Trong đống đổ nát, bụi bặm lắng xuống để lộ ra thân hình của Long Thiên Vấn đang bị mấy tảng đá lớn đè lên.
Khóe miệng hắn tràn ra long huyết, thần sắc uể oải, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Trên thân thể, nơi tiếp nhận một chưởng kia của Ngọc Long, một mảng lớn vảy rồng bị đánh nát, da thịt cháy đen lại.
Từ điểm này có thể thấy được một chưởng vừa rồi nhìn thì thường thường không có gì lạ nhưng uy lực lại to lớn phi thường.
" A...a..a...!"
Long Thiên Vấn kêu lên trong đau đớn, bốn cái chân rồng gồng lên muốn đứng dậy nhưng những tảng đã đè lên người lại không nhỏ, thêm việc vừa rồi trúng chiêu dẫn đến nội thương.
Cố gắng mãi mà không đứng lên nổi.
Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh đi đến gần đó, chứng kiến cảnh này càng thêm gấp gáp.
" Ngươi đi kiềm chế Triệu Hạo, ta đi cứu con rồng kia.
"
Nói xong không đợi Lê Ngọc Anh trả lời, hắn lao đi như một mũi tên bay thẳng đến chỗ Long Thiên Vấn.
Lơ Lửng giữa không trung, Ngọc Long cười lạnh giơ tay đánh ra một chưởng ngăn chặn Trần Minh Quân.
Sự có mặt của Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh đã bị Ngọc Long phát hiện ra từ đầu nhưng vì hai người này hắn không để vào mắt cho nên mới không ra tay ngay lúc ấy thôi.
Dù sao thì chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là bắt rồng, còn như hai con ruồi này đuổi đi lúc nào mà chẳng như nhau.
Mãnh hổ to lớn do hỏa diễm màu xanh tạo thành, uy mãnh vô song từ trên trời lao xuống nhắm thẳng đến Trần Minh Quân mà đi.
" Ngang ~ "
Tiếng long ngâm một lần nữa vang vọng đất trời, hỏa long dũng mãnh mà lên, đem mãnh hổ đánh tan.
Lê Ngọc Anh còn vừa thở phào một hơi nào ngờ ngoảnh mặt lại phát hiện Ngọc Long không biết từ bao giờ đã biến mất.
Bên dưới, báo động nguy hiểm trong lòng Trần Minh Quân cấp tốc tăng nhanh, nhịp tim trong giây lát cũng trở nên giống như đánh trống.
Trần Minh Quân vội vàng phanh lại sau đó liên tiếp nhảy lùi về sau ba, bốn bước.
" Ầm! "
Một vụ nổ lớn như bom C4 được kích hoạt, khủng bố khí lãng đem bụi bặm cùng sỏi đá bắn bay ra bốn phương tám hướng.
Cát bụi còn chưa lắng xuống, Ngọc Long đã một lần nữa lao đến.
Trần Minh Quân chẳng sợ chút nào, lấy ra bảo đao, cả hai người bắt đầu chiến đấu.
Cứ việc Trần Minh Quân giờ phút này thông thạo toàn bộ các môn võ học vovinam, karate, teakwondo, vịnh xuân quyền, v.v.....
Nhưng đối mặt với một lão tướng kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Ngọc Long vẫn không ít lần ăn phải thiệt thòi.
Lê Ngọc Anh biết để Trần Minh Quân một mình đấu cận chiến với Ngọc Long sẽ phần thắng thì ít mà phần thua thì nhiều cho nên mang theo hỏa long cũng gia nhập vào chiến đấu.
Cục diện tạm thời ở vào thế cân bằng, Ngọc Long lấy một địch hai vẫn không yếu thế chút nào.
Không! Chính xác là lấy một đấu ba, bởi vì phe của Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh còn có thêm sự trợ giúp đến từ hỏa long.
Lão tướng chung quy vẫn là lão tướng, thực sự quá kinh khủng!
Cảm thấy mình dùng đao còn chưa được tốt, Trần Minh Quân dứt khoát đem bảo đao thu hồi lại bắt đầu đem tinh hoa võ nghệ Địa Cầu trình diễn tại thế giới huyền huyễn xa lạ.
Không thể không nói, bốn chữ ' tinh hoa võ thuật ' không phải chỉ để treo cho đẹp.
Kể từ khi hắn từ bỏ việc dùng đao, chuyển sang vận dụng những lại võ thuật hàng đầu của Địa Cầu này thế cân bằng giữa hai bên từng chút từng chút bắt đầu thay đổi.
Chí ít thì hắn không còn phải luôn ở thể bị động, chỉ có thể phòng ngự và tránh đòn nữa mà đã có thể phản đòn đánh cho Ngọc Long nhiều lần lảo đảo.
