Chương 81: Món lợi kếch xù
Trước bảng đơn vây quanh không ít người, Mộ Thần có chút bất đắc dĩ phát hiện, Lam Nhược Phong cùng Trang Du cũng có mặt.
Mấy người đang xem giải thưởng trên bảng đơn khi nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt nhất thời có chút kỳ lạ.
Lần trước Diệp Thạch và Trang Du cãi nhau ồn ào, thế nên giờ không khí nơi sân lập tức có chút quái dị.
Trang Du quay đầu, nhìn thấy Mộ Thần, ngược lại không có giống dĩ vãng một dạng hấp tấp hướng lại, mà dùng một đôi mắt trong suốt trong sáng, tràn đầy ủy khuất nhìn Mộ Thần, khi ánh mắt Trang Du chuyển tới trên người Diệp Thạch, nhất thời hiện lên mấy phần kiêng kị cùng oán hận.
Trang Du lần thứ hai chuyển ánh mắt tới trên người Mộ Thần, nhiều thêm vài phần chờ đợi cùng nản lòng muốn nói lại thôi. Mộ Thần mị mắt, bộ dạng này của Trang Du, không phải là muốn mình ra mặt cho hắn đấy chứ? Người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái qué zề zdị?
Diệp Thạch hung ác trừng Trang Du, Trang Du thấy Mộ Thần thờ ơ, sắc mặt trở nên thất vọng.
Mộ Thần khoanh tay, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, thời gian lâu thế rồi mà Trang Du này vẫn như cũ, cũng không biết Lam Nhược Phong nhìn bộ dạng này của Trang Du nhiều vậy có ngán hay không trời.
Tạ Đan Yên đánh giá Diệp Thạch cùng Trang Du, khóe miệng nở một nụ cười hứng thú.
Tạ Đan Yên khoanh tay, đi về hướng Mộ Thần, hỏi: "Mộ Thần, ngươi sống trong phù viện thế nào?"
"Rất tốt." Mộ Thần thản nhiên nói.
Tạ Đan Yên nhíu mày nói: "Ngươi ngược lại rất biết thích ứng trong mọi tình cảnh! Đi tới chỗ nào cũng tốt."
"Phù viện quả thật không tồi, phù đạo bác đại tinh thâm, rất thú vị, Tạ tiểu thư rảnh rỗi cũng có thể nghiên cứu một chút." Mộ Thần cười nói.
"Miễn, ta không có nhàn rỗi như ngươi. Đúng rồi, đối với cái giải thưởng này, ngươi có ý gì không?" Tạ Đan Yên hỏi.
Mộ Thần gật đầu: "Có. Từ giải thưởng này có thể thấy được, người có tiền ở Hoàng đô thật không ít, nhiều nguyên thạch như vậy, thật đúng là làm người khác them thuồng!"
Tạ Đan Yên hừ lạnh một tiếng: "Quỷ hẹp hòi." Nàng vừa rồi nghe được lời của Mộ Thần cùng Diệp Thạch, dường như hắn có chút ý tưởng.
Mộ Thần không để bụng, mỉm cười, Tạ Đan Yên lại không có quan hệ gì với hắn, hắn không cần mang ý tưởng của mình ra chia sẻ với nàng ta.
Tuy nhiên, thái độ của Tạ Đan Yên cũng làm cho Mộ Thần có chút không hiểu, trong truyện, Tạ Đan Yên đối với Lam Nhược Phong chính là yêu thương thắm thiết, nhưng nhìn thái độ hiện giờ của Tạ Đan Yên, có vẻ không có dấu hiệu hãm sâu. Bất kể thế nào, Tạ Đan Yên không đứng ở bên cạnh Lam Nhược Phong, nhìn chung là chuyện tốt.
Lam Nhược Phong nhìn Tạ Đan Yên, nhịn không được mà hơi nhíu mày, Tạ Đan Yên nguyên bản đối với hắn nhiệt tình như lửa, gần đây lại lãnh đạm không ít.
Nữ tử hấp tấp như Tạ Đan Yên cũng không phù hợp với sở thích của Lam Nhược Phong, nhưng cứ bị Tạ Đan Yên vắng vẻ như vậy, Lam Nhược Phong vẫn cảm giác không có tư vị.
Tạ Đan Yên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên dị sắc.
Trình Uyển Bạch tiến đến trước mặt Tạ Đan Yên hỏi: "Đan Yên, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Tạ Đan Yên nói: "Ta cảm thấy, Mộ Thần có khả năng luyện chế ra đan dược phù hợp yêu cầu."
Trình Uyển Bạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Đan Yên hỏi: "Ngươi thế nào lại đột nhiên xem trọng hắn?"
Tạ Đan Yên bĩu môi nói: "Hắn chính là tên thần giữ của, những chuyện liên quan tới tiền vẫn luôn đặc biệt tích cực."
Trình Uyển Bạch cười cười: "Có lẽ đi."
"Đan Yên, chuyện có liên quan về Thú Linh Đan, ngươi biết bao nhiêu?" Lam Nhược Phong hướng phía Tạ Đan Yên đi tới hỏi.
