ý kia kìa, nhưng mà ông ngoại à, ngài thật sự có người nhiều như vậy? Có nam có nữ, cả hai đều ăn?" Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, có chút cổ quái hỏi.

Khúc Khôn thầm nghĩ, có nam có nữ? Ở đâu ra? Còn không phải do tên hỗn đản nào đó ép hắn phải nói như vậy hả? Hắn chỉ là phồng má giả mập mà thôi.

Khúc Khôn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ông ngoại ngươi đây ở nước ngoài cũng là dạng tuyệt đỉnh cao thủ, không ít người thương nhớ đâu..."

Diệp Thạch tràn đầy sùng bái nhìn Khúc Khôn, "Ông ngoại thật lợi hại!"

"Biết vậy là tốt." Khúc Khôn khoát tay áo, vẻ mặt hào phóng.

Diệp Thạch: "..."

"Ông ngoại thật sự không để ý tới hắn sao?" Diệp Thạch cau mày, có chút tiếc nuối hỏi.

Khúc Khôn vẻ mặt phiền chán: "Đúng vậy. Sao nào? Ngươi thích hắn?"

Diệp Thạch đảo mắt nói: "Ta cảm thấy hắn không tồi thôi!"

Khúc Khôn bĩu môi, dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, "Hắn không tồi? Ngươi cảm thấy hắn chỗ nào không tồi chứ?"

Diệp Thạch bẻ ngón tay đếm: "Thực lực mạnh, có tiền, luyện khí thuật tốt, diện mạo tốt, tình thâm ý trọng, bình dị gần gũi, nhu tình như nước, rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, hắn còn nói hắn rất nhớ ngài, vẫn luôn nằm mơ thấy ngài đó, không phải sao...?"

Khúc Khôn: "..." Diệp Thạch thật nghe lời, người nọ muốn y nói tốt, y đúng là nói thật.

"Đừng nói nữa." Khúc Khôn nhịn không được chen vào.

Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: "Vì sao?"

Khúc Khôn thầm nghĩ, hắn bị Lăng Xuyên ghê tởm chết rồi, hắn không muốn còn bị cháu ngoại của hắn ghê tởm thêm một lần!

Khúc Khôn đen mặt, "Không tại sao cả."

Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, "Ông ngoại, ngài có ấn tượng gì với hắn?"

Sắc mặt Khúc Khôn vặn vẹo một trận, "Vô sỉ, thấp hèn, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú, nói năng ngọt xớt, không đứng đắn, hai mặt, khẩu Phật tâm xà, nên sớm chết sớm siêu sinh..."

Diệp Thạch: "..."

Khúc Khôn nhìn biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Diệp Thạch, hỏi: "Ngươi còn có cái gì muốn hỏi sao?"

Diệp Thạch lập tức lắc đầu "...Không có."

......

Biệt viện Lăng gia.

"Thập Thất đệ, ngươi về rồi." Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi ra ngoài tìm Khúc Khôn?" Lăng Trầm hỏi.

"Đúng thế." Lăng Xuyên khóe miệng gợi lên một tia thản nhiên tươi cười.

"Sao lại đột nhiên muốn đi gặp hắn?" Lăng Trầm khó hiểu nói.

Lăng Xuyên cười cười, nói: "Tất cả mọi người muốn vào bí cảnh đi, ta đi tìm đối phương, liên lạc một chút tình cảm."

"Lại bị người ta mắng?" Lăng Trầm tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Lăng Xuyên thiết hạ cấm chế, ngoại nhân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cấm chế giữa hai người, Lăng Trầm cũng không biết Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn nói những gì, nhưng nghe nói lúc Khúc Khôn rời đi, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

Lăng Xuyên vuốt cằm, thản nhiên cười cười: "Tính tình đối phương có chút lớn, không dễ lấy lòng lắm."

"Thập Thất đệ, không phải ngươi nói sẽ giáo huấn hắn sao?" Lăng Trầm có phần hưng trí hỏi.

Lăng Xuyên không cho là đúng "Sao lại thế? Ta làm sao có thể nói những thứ như thế về hắn? Ngươi chắc là suy nghĩ nhiều quá rồi."

Lăng Trầm: "..."

..........

Bạch gia.

"Ông ngoại thoạt nhìn tức giận như vậy, có phải các ngươi gặp được Lăng Xuyên?" Mộ Thần quái dị hỏi.

Diệp Thạch gật đầu, "Đúng vậy, gặp được một ông ngoại khác, cho nên ông ngoại tâm tình không tốt, nhưng mà kỳ thật ông ngoại kia rất tốt."