Đồng thời, hắn liên tục vận chuyển đạo thể đem tinh túy của những môn võ thuật này rút ra bắt đầu tự mình sáng tạo ra một môn võ học đánh cận chiến mới hội tụ tất cả tinh hoa của những môn võ này.
Đạo Thể đến tiểu thành viên mãn không chỉ giúp cho Trần Minh Quân tăng cao IQ, tốc độ vận chuyển, hấp thu linh khí mà còn ngưng tụ ra một viên đạo tâm.
Điều này giúp hắn có thể tự mình rút ra tinh túy từ những môn võ thuật đã biết rồi sáng tạo ra võ thuật phẩm chất thấp hoàn toàn mới.
Dưới Lục Phẩm!
Nhưng kể cả thế cũng đầy đủ mạnh hơn rất nhiều môn võ thuật cận chiến tại Côn Lôn Giới.
Ngọc Long bị hai người, một rồng cuốn lấy đánh hội đồng.
Thế thượng phong dần dần mất đi, dần dần rơi vào trạng thái chỉ có thể phòng ngự.
Đặc biệt là sự tiến bộ của Trần Minh Quân, đối mặt với một người lão luyện trong cận chiến như Ngọc Long, sự học hỏi, tiến bộ của hắn có thể thấy bằng mắt thường.
Nhắc đến sự tiến bộ này không thể bỏ qua công lao của Đạo Thể, nếu như không có chế độ bật hack ngộ tính của nó không biết phải đến năm nào tháng nào Trần Minh Quân mới được như bây giờ.
Ngọc Long nhận thấy tình thế càng lúc càng biến chuyển bất lợi cho mình, nhiều lần hắn muốn đem vòng vây của hai người, một rồng dứt ra nhưng vừa đánh bay một người, một người khác lập tức xông lên khiến hắn có chút bó tay bó chân.
Cảm nhận được võ nghệ của mình đang nhanh chóng tiến bộ cùng với kinh nghiệm chiến đấu, Trần Minh Quân càng đánh càng hăng, tạm thời quên đi mất mục đích của mình lần này là gì.
Không có cách, ai bảo tìm được một người có kinh nghiệm phong phú như Ngọc Long bồi luyện với mình lại khó đến thế.
Còn như Lê Ngọc Anh hắn tạm thời bỏ qua, bởi vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cảnh giới của hắn bây giờ đã là Siêu Phàm Trung Kỳ không còn giống như trước kia chỉ có Luyện Thể Kỳ.
Khoảng cách rút ngắn, Lê Ngọc Anh đã không còn cho hắn đủ áp lực để có được những tiến bộ lớn.
Thứ hai, nhục thể của Trần Minh Quân sau khi trải qua chín trăm chín mươi chín lần ' đập đi xây lại ' rèn luyện, lực lượng đã hơn xa Lê Ngọc Anh.
Hắn lo lắng trong lúc bất cẩn làm nàng bị thương.
Cô nàng này cái gì cũng tốt, chỉ có lúc chiến đấu quá nghiêm túc, hoàn toàn không phân biệt đấu luyện hay đấu thật.
Với lại kinh nghiệm chiến đấu của Lê Ngọc Anh so với người cùng thế hệ có thể được coi là phong phú nhưng so với Ngọc Long chẳng khác nào một người mới học võ vài năm so sánh với một võ sư mấy chục năm cả.
Đối mặt với áp lực càng lớn, tốc độ tiến bộ càng nhanh!
Ngày hôm nay Trần Minh Quân coi như hiểu được câu nói này.
Ngọc Long luôn tạo cho hắn cảm giác nguy cơ to lớn, đồng thời hắn lại không thể nào thua nếu không thì hậu quả khó lường.
Đứng trong tình cảnh đó, não bộ của Trần Minh Quân hoạt động với hai trăm phần trăm năng suất, khiến hắn nghĩ ra nhiều ý tưởng mới trong chiến đấu cũng như những bài học sau mỗi lần bị trúng chiêu.
Ba người cùng với một rồng triền đấu hồi lâu mà không hề hay biết Long Vấn Thiên đã nhân lúc tất cả mọi người không chú ý mà bỏ trốn.
Tại nơi ngọn núi sụp đổ đã không còn thấy bóng dáng con rồng màu trắng đâu nữa, trên mặt đất cũng chỉ còn lưu lại mấy dấu chân người.
Rời khỏi trạng thái hóa rồng thu nhỏ thân hình tránh đi những tảng đá lớn đè lên mình, nhân lúc không ai để ý âm thầm bỏ chạy.
Không thể không thừa nhận tên này thực sự quá xảo quyệt.
Nhưng những thứ này sao có thể né tránh được thần niệm của cường giả Đạo Tàng Hậu Kỳ, chỉ là cho dù có biết thì với tình cảnh bây giờ Ngọc Long cũng không tài nào phân thân ra đuổi theo được..