Tạ Đan Yên nhún vai nói: "Ta không biết được nhiều lắm, cơ bản những gì ta biết được thì mọi người đều biết, Lam thiếu, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
Tạ Đan Yên cùng Trình Uyển Bạch dắt tay đi ra ngoài. Trình Uyển Bạch đánh giá Tạ Đan Yên, nói: "Đan Yên, hình như gần đây ngươi không thân cận với Lam Nhược Phong nữa, hắn đắc tội ngươi?"
Tạ Đan Yên nhăn mày nói: "Không có, ta chỉ là phát hiện, Lam Nhược Phong hắn... cũng không có tốt như ta nghĩ."
Trình Uyển Bạch cười cười, không nói thêm gì.
... ...
Mộ Thần học tại Hoàng ban, mỗi ngày đều có lão sư đến giảng bài, tuy rằng lão sư phân phối đến ban bọn họ trình độ hữu hạn, nhưng dù sao thì ít còn hơn không.
Phần lớn thời gian Mộ Thần đều tự mình nghiên cứu phù, sau khi thông qua thí nghiệm phù, Mộ Thần lấy nguyên thạch còn dư lại trên người đều mua sách có liên quan đến phù, hai ngày này tri thức có quan hệ về phù như thủy triều tràn vào bên trong thức hải của Mộ Thần.
Mộ Thần dần hiểu rõ về phù hơn, cho tới bây giờ, hắn đã có thể vẽ hơn mười loại phù cấp hai.
"Mộ Thần." Diệp Thạch sớm chờ ở ngoài phòng học của Mộ Thần.
"Sao lại đến đây?" Mộ Thần vừa ra khỏi phòng học liền thấy được Diệp Thạch.
"Đồ của chúng ta hôm nay đến kỳ, có thể bán phù rồi, chúng ta cùng đi xem đi." Diệp Thạch hưng trí bừng bừng nói.
Mộ Thần gật đầu: "Được."
"Cái việc Thú Linh Đan kia, ngươi nghiên cứu thế nào rồi?" Diệp Thạch chớp mắt, không thể chờ đợi được hỏi.
Mộ Thần cười xấu hổ: "Còn chưa bắt đầu nghiên cứu." Thời điểm Mộ Thần muốn động thủ, mới phát hiện hắn đã không còn bao nhiêu nguyên thạch, sự tình như vậy mà bị gác lại.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, "Ngươi còn chưa có bắt đầu nghiên cứu? Nếu như bị người ta nhanh chân đến trước thì làm thế nào đây?"
Mộ Thần mỉm cười: "Không vội, dù sao trong nhất thời những người khác hơn phân nửa là không có bản lĩnh này." Thú Linh Đan đã tuyệt tích mấy trăm năm, nếu như có người có thể nghiên cứu thì đã sớm nghiên cứu ra.
Diệp Thạch gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Nói cũng đúng, cái loại giá áo túi cơm như tên Lam Nhược Phong kia phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp, chúng ta tới xem đấu giá trước đi, tên Phú Nguyên Bảo kia nói, có thể cũng được một trăm vạn nguyên thạch đấy." Diệp Thạch phấn chấn nói.
"Nhiều như vậy?" Mộ Thần nhướng mày.
"Mộ Thần, có nhiều nguyên thạch như vậy, ngươi muốn gì?" Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần suy nghĩ rồi nói: "Ta muốn mua một cái đan lô cấp ba, lúc trước trong khu đấu giá mua cái đan lô cấp hai kia đã có chút không đủ dùng, ta còn muốn mua một cái bút vẽ phù cấp ba, bút cấp hai vẽ ra ký hiệu hiệu quả không tốt, trong học viện hình như còn bán sách về luyện đan thuật cấp ba, còn có phương thuốc cấp ba, phù cũng thế, ta còn muốn đi mua một chút sách về vũ kỹ."
Diệp Thạch trợn to mắt, chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.
"Mộ Thần, một cái đan lô cấp ba tốn bao nhiêu nguyên thạch?" Diệp Thạch cười khan hỏi.
Mộ Thần suy tư một chút: "Nghe nói, phẩm chất kém thì mấy vạn, phẩm chất bình thường thì hơn mười vạn, còn phẩm chất tốt thì mấy chục vạn."
Diệp Thạch: "..." Một cái đan lô cấp ba cần tới mấy chục vạn, vậy bút cấp ba cũng không rẻ, còn có những cái phương thuốc cấp ba gì đó, một cái phương thuốc, nghĩ cũng cần mấy chục vạn, rất có cảm giác đốt tiền.
Mộ Thần nhìn thần sắc của Diệp Thạch, lo lắng hỏi: "Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy?"
Diệp Thạch gượng cười: "Không có gì, không có gì."
Mộ Thần cười nói: "Đồ vật mà ta cần nhiều lắm, từ từ sẽ được."
Diệp Thạch gật gật đầu: "Đúng vậy, từ từ sẽ được, từ từ sẽ được."
"Việc luyện đan chế phù thì đến lúc đó lại nói, việc cấp bách nhất là phải đề cao tu vi." Mộ Thần nghiêm túc nói.
Không đạt được tu vi võ sư tam tinh thì hết thảy đều không được, chỉ cần tu vi của hắn tăng lên, vậy hắn có thể luyện chế đan dược cấp ba, đến lúc đó hắn đi bán đan dược cũng có thể kiếm một số lớn.