"Tốt? Chỗ nào tốt?" Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch đảo mắt nói: "Hắn đưa thịt nướng cho ta ăn, Trân Tước bát cấp, ăn rất ngon."

Mộ Thần: "..." Bởi vì cho ăn nên là người tốt? Hắn vốn đang nghĩ về vấn đề đồ ăn cho Diệp Thạch, hiện tại xem ra cũng không cần quá lo lắng nữa.

Diệp Thạch nhìn sắc mặt Mộ Thần, vội vàng nói: "A, ta không phải bởi vì hắn đưa thịt nướng mới nói hắn là người tốt đâu."

Mộ Thần: "..."

"Ông ngoại kia có nói cái gì không?" Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: "Có, hắn nói năm đó mình quá thô lỗ, thực xin lỗi ông ngoại, hắn nói vẫn luôn rất muốn ông ngoại, hỏi ông ngoại có nghĩ tới hắn không, hắn sẽ chịu trách nhiệm."

Mộ Thần: "..."

Diệp Thạch nghiêng đầu nói: "Kỳ thật ông ngoại này rất tốt, rất ôn nhu, rất tình thâm ý trọng."

Mộ Thần nhìn chằm chằm Diệp Thạch, trong lòng không ngừng bốc lên mùi dấm chua nồng nặc, cười gằn một tiếng, "Việc của trưởng bối, tốt nhất hãy để cho trưởng bối tự mình xử lý, chúng ta không cần nhúng tay."

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: "Được rồi."

Chương 324

Bạch Thần Tinh đánh giá Mộ Thần, hỏi: "Tu vi của ngươi đã củng cố chưa?"

Mộ Thần gật đầu, vô cùng tự tin nói: "Đã xong rồi."

Mộ Thần đã thăng cấp võ tôn vào mấy ngày trước, Mộ Thần là ở tế đàn Bạch gia thăng cấp, đại bộ phận lôi kiếp đánh xuống đều bị che dấu.

Mộ Thần thăng cấp là cơ mật lớn nhất của Bạch gia, trong Bạch gia cũng chỉ có một ít người biết.

Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, lo lắng nói: "Ngươi thăng cấp võ tôn, liền đạt tới yêu cầu mà võ thánh đoạt thân, nếu như để tộc nhân Mệnh Tộc biết, những lão già đó sẽ kiềm chế không nổi mà ra tay với ngươi. Đan Tháp nắm giữ hai mảnh nhỏ bản đồ, có mười danh ngạch, trong này chắc chắn sẽ có tộc nhân Mệnh Tộc."

Mộ Thần cười cười, trong mắt hiện lên một chút âm ngoan, "Ta biết, ta cũng không sợ bọn họ sẽ đến đoạt thân ta."

Bạch Thần Tinh nhíu mày: "Ta biết ngươi đều có tính toán, nhưng mà vô luận như thế nào, ngươi thận trọng một chút vẫn tốt hơn."

Liệt Hình Thiên đưa cho Mộ Thần một cái ngọc giản, bên trong chẳng những có phương thuốc Phản Linh Đan, còn có một môn Đoạt Hồn Thuật, chuyên môn nghiên cứu ứng dụng với linh hồn lực, cướp lấy linh hồn của người bên ngoài.

Tình hình chung thì cướp lấy linh hồn lực của người khác rất khó khăn, nhưng mà nếu đối phương có ý linh hồn ly thể tiến hành đoạt thân, thì đối với Mộ Thần tu luyện Đoạt Hồn Thuật mà nói, chẳng khác nào tự dâng đến cửa chờ đớp.

Bạch Thần Tinh nhíu mày: "Thận trọng một chút vẫn tốt hơn."

Mộ Thần cười cười, thong dong nói: "Ta có đúng mực, nếu đối phương không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không làm xằng bậy."

Bạch Thần Tinh gật đầu: "Cái này được."

Mộ Thần chần chờ một chút, hỏi: "Chuyện Lăng Xuyên đã điều tra xong?"

"Ta có hỏi thử Diên Tinh, hẳn chính là hắn, chỉ là Lăng Xuyên còn chưa biểu hiện gì liên quan tới quan hệ giữa hắn và Khúc Khôn." Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Trong lòng Mộ Thần thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần Lăng Xuyên không chủ động mở miệng, người ngoài hẳn là sẽ rất khó đoán ra Khúc Khôn và Lăng Xuyên có một chân, dù sao một người đến từ nước ngoài, một người là ở Trung Châu, hai người có bắn đại bác cũng không tới một khối.

Nếu Lăng Xuyên có thể đứng bên phía bọn họ, vậy thì đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ một chút.


"Bên Linh Tộc lại tìm ta." Mộ Thần nhăn mày nói.

Bạch Thần Tinh mặt lạnh lùng, hỏi: "Bọn họ muốn gì?"

Mộ Thần nhún vai, thản nhiên nói: "Muốn một cái danh ngạch."

Bạch Thần Tinh bình tĩnh nói: "Không cần để ý tới bọn họ."

Tuy Khúc Khôn có huyết mạch Linh Tộc, nhưng đây chính là lợi ích kết hợp, nếu như là quan hệ lợi ích thì nên chú trọng công bằng, hiển nhiên, tình huống hiện tại của Linh Tộc là đã chiếm tiện nghi còn không muốn đủ.

Mộ Thần gật đầu: "Ta biết..." Khúc Tuyền muốn danh ngạch của Khúc Khôn. Nói giỡn sao, Khúc Khôn có thân phận gì, đó là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, ái nhân của Lăng Xuyên! Danh ngạch của hắn có thể dễ dàng lung lay vậy sao?

"Khúc Tuyền kia hình như là luyện dược sư thất cấp cao cấp." Bạch Thần Tinh nói.

Mộ Thần nhíu mày, khó trách Khúc Tuyền cố sống cố chết muốn danh ngạch, Đan Điện bí cảnh đối với luyện dược sư mà nói chính là một cơ duyên rất lớn!

...

"Vương Bát Đản, ta muốn đánh chết hắn!" Khúc Khôn tràn đầy hung ác nói.

Diệp Thạch sáng mắt nhìn Khúc Khôn nói: "Ông ngoại, oan gia nên giải không nên kết, cũng biết ngài là bất đắc dĩ, nhưng cũng không cần ngày ngày nhớ thương muốn làm thịt hắn như vậy đâu."

Tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới chung gối ngủ, nói như thế nào ông ngoại cũng đã có một đoạn tình duyên với ông ngoại kia rồi.

Khúc Khôn cau mày, không tốt nhìn Diệp Thạch, "Ngươi bị hắn đánh mê dược gì? Vì sao luôn nói giúp hắn?"

Diệp Thạch ngượng ngùng cười: "Ta không có nha, ông ngoại ngài muốn ăn thịt khô sao? Ăn rất ngon luôn á!"

Khúc Khôn tức giận mà nói: "Ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi."

Diệp Thạch có chút vô tội nói: "Hương vị thật sự rất tốt mà."

Khúc Khôn: "..."

......

Vài ngày sau, bốn cổ thế lực Đan Tháp, Đan Cốc, Đan Khí Các, Bạch gia tề tụ tại Minh Phong Đảo, trao đổi về việc mở ra bí cảnh.

Thời điểm đám người Bạch Thần Tinh đến thì các thế lực khác cũng đã tề tựu đông đủ.

Đám người Mộ Thần vừa đi vào, Cảnh Minh và Cảnh Lập Phong bên Đan Khí Các liền cùng mỉm cười gật đầu với đám người Mộ Thần.

Mặt khác, những người còn lại của Đan Khí Các thì chỉ phản ứng bình thường, một cái danh ngạch cuối cùng của Đan Khí Các chính là đưa cho Khúc Tuyền.

Mộ Thần nhìn Khúc Tuyền bên cạnh Cảnh Minh, mày hơi nhíu lại. Bạch gia không đáp ứng cho Khúc Tuyền một cái danh ngạch, Khúc Tuyền liền đi tìm đến Đan Khí Các.

Không ngờ Khúc Tuyền nhanh vậy đã có thể giành được sự chấp thuận của Đan Khí Các, hẳn là đã sớm có liên hệ cùng Đan Khí Các. Nghĩ đến đây, nói không chừng Linh Tộc có thể sẽ có mưu tính gì đó.

Khúc Tuyền nhìn thấy đám người Bạch Thần Tinh, đôi mắt hơi hướng xuống dưới, trong mắt hiện lên vài phần tối tăm.

Mộ Thần nhìn lướt qua Khúc Tuyền một cái từ trên xuống dưới, một luyện dược sư cấp thấp như Khúc Tuyền đây, thực lực võ tôn sơ giai, còn không đáng hắn đặt vào mắt.

Bên kia Đan Cốc đám người Mộ Thần, Mộ Thần liền nhận thức được một người không thuộc Đan Cốc là Lăng Xuyên.

Bên Đan Tháp có người từng xảy ra xung đột với Mộ Thần – Cừu Tranh Vanh, Cát Nghị cũng ở đó, bên người Cừu Tranh Vanh có một lão giả thân mặc y bào màu xám, đại khái chính là Đan Tháp thái thượng trưởng lão.