Việc cấp bách trước mắt, là trước tiên phải làm cho các khiếu huyệt trong cơ thể thông suốt, đề cao tư chất đến cấp tám, sau này luyện thể cũng có thể thả lỏng.
"Gần đây máu chúng ta cần luyện thể cũng phải đổi thành máu của yêu thú cấp ba." Mộ Thần nhăn chặt mày nói.
Diệp Thạch nói: "Máu yêu thú cấp ba cũng không rẻ đâu."
Mộ Thần híp mắt, trong tu luyện, tư chất tất nhiên quan trọng, nhưng tài nguyên vẫn quan trọng hơn, dùng lượng lớn tài nguyên đập vào, dù tư chất kém nhất cũng có thể trở thành một cao thủ.
"Được rồi, chúng ta trước tiên đi nhìn xem Xuân Phong Hóa Vũ Phù có thể được bao nhiêu nguyên thạch đã." Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu, "Được!"
Thời điểm Mộ Thần cùng Diệp Thạch đến, Phú Nguyên Bảo sớm đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy Diệp Thạch cùng Mộ Thần tiến vào, Phú Nguyên Bảo lập tức cung kính lên trước hỏi thăm.
Diệp Thạch nhìn thấy Phú Nguyên Bảo, nghĩ đến lúc trước đáp ứng đưa cho Phú Nguyên Bảo một phần trăm tiền lời, trong lòng nhất thời xót ruột.
"Hai vị tới nhìn kết quả đấu giá à?" Phú Nguyên Bảo hỏi.
Mộ Thần gật đầu: "Đúng."
"Cạnh tranh đã chấm dứt, có thể mở hộp kín." Phú Nguyên Bảo cúi đầu khom lưng nói.
Mộ Thần gật đầu, cùng Diệp Thạch đồng thời mở hộp ra.
"Một trăm năm mươi vạn nguyên thạch." Nhìn thấy tờ giấy thứ nhất, Diệp Thạch nhịn không được kinh hô một chút.
"Tám mươi vạn nguyên thạch, người này là quỷ nghèo à."
"Một trăm ba mươi vạn nguyên thạch, người này không có cơ hội rồi."
"Một trăm bảy mươi vạn nguyên thạch."
Mộ Thần cùng Diệp Thạch xem xét một chút giấy trong hộp, cuối cùng Xuân Phong Hóa Vũ Phù lấy một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch bán cho một thiếu nữ tên là Thang Châu Nhi.
Thời điểm Mộ Thần nhìn thấy Thang Châu Nhi, xác thực bị ngơ ngẩn. Diện mạo của Thang Châu Nhi cũng không coi như là rất xuất chúng, nhưng nàng ta vừa đứng trong đám người, tuyệt đối sẽ không có ai xem nhẹ nàng ta. Trên hai bàn tay nàng ta ước chừng đeo sáu cái nhẫn không gian, trên người treo đầy pháp bảo, thoạt nhìn như là một cái cây triển lãm pháp bảo.
Diệp Thạch nhìn Thang Châu Nhi đầy người linh bảo, đôi mắt thẳng phiếm lục quang.
Thang Châu Nhi tài đại khí thô, chuyển hơn một trăm vạn nguyên thạch cho Diệp Thạch, mắt cũng không nháy một cái.
Diệp Thạch lại không có loại khí độ coi nguyên thạch như cặn bã này của Thang Châu Nhi, lúc y chuyển một vạn tám ngàn tám trăm nguyên thạch cho Phú Nguyên Bảo, ánh mắt kia như muốn đem Phú Nguyên Bảo ăn tươi nuốt sống.
Sau khi Phú Nguyên Bảo được chuyển tới nguyên thạch, liền chạy trốn như lòng bàn chân bôi dầu.
Việc Xuân Phong Hóa Vũ Phù của Mộ Thần bán được một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch được lan truyền nhanh chóng.
"Kết cấu của Xuân Phong Hóa Vũ Phù đáng giá như vậy sao?" Nghe được lời đồn, Trang Du nhíu mày hỏi.
Lam Nhược Phong nói: "Bởi vì là kết cấu kiểu mới, cho nên tương đối đáng giá."
Sau khi Lam Nhược Phong trở thành đồ đệ của Hoa Xu, Lam gia đưa một trăm vạn nguyên thạch cho Lam Nhược Phong, một trăm vạn nguyên thạch đối với bất luận người nào vừa gia nhập võ sư mà nói đã là một khoản lớn, Lam Nhược Phong nguyên bản còn đang vì một trăm vạn nguyên thạch này mà đắc chí, nhưng Mộ Thần chỉ trong giây lát đã thu vào một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch, Mộ Thần người này thật đúng là một gia hỏa mệnh tốt.
Diệp Thạch cầm thẻ nguyên thạch nói với Mộ Thần: "Ta chuyển hết nguyên thạch vào thẻ của ngươi nhé."
"Không cần, cho ta hai mươi vạn nguyên thạch phòng thân là được, ngươi là đệ tử tinh anh, mua đồ trong học viện có thể được chiết khấu, về sau nếu ta muốn mua đồ gì đó thì phải phiền toái ngươi mua cho ta." Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: "Được."
"Chúng ta trước tiên đi mua đan lô, rồi đi mua một chút nguyên liệu, ta tính bắt tay nghiên cứu Thú Linh Đan." Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu.
Chương 82: Đan dược
"Cũng không biết cái giải thưởng kia là ai tuyên bố." Mộ Thần lười biếng nói.
"Ta biết, người tuyên bố giải thưởng chính là cháu gái Liên Mộng Tầm của tổng viện trưởng học viện. Tổng viện trưởng Liên Thành Không là võ hoàng, Liên Mộng Tầm là cháu gái duy nhất của ông ta, thuở nhỏ nhận hết vinh sủng. Liên Thành Không ngẫu nhiên tìm được một quả trứng yêu thú, thế mà lại ấp ra một con Huyết Giao."
"Huyết Giao thành niên kiệt ngạo bất tuân, khó có thể thu phục, nhưng muốn thu phục Huyết Giao sơ sinh thì lại có vài phần khả năng, nếu có Thú Linh Đan tương trợ, khả năng sẽ tăng rất cao."
Tin tức này là Diệp Thạch biết được từ chỗ Phú Nguyên Bảo, Diệp Thạch vẫn cảm thấy đã đưa không cho Phú Nguyên Bảo hơn một vạn nguyên thạch, có cơ hội thì luôn tìm Phú Nguyên Bảo đòi tin tức miễn phí.
"Thì ra là Huyết Giao? Nếu như là Huyết Giao thì người tuyên bố cái giải thưởng kia ra giá mười vạn một viên, cũng không tính quá nhiều." Mộ Thần thản nhiên nói.
"Ngươi biết cách luyện chế đan dược kia rồi sao?" Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần nhún vai nói: "Chỉ một chút thôi, trong Thú Linh Đan cần một loại Nghê Thường Thảo, đã biến mất nhiều năm, kỳ thật, kể cả không có Nghê Thường Thảo, còn lại các linh thảo trong phương thuốc vẫn như cũ có thể bảo trì cân bằng, luyện chế ra đan dược."
"Nghe đồn, Nghê Thường Thảo ẩn chứa không nhiều linh lực, cũng không có tác dụng gì với con người, nhưng Nghê Thường Thảo này tựa hồ có lực hấp dẫn rất lớn đối với yêu thú, không có Nghê Thường Thảo cũng có thể luyện chế ra Thú Linh Đan, nhưng loại linh đan này đối với yêu thú có tác dụng cực kỳ bé nhỏ."
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: "Đến tột cùng thì Nghê Thường Thảo có tác dụng gì trong đan dược?"
Mộ Thần lắc đầu: "Không biết... Kỳ thật, ta có chút suy đoán, nhưng còn cần phải thực nghiệm."
Diệp Thạch: "Không vội, chúng ta đi mua đồ trước đi."
Mộ Thần gật đầu: "Ừ."
Diệp Thạch cùng Mộ Thần đi vào trong cửa hàng học viện, Diệp Thạch lấy ra ba mươi vạn nguyên thạch mua một cái đan lô cấp ba, lại lấy ra hai mươi vạn mua một cây bút vẽ phù cấp ba, dưới sự lừa phỉnh của Một Thần, lại lấy ra hai mươi vạn nguyên thạch mua một cái nhẫn không gian có không gian ba mươi thước vuông, năm vạn mua một ít sách giới thiệu liên quan về linh thú, mười vạn mua một ít phương thuốc về linh thú...
Mắt thấy nguyên thạch trong thẻ giảm xuống rất nhanh, Diệp Thạch rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Mộ Thần, chúng ta trước tiên đi mua nguyên liệu tu luyện đã."
Mộ Thần gật đầu: "Nói cũng đúng, chậm trễ cái gì cũng không thể chậm trễ tu luyện."
Một màn Diệp Thạch xài nguyên thạch như nước, vừa lúc bị Trang Du nhìn thấy.
"Diệp Thạch sao lại có nhiều nguyên thạch như vậy?" Trang Du không hiểu mà nhíu mày lại.
Lam Nhược Phong: "Đây không phải là nguyên thạch của Diệp Thạch, là của Mộ Thần." Nhưng, là Mộ Thần giao phần lớn nguyên thạch cho Diệp Thạch.
"Diệp Thạch y cũng quá tiêu tiền như nước rồi." Trang Du nhăn chặt mày nói.
Trang Du siết tay, đạo sư tuy rằng đối với hắn không tồi, nhưng mà sẽ không trực tiếp cho hắn nguyên thạch, tiền trong tay Trang Du không phải quá nhiều, giờ nhìn thấy bộ dáng Diệp Thạch xài tiền như nước, tâm tình Trang Du không khỏi chua chua.
Lam Nhược Phong cười khổ, tiêu tiền như nước cũng không phải là Diệp Thạch, mà là Mộ Thần, tuy rằng người trả tiền là Diệp Thạch, nhưng vài thứ kia đều là đồ mà Mộ Thần muốn, để Diệp Thạch mua, chẳng qua là vì thân phận của Diệp Thạch có thể giảm giá, từ đầu tới đuôi, Diệp Thạch đều là vẻ mặt xót ruột, nhưng Mộ Thần lại là vẻ mặt lạnh nhạt.
Diệp Thạch theo Mộ Thần đi thị trường linh thảo, lấy ra năm vạn nguyên thạch mua một đống linh thảo nhị cấp, lại thêm hai mươi vạn, đặt một lượng lớn máu yêu thú tam cấp...
Diệp Thạch theo Mộ Thần một đường mua sắm, thời điểm trở lại Sí Diễm Các, hơn một trăm bảy mươi vạn nguyên thạch trong thẻ chỉ còn lại có bốn mươi vạn nguyên thạch.
... ...
Kinh Sí Diễm đứng ở trên đài cao, chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thạch: "Trở lại?"
Diệp Thạch: "Vâng."
Kinh Sí Diễm đánh giá Diệp Thạch: "Ta nghe nói con mua cho Mộ Thần rất nhiều thứ?"
Diệp Thạch nhíu mày phản bác: "Nguyên thạch kia vốn là của Mộ Thần, không thể coi là con mua cho hắn."
Kinh Sí Diễm không cho là đúng: "Bậy bạ, nếu đã cho con vậy chính là của con, nhìn con xem, mua cho người ta một đống đồ vật, bản thân lại không được cái gì."
Diệp Thạch giơ giơ ngón tay lên, nói: "Mộ Thần tặng nhẫn cho con."
Chiếc nhẫn không gian này vốn Diệp Thạch muốn bán đi, có điều Mộ Thần nói, chỉ có nhẫn đủ lớn, khi bọn họ đi dã ngoại săn bắn mới có thể đựng được nhiều đồ vật, Diệp Thạch cảm thấy nói có lý, liền giữ nhẫn lại.
"Chỉ một cái nhẫn là có thể mua chuộc con rồi hả, con có biết hay không, bởi vì con mà tiểu tử kia bới được bao nhiêu tiền, nhưng mà tiểu tử kia miễn cưỡng coi như biết đạo lý." Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng.
Diệp Thạch nhíu mày nói: "Mộ Thần xài tiền có chút nhiều, nhưng mà hắn kiếm cũng nhiều mà! Hơn nữa, hiện tại hắn xài nhiều như vậy đều là vì về sau kiếm càng nhiều, Mộ Thần làm chuyện gì cũng đều có mục đích." Tỷ như lúc trước cái yêu hạch cấp năm kia, đó chính là thứ tốt khó có được!
Kinh Sí Diễm liếc mắt xem thường: "Rồi, rồi, biết Mộ Thần nhà con tốt nhất."
"Vốn chính là vậy! Đúng rồi sư phụ, đan dược Liên sư tỷ yêu cầu đã có rồi sao?" Diệp Thạch hỏi.
Kinh Sí Diễm mị mắt nói: "Còn chưa có, gần đây Liên sư tỷ của con được người ta đưa không ít đan dược, nhưng có vẻ như đan dược không dùng được."
Diệp Thạch có chút vui vẻ nói: "Vậy ạ?"
"Kỳ thật, tổng viện trưởng đã sớm cho người nghiên cứu loại đan dược này, đáng tiếc, mấy vị luyện dược sư cao cấp trong học viện đều luyện chế không ra Thú Linh Đan, bất đắc dĩ, Liên sư tỷ của con mới treo giải thưởng như vậy." Kinh Sí Diễm lắc đầu nói.
Diệp Thạch bĩu môi: "Lời Mộ Thần nói quả nhiên không sai."
"Mộ Thần? Mộ Thần nói gì?" Kinh Sí Diễm hỏi.
Diệp Thạch trả lời: "Hắn nói trong nhất thời, những người khác không có bản lĩnh luyện chế ra linh đan này."
Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng, nói: "Khẩu khí Mộ Thần thật không nhỏ, lời này nghe ra giống như hắn rất có bản lĩnh vậy."
"Mộ Thần đương nhiên là có bản lĩnh, hắn nói hắn đã có chút ý tưởng." Diệp Thạch nói.
Kinh Sí Diễm liếc mắt xem thường, tức giận nói: "Con có thời gian thì tu luyện cho tử tế đi, đừng có cả ngày theo Mộ Thần cùng nằm mơ giữa ban ngày. Hắn cho rằng hắn luyện chế ra được Xuân Phong Hóa Vũ Phù, thì vấn đề gì cũng giải quyết được sao? Đúng là truyện cười."
Diệp Thạch cắn chặt răng, không cam lòng nhìn Kinh Sí Diễm một cái: "Sư phụ, con đi tu luyện."
"Đi đi, đi đi." Kinh Sí Diễm phất phất tay.
... ...
Tại một biệt viện trong đan viện.
"Có tiến triển gì không?" Trang Du đứng ở bên cạnh Lam Nhược Phong, mong đợi hỏi Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong lắc lắc đầu: "Vẫn không được." Mấy ngày này, hắn đã thử không ít biện pháp, ý đồ tái hiện Thú Linh Đan, nhưng nguyên thạch tốn không ít, thực nghiệm lại đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Trang Du nhìn thấy Lam Nhược Phong như vậy liền ôn thanh an ủi: "Nhược Phong, chàng không nên gấp gáp, nghe nói có vài vị đạo sư luyện dược sư trong học viện cũng đang nghiên cứu loại đan dược này, nhưng mà đều thất bại, chàng từ từ sẽ được, chung quy sẽ tìm được biện pháp."
Lam Nhược Phong gật đầu với Trang Du: "Ta biết rồi."
Trang Du hơi ngượng ngùng đứng bên cạnh Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, lấy lại bình tĩnh, có thêm vài phần tin tưởng.
... ...
Tại chỗ sâu trong học viện.
"Mộng Tầm, việc Thú Linh Đan có tiến triển chưa?" Tống Tâm Duyệt đi đến bên người Liên Mộng Tầm hỏi.
Liên Mộng Tầm quay đầu lại nhìn Tống Tâm Duyệt một cái, lắc lắc đầu, có chút mất mát nói: "Hiện nay còn chưa có tiến triển."
Tống Tâm Duyệt vươn tay, đưa cho Liên Mộng Tầm hai viên đan dược, "Đây là mới vừa đưa tới."
Liên Mộng Tầm nhíu mày, những vị đạo sư đó trong học viện nghiên cứu nhiều ngày, cũng không người nào dám đưa đan dược cho nàng, đám tân sinh kia thì không giống, đủ loại đan dược đưa tới một đống, lại chỉ khiến cho Huyết Giao càng ngày càng nóng nảy, hiện tại Liên Mộng Tầm đã phải tìm vài con rắn nhỏ phổ thông để thí nghiệm đan dược có hiệu quả, mới dám đưa cho Huyết Giao dùng.
Liên Mộng Tầm lấy đan dược đút cho một con rắn nước, quan sát một hồi, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, "Đan dược này hình như có chút hiệu quả."
"Thật à? Có hiệu quả thì tốt." Tống Tâm Duyệt cười.
"Đan dược này là ai đưa tới?" Liên Mộng Tầm hứng thú hỏi.
"Là tân sinh Lam Nhược Phong đưa tới." Tống Tâm Duyệt nói.
"Muội nghe nói Lam Nhược Phong là tân sinh có thực lực về luyện dược thuật cao nhất trong đan viện lần này, quả nhiên có vài phần bản lĩnh." Liên Mộng Tầm không chút nào keo kiệt khích lệ nói.
"Sư muội, muội cũng đã nghe nói về Lam Nhược Phong?" Sắc mặt Tống Tâm Duyệt có chút kỳ dị hỏi.
Liên Mộng Tầm gật đầu: "Đúng thế, nghe nói Hoa Xu tiền bối rất coi trọng vị đệ tử này, trình độ thiên vị đối với hắn thậm chí vượt qua Thất hoàng tử, muội làm sao có thể không biết!"
"Liên sư muội, Tống sư tỷ, đã lâu không gặp." Tân Như Ca chân thành đi tới nói.
Tống Tâm Duyệt nhìn thấy Tân Như Ca, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc, "Tân sư muội, sao muội lại tới đây?"
"Muội tới đưa đan dược cho Liên sư muội." Tân Như Ca tươi cười nói.
Liên Mộng Tầm nhìn Tân Như Ca, nhịn không được hỏi: "Sư tỷ cũng đến đưa đan dược?"
Tân Như Ca gật đầu: "Đúng vậy."
Tân Như Ca lấy một cái hộp đan dược đưa cho Liên Mộng Tầm, Tống Tâm Duyệt nhăn chặt mày, thăm dò hỏi: "Tân sư tỷ, đan dược này của tỷ là từ chỗ nào tới vậy?"
Tân Như Ca nhún vai, nói: "Tiểu sư đệ của Kinh sư thúc nhà ta đưa cho."
Tống Tâm Duyệt bĩu môi: "Vị tiểu sư đệ kia của tỷ là luyện dược sư?"
"Y không phải, nhưng mà vị hôn phu kia của y là luyện dược sư." Tân Như Ca nhún vai nói.
Tống Tâm Duyệt nhíu mày: "Vị hôn phu của y? Mộ Thần? Đấy không phải là luyện phù sư sao? Ta nghe nói hắn mới vừa bán Xuân Phong Hóa Vũ Phù, được hơn một trăm tám mươi vạn nguyên thạch." Vừa thu được gần hai trăm nguyên thạch, lại cứ như chưa thấy nguyên thạch bao giờ, xài hết một trăm mấy chục vạn, một chút chừng mực cũng không có.
Tân Như Ca gật đầu: "Mộ Thần đúng là chế phù sư, không sai, cơ mà hắn ngẫu nhiên cũng sẽ kiêm chức luyện dược sư."
"Kiêm chức? Người này thật nhàn." Trong con ngươi Tống Tâm Duyệt nhịn không được hiện lên nét khinh thường.
Liên Mộng Tầm nhíu mày, mở hộp ra. Hộp vừa mở ra, rắn nước trong hồ đồng thời lập tức hướng phía Liên Mộng Tầm nhìn lại, trong con ngươi nồng đậm ý mong mỏi.
Sắc mặt Liên Mộng Tầm trở nên dị thường, Liên Mộng Tầm vứt đan dược xuống cho rắn nước, rắn nước lập tức bơi tới, một hơi nuốt xuống đan dược, sau khi rắn nước nuốt đan dược thì trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều.
Tân Như Ca nhìn một màn này, sắc mặt không khỏi thay đổi, thở dài nói: "Thế mà thật sự có hiệu quả."
Tống Tâm Duyệt liếc mắt nhìn Tân Như Ca một cái, đan dược Lam Nhược Phong luyện chế ra tuy rằng cũng có hiệu quả, nhưng so với đan dược Mộ Thần luyện chế ra thì liền thua chị kém em.
"Tân sư tỷ, đan dược này đến tột cùng là từ chỗ nào tới?" Liên Mộng Tầm nói.
Tân Như Ca xấu hổ cười, trả lời: "Kỳ thật, tiểu sư đệ ta nói đan dược này là do y luyện chế ra, nhưng mà y căn bản không biết luyện đan, nhất định là y đang nói dối."
Chương 83: Tranh giành đan dược
"Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng đi ra." Tân Như Ca nhìn thấy Diệp Thạch đi ra, nhịn không được thở ra một hơi, nếu không phải có người nói với nàng Diệp Thạch đang ngâm tắm, nói không chừng Tân Như Ca sớm đã xông vào.
Diệp Thạch không hiểu nhìn Tân Như Ca: "Sư tỷ, tỷ tìm đệ hả? Có chuyện gì không?"
Tân Như Ca xấu hổ cười, nói: "Cũng không phải đại sự gì, đan dược đệ cho ta lúc trước đó, đệ còn không?"
Tân Như Ca có chút ngượng ngùng, lúc trước khi Diệp Thạch tìm nàng giúp đưa đan dược cho Liên Mộng Tầm, đối với đan dược Diệp Thạch đưa cho nàng cũng không mấy tin tưởng, bởi vậy cũng không muốn lắm. Nào biết mới một chút thời gian như vậy, nàng liền mặt dày mày dạn tìm đến Diệp Thạch muốn thêm đan dược.
"Còn, nhưng mà sư tỷ, nếu tỷ muộn một chút nữa sẽ không còn đâu." Diệp Thạch nói.
Tân Như Ca không hiểu: "Vì sao lại không còn?"
Diệp Thạch đương nhiên mà nói: "Đều bị đệ ăn sạch sẽ chứ sao!"
Diệp Thạch vừa nói vừa lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, cắn cắn hai cái nuốt xuống, vẻ mặt say mê nói: "Hương vị thật sự rất ngon!"
Tân Như Ca sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, Diệp Thạch đến cùng đang làm gì vậy?!
"Sư đệ, đan dược không thể ăn bậy!" Tân Như Ca kéo tay Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch gật đầu, buồn rầu nói: "Đệ biết, nhưng mà thật sự nó rất thơm! Đệ không nhịn được, sư tỷ, tỷ không thấy thơm sao?"
"Ta không thấy." Tân Như Ca tức giận nói.
Diệp Thạch nhíu mày, những đan dược cấp hai khác cũng không có hấp dẫn lớn như vậy đối với y, không biết là vì cái gì, vừa nhìn thấy đan dược này, Diệp Thạch đã cảm thấy muốn ngừng mà không được, cho y bao nhiêu viên y cũng có thể ăn hết.
Kỳ thật Mộ Thần đưa cho y hơn hai mươi viên đan dược, nhưng đã có hơn phân nửa đều bị Diệp Thạch trộm ăn.
Nếu không phải nghĩ đan dược này có lẽ có thể bán được mười vạn nguyên thạch một viên, như vậy đan dược trên người Diệp Thạch một viên cũng dư không nổi.
Tân Như Ca nhíu mày, thăm dò hỏi: "Sư đệ, đan dược này của đệ là từ chỗ nào ra?"
"Tìm được trong một sơn động." Diệp Thạch thản nhiên nói.
Tân Như Ca nhướng mày: "Tìm được trong sơn động? Không phải đệ nói là tự mình luyện chế sao?"
"Đó là đệ nói giỡn." Diệp Thạch nhún vai, nói.
Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch, trong lòng nhịn không được sinh ra hoài nghi, so sánh với việc đan dược do Diệp Thạch luyện chế, Tân Như Ca cảm thấy khả năng do Mộ Thần luyện chế tính ra cao hơn một chút, nhưng so sánh với việc tìm được đan dược trong sơn động, Tân Như Ca cảm giác, tìm được trong sơn động còn đáng tin hơn.
"Đệ còn bao nhiêu đan dược?" Tân Như Ca hỏi.
"Còn có tám viên." Diệp Thạch nói.
"Đều cho ta đi." Tân Như Ca không chút do dự, nếu đan dược thật sự tìm được trong sơn động, thì hẳn là còn!
Diệp Thạch nhíu mày, thẳng tắp nhìn Tân Như Ca, mở ra tay phải, cười nhạt không nói.
Tân Như Ca khó hiểu hỏi Diệp Thạch: "Đệ nhìn ta như vậy làm gì?"
Diệp Thạch cười nói: "Sư tỷ, đan dược lần trước là đưa tặng, hiện tại cái này mười vạn nguyên thạch một viên."
Tân Như Ca tức giận nói: "...Đệ thật đúng là biết kiếm tiền."
Diệp Thạch cũng không để bụng: "Sư tỷ, tỷ là người có tiền, sẽ không hiểu nỗi khổ của người nghèo."
Diệp Thạch mím môi, lúc y giết heo giết dê trong tửu lâu, y cảm thấy mình rất nghèo, hiện tại y tay cầm mấy chục, trên trăm vạn nguyên thạch, mà như trước vẫn cảm thấy mình rất nghèo, cũng không biết là vì cái gì.
Tân Như Ca run run khóe miệng, người có tiền? Vị tiểu sư đệ này đúng là quá coi trọng nàng.
Giao dịch xong đan dược, Tân Như Ca xoay người rời đi.
Nhìn số dư trong thẻ nguyên thạch không còn mấy, Tân Như Ca buồn bực cắn môi. Ngày hôm qua, lúc Diệp Thạch hỏi nàng muốn lấy mấy viên đan dược, nàng hẳn nên đòi nhiều một chút. Một viên đan dược mười vạn, tám viên đan dược cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ gia tài của Tân Như Ca.
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Tân Như Ca, thầm nghĩ con gái đều thật có tiền, khó trách Mộ Thần nói, sinh ý của nữ nhân dễ kiếm nhất.
Nhìn thấy số lượng trên thẻ nguyên thạch đột phá một trăm vạn, Diệp Thạch nhịn không được thở ra một hơi.
... ...
Liên Mộng Tầm lại thí nghiệm hai lần trên người rắn nước, xác nhận đan dược rất có hiệu quả, mới lấy đan dược cho Huyết Giao ăn.
Khẩu vị của Huyết Giao vô cùng tốt, mấy khối đan dược nháy mắt đã không còn.
Dưới tác dụng của đan dược, Huyết Giao quả nhiên thân cận với Liên Mộng Tầm hơn vài phần.
"Như Ca sư tỷ, đan dược này đến tột cùng là từ chỗ nào vậy?" Liên Mộng Tầm nghiêm túc hỏi.
Tân Như Ca sửng sốt, nói: "Tiểu sư đệ sửa lại lời nói, là tìm được trong một cái trong sơn động."
"Vậy còn không?" Liên Mộng Tầm nhíu mày hỏi.
Tân Như Ca xấu hổ nói: "Ta cũng không biết."
"Quá đáng tiếc, tỷ sao không nói sớm..." Liên Mộng Tầm nhăn mặt nói.
Nàng vẫn cho rằng đan dược là do Mộ Thần luyện chế ra, như thế, nếu muốn biết phương thuốc thì có thể xuống tay từ trên người Mộ Thần, nhưng mà, nếu đan dược là được tìm ra, nàng hẳn nên lưu lại một viên, để cho người trong đan viện phân tích thành phần.
Tống Tâm Duyệt khoanh tay, không để bụng mà nói: "Liên sư muội đừng gấp, theo ta thấy, lời của Diệp Thạch, không nhất định là thật, người này rất không thành thực!"
Tân Như Ca nhăn mày, Diệp Thạch tính tình bừa bãi, người này nói câu nào là thật, câu nào là giả, thật sự không rõ được, "Ta lại đi hỏi tiểu sư đệ một chút đi."
Liên Mộng Tầm hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tỷ nói cho y biết, nếu lại có thêm đan dược như vậy, hai mươi vạn nguyên thạch một viên."
Tân Như Ca trừng mắt, "Nhiều vậy?"
Liên Mộng Tầm không để bụng: "Giá trị!"
"Vậy muội nhiều nhất muốn có bao nhiêu viên?" Tân Như Ca hỏi.
"Hai mươi viên." Liên Mộng Tầm nghĩ nghĩ nói.
... ...
"Hai mươi vạn nguyên thạch một viên?" Diệp Thạch đang muốn ăn cơm, nghe được lời của Tân Như Ca, chiếc đũa lập tức đánh rơi trên bàn, con mắt mở to ra.
Tân Như Ca gật đầu, chú ý quan sát thần sắc của Diệp Thạch: "Đúng vậy."
Diệp Thạch mãnh liệt đứng lên, nói: "Đệ đi tìm Mộ... A không, đệ đi tìm cái sơn động lúc trước phát hiện đan dược."
Tân Như Ca nhìn bóng dáng Diệp Thạch, âm thầm nghĩ, Diệp Thạch quả nhiên là không thành thật.
... ...
Diệp Thạch đi tới luyện đan thất, mặt bị ngọn lửa ánh ra màu đỏ.
"Thơm quá thơm quá!" Diệp Thạch nhìn đồ vật trong tay Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhíu mày không hiểu: "Ngươi cảm thấy thơm à?"
Diệp Thạch gật đầu: "Vâng, có gì không thích hợp sao ạ?"
"Không đúng lắm, ta điều phối loại hương liệu này là nhằm vào yêu thú, đối với con người mà nói, cái mùi này rất nhẹ, gần như không ngửi thấy, nhưng đối với yêu thú mà nói, loại mùi này lại có lực hấp dẫn rất lớn." Mộ Thần giải thích.
Diệp Thạch mở to mắt, không hiểu mà hỏi: "Tại sao có thể như vậy, ta là người mà!"
"Ta biết, ngươi có phản ứng như thế, khả năng có liên quan với huyết mạch của ngươi, việc ngươi có thể ngửi thấy mùi này, ngàn vạn không được lộ ra trước mặt người khác." Mộ Thần cảnh cáo nói.
Biết Mộ Thần là vì tốt cho mình, Diệp Thạch thuận theo mà gật đầu: "Ta hiểu rồi."
"Mộ Thần, đây là dược gì vậy? Thơm quá à." Diệp Thạch hỏi.