Bên Đan Tháp kia cũng không có đủ người, bên trong còn có vài người mặc áo choàng đen, chắc là Đan Tháp thỉnh ngoại viện, Mộ Thần vô cùng khẳng định, bên trong có tộc nhân Mệnh Tộc.

Mộ Thần nhíu mày, tuy rằng hắn có tu vi võ tôn, nhưng mà linh hồn lực của hắn đã tới võ thánh.

Nhưng mà bên trong đại điện này có rất nhiều người tu vi hắn điều tra không ra, bên trong đây không biết có bao nhiêu võ thánh.

Khúc Khôn chuyển ánh mắt quan sát xung quanh thì nhìn thấy Lăng Xuyên đang ngồi trong đội ngũ Đan Cốc. Lăng Xuyên thấy Khúc Khôn nhìn qua mình thì liền mỉm cười, khiến sắc mặt của Khúc Khôn trở nên rất khó coi.

"Tốt, nếu người đã đến đủ rồi thì cũng nên bắt đầu thôi." Thái thượng trưởng lão Mạc Ly Huyền của Đan Tháp mở mắt ra, thản nhiên mở miệng nói.

Đám người Bạch Thần Tinh đồng thời đi đến, năm mảnh nhỏ bản đồ cũng bị thu đến.

Khi năm mảnh nhỏ bản đồ hội tụ lại thành một, thất thải quang mang thẳng hướng bay lên phía chân trời, trên bầu trời lưu quang tràn đầy màu, kim long vần vũ, phượng hoàng vươn cánh, kỳ lân hư ảnh gào thét...

......

Một tòa cung điện thật lớn bỗng xuất hiện.

Năm mảnh nhỏ bản đồ lôi từng người vào trong bí cảnh.

Sau khi hai mươi lăm người tiến vào bí cảnh, bí cảnh lần thứ hai chìm vào trong biển.

Nhìn bí cảnh biến mất, một đám tu luyện giả âm thầm quan sát bỗng xông ra.

"Đều rời đi rồi!"

"Thường thì truyền thừa chỉ mở ra với thiếu niên đồng lứa, còn Đan Điện truyền thừa thì lại nhằm vào mọi người, chỉ là danh ngạch cũng thật ít."

"Không biết bên trong bí cảnh kia có cái gì đây."

"Đan Điện lưu lại bí cảnh, bên trong tất nhiên có truyền thừa mạnh mẽ, người được đi vào thật có phúc."

"Thế cũng đúng."

"Bạch Thần Tinh đang suy nghĩ cái gì thế không biết, người hắn mang đi chỉ có Mộ Thần là luyện dược sư, ngoài ra thì đường ca Bạch Thừa Phong của hắn, con của hắn, nhạc phụ của hắn đều chỉ là tu sĩ. Hắn định dắt con cái cha mẹ mình đi du lịch à? Bạch Diên Tinh còn lại đang mang thai, vậy mà cũng mang theo, đúng là lãng phí danh ngạch." Một cái tu luyện giả có chút quái dị nói.

"Không biết những người Đan Tháp thế nào, có người còn chưa thấy mặt bao giờ."

......

Vừa tiến vào Đan Điện bí cảnh, một mùi hương kì lạ liền phiêu đãng mà tới.

Diệp Thạch hít sâu một hơi, nhịn không được nói: "Thơm quá."

Bạch Thần Tinh cười cười, "Đan Điện đã từng là luyện đan thánh địa của Trung Châu, đồn rằng mấy triệu năm trước, luyện dược sư bát cấp trong Đan Điện liền giống như thất cấp luyện dược sư hiện tại vậy, trên điển tịch nói thời đó còn có luyện dược sư luyện ra Thần đan thập cấp."

Diệp Thạch trợn to mắt: "Luyện dược sư thập cấp? Còn có luyện dược sư thập cấp?"

Bạch Thần Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng đó đều là chuyện viễn cổ, hiện tại bát cấp cao cấp cũng đã rất khó tìm."

Mộ Thần linh hồn lực chung quanh quét, năm mảnh nhỏ địa đồ truyền tống tới những nơi không giống nhau, không biết những người còn lại bị truyền tống tới đâu.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, hỏi: "Mộ Thần, chúng ta hiện tại đi nơi nào thế?"

Khổng lồ linh hồn lực thả ra, sau đó quét qua một tấm bia đá.

"Hồn kỹ." Mộ Thần lẩm bẩm.

"Chỗ nào có thứ này sao?" Bạch Thần Tinh hỏi.

Muốn trở thành cửu cấp đan sư, nhất định phải nắm giữ một môn hồn kỹ, nghe nói luyện chế đan dược cửu cấp chắc chắn sẽ cần dùng đến thứ này. Lần này mục đích bọn họ tiến vào Đan Điện chính là giúp Mộ Thần tăng đan thuật tới bát cấp hậu kỳ, chỉ có đan thuật Mộ Thần đạt tới bát cấp hậu kỳ, Khúc Tâm Dương mới có cơ may tỉnh.

"Bên kia." Mộ Thần chỉ chỉ hướng đông, nói.

Bạch Thần Tinh gật đầu, "Đi qua đi."

"Được." Mộ Thần nói.

Mộ Thần đám người rất nhanh đã đến tấm bia đá kia, trong đây tổng cộng mười hai tấm bia đá, ghi lại hồn kỹ từ nông đến sâu.

Trừ bỏ Mộ Thần, người khác cũng không phải ai cũng hiểu.

Bạch Thần Tinh nhíu mày, trừ hắn ra nhóm, mặt khác ba cổ thế lực, tiến vào bên trong nhưng là tỉ lệ tìm thấy đồ đều rất cao, đan điện rất nhiều đồ vật, nhưng chỉ có lợi với đan sư. Ví dụ như hồn kỹ này, chỉ có thể lĩnh hội, vô pháp khắc lục, mặc dù là thứ tốt, nhưng mà lại không có ích lợi gì với bọn họ.

Bất quá, này cũng không có cái gì, cái gọi là nghìn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, Mộ Thần đều ở nơi này, hắn mang vài cái thất cấp đan sư đến cũng không có ý nghĩa gì.

"Đi thôi." Bạch Thần Tinh nói với Mộ Thần.

Mộ Thần gật đầu, lên tiếng, "Được."

Bạch Thừa Phong ôm hai tay, như có điều suy nghĩ mà nói: "Quá trình lĩnh hội hồn kỹ một khi bị làm phiền, khả năng cao sẽ khiến đan sư trọng thương. Chúng ta ở đây lập vòng bảo hộ đi."

Diệp Thạch nghe được Bạch Thừa Phong nói vậy, mãnh liệt trừng lớn mắt, gật gật đầu.

Mộ Thần chiếm được tấm bia đá trước mặt, tâm thần lập tức liền trầm xuống.

"Phụ thân, hồn kỹ rất lợi hại phải không?" Diệp Thạch hỏi.

Bạch Thần Tinh gật đầu, "Rất lợi hại, những đan sư có chút trình độ vào thời thượng cổ đều nắm giữ hồn kỹ, linh hồn công kích vô khổng vô nhập, khó lòng phòng bị."

"Nghe nói luyện dược sư bát cấp có thể bằng vào linh hồn lực giết chết bát cấp yêu thú, nhưng hiện tại hồn kỹ cơ bản đã thất truyền, nếu không phải như thế, địa vị đan sư sẽ rất cao. Kỳ thật nếu có thể tìm lại phần bị thất truyền đó, thiên hạ này sẽ là của đan sư không phải sao?"

Diệp Thạch mở to mắt, nghe đến hoa mắt.

Chương 325

Đám người Bạch Thần Tinh thủ cạnh Mộ Thần. Mộ Thần hết sức chuyên chú nhìn bia đá, trong mắt không ngừng hiện lên từng trận kim quang.

Mộ Thần tâm thần trầm xuống nhập vào trong bia đá, người giống như mất hồn.

Bạch Thừa Phong vuốt cằm đánh giá Mộ Thần, có chút sùng bái nói: "Mộ Thần đây là ngộ đạo!" Nhanh như vậy liền ngộ đạo, thật sự lợi hại.

"Có người đến." Sắc mặt Bạch Thần Tinh có hơi ngưng trọng.

Người Đan Tháp cùng Đan Cốc cơ hồ đồng thời đuổi tới.

"Hồn kỹ!" Cát Nghị nhìn thấy bia đá, nhất thời xoa tay, thần tình kích động, không nháy mắt nhìn chằm chằm bia đá.

Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn Cát Nghị một cái, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Cát Nghị vừa nhìn thấy hồn kỹ liền dời không nổi mắt, thật sự là... đan si. Xem ra chuyện lúc trước Cát Nghị đích thật là bị người lợi dụng.

Đan Tháp tới rất nhiều người, ánh mắt đều nhắm ngay đám người Bạch Thần Tinh.

Mấy luyện dược sư của Đan Cốc nhìn thấy bia đá cũng là một đám hoa mắt thần mